Xuyên Đến Mạt Thế Làm Vợ Đại Lão
Chương 9
Nguyệt Bách
10/08/2024
Mạt Kỳ Miểu cứng đờ người khi nghe được cái câu kia, chắc là không phải 'làm' như cậu nghĩ đúng không?!.
Chắc chắn là vậy!
"Anh, chúng ta,....tôi, không muốn." Cố gắng bỏ qua cơn nói lắp bắp mà nói ra một câu hoàn chỉnh biểu lộ ý kiến của mình.
"Cậu là vợ của tôi." Kỷ Lâm Hạo phản đối ý kiến yếu ớt này, ngụ ý quyền quyết định là của tôi.
"Nhưng,...." Mạt Kỳ Miểu đỏ mắt muốn khóc, tại sao lại thành ra như vậy!
"Không nhưng nhị, cậu là của tôi. Biết không?." Kỷ Lâm Hạo không biết bản thân lên cơn gì, vốn chỉ định hù dọa cô vợ nhỏ mới nhặt này một chút không ngờ dục hỏa dưới thân lại nóng lên. Hắn rất khó chịu, thật sự đang suy xét đến có nên 'động phòng' không.
"A, không .....tôi....A!" Còn chưa dứt lời cái tát đã đánh mạnh vào mông y. Mạt Kỳ Miểu uất ức muốn nói nhưng mỗi khi nói từ "Không" thì y như rằng cái tát ấy mạnh hơn vài phần.
U u ức hiếp người!
Bị đánh đến sắp hoa mắt, mông thật sự sắp nở hoa Mạt Kỳ Miểu mới gào lên, "Tôi biết! Tôi biết rồi, anh đừng đánh nữa!....Hức, đau quá..."
Kỷ Lâm Hạo buông tay, lưu luyến ở trên cái mông trắng mềm ngắt nhéo thêm vài cái làm thiếu niên run rẩy bần bật. "Biết cái gì?."
"Biết, biết....tôi, là của, của...."
Kỷ Lâm Hạo nhíu mày, khó nói vậy sao? Hắn giơ lên cái tay lớn muốn cho người này thêm một tát vào mông.
Mạt Kỳ Miểu thấy thế liền nhanh chóng gào lên, tiếng gào lớn đền độ mấy con tang thi đang đi kiếm ăn cũng nghe thấy, "Tôi là của anh------! Đừng có đánh nữa!."
Kỷ Lâm Hạo cong môi, hạ cánh tay xuống chỉ là không ngừng ở trên mông y nắn nắn xoa xoa.
"Cậu là gì của tôi?."
".....Vợ." Giọng nói nhỏ xíu như sợ người nghe thấy.
"Của ai?."
".....Của anh." Mới lạ ấy, là của ông đây nhá!
"Anh?."
".....Của Kỷ Lâm Hạo anh!." Được chưa hả?!
"Còn kêu anh?." Kỷ Lâm Hạo cười một tiếng, nhéo mạnh vào mông y.
"A!?." Thế kêu là gì trời?! Anh đừng hiếp người quá đáng chứ!
"Kêu chồng."
Mạt Kỳ Miểu:........
Không, đời, nào!
Kỷ Lâm Hạo thấy người im lặng giả chết, hắn cười cợt một tiếng đưa tay đến muốn lột sạch vợ nhỏ không nghe lời. Còn lột sạch để làm gì, tất nhiên là ôm ôm đi ngủ.
Mạt Kỳ Miểu hoảng hốt thấy động tác của hắn thì muốn chạy, lão biến thái! Hôm nay chúng ta mới vừa gặp mà!
"....Chồng ơi." Mạt Kỳ Miểu bụm mặt kêu nhỏ một tiếng còn nhỏ hơn cả muỗi kêu, quả nhiên động tác đối phương dừng lại.
Kỷ Lâm Hạo đơ người một lát, giơ tay bế người ngồi lên người mình, lấy tay kéo hai tay y ra đưa mắt nhìn gương mạt đỏ au của vợ nhỏ.
"Kêu lại." Trái tim bỗng như bị mèo con cào nhẹ một cái, mềm nhũn như bông. Chút thương hại dần chuyển thành thương yêu với nhóc con này, hắn không muốn thừa nhận bản thân yêu từ cái nhìn đầu tiên chút nào. Thật, mất mặt quá đi mất.
"Chồng ơi....đừng đánh em..." Vừa nói nước mắt Mạt Kỳ Miểu rơi xuống lã chã trên gương mặt nõn nà, cảm xúc của y rất dễ bị xúc động. Vừa tới liền gặp tang thi, xui xẻo còn đến mạt thế nơi nơi nguy hiểm, tưởng rằng gặp được người tốt cứu mạng nhưng tốt thì có, thế sao lại thành lão biến thái rồi? Còn bắt y làm vợ nữa kìa! Ức, Miểu Miểu cực kỳ uất ức!
Thấy người bị dọa khóc hắn liền cứng đờ, sống ở mạt thế đã lâu, nước mặt cũng đã cạn, lâu lắm rồi hắn chưa thấy ai khóc. Ôm người vào lòng thật chặt, hắn xoa mái tóc đen mượt của y, "Ngoan, không đánh em nữa. Lần sau không được làm tôi lo lắng, biết chưa?."
"Ức,.....Biết rồi." Mạt Kỳ Miểu vẫn cứ khóc xả hết lo sợ cả ngày hôm nay lên người Kỷ Lâm Hạo, nước mắt làm ướt bộ đồ của nam nhân nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ vỗ về người trong lòng không có quan tâm đến áo bản thân bị ướt.
Khóc cứ như vậy một tiếng, mắt cũng sưng húp lên, không biết mơ màng bao lâu người đã ngủ lúc nào. Cái miệng hơi hơi mở ra để thở, vì y khóc đến nghẹt cả mũi gương mặt thì lấm lem như con méo nhỏ uất ức bị chủ nhân trừng phạt đến phát khóc.
Kỷ Lâm Hạo im lặng chốc lát, hắn chỉnh lại tư thế cho y rồi nằm xuống. Cứ như vậy để ý nằm sấp lên người mình ngủ, Kỷ Lâm Hạo không chê con mèo nhỏ thỉnh thoảng còn rì rầm khe khẽ mà hôn lên trán y một cái. Trong lòng đã nhận định người này là người của mình.
Bên cái lều khác, Ngụy Nhâm cùng Lục Kỳ Ân lúc này:........
Khốn kiếp, lão đại anh đang làm gì?!
Người ta với anh hôm nay vừa mới gặp đã 'làm' tới như vậy?! Cầm thú!
Nằm trong lều thỉnh thoảng nghe tiếng la thét, tiếng khóc uất ức của anh dâu nhỏ làm bọn họ có chút cứng người.
Quả nhiên, mấy kẻ có người yêu thật đáng ghét.
Gì mà 'Tôi là của anh', đừng tưởng bọn này không nghe thấy nhé! Nơi này không có cách âm đâu. Ngoài kia còn hành tá tang thi nghe đó!
Có lẽ sau này nên đặt lều cách xa lều của lão đại một chút, không thì sẽ không ngủ được ngon. Đám cẩu độc thân này không muốn ăn cẩu lương!
Chắc chắn là vậy!
"Anh, chúng ta,....tôi, không muốn." Cố gắng bỏ qua cơn nói lắp bắp mà nói ra một câu hoàn chỉnh biểu lộ ý kiến của mình.
"Cậu là vợ của tôi." Kỷ Lâm Hạo phản đối ý kiến yếu ớt này, ngụ ý quyền quyết định là của tôi.
"Nhưng,...." Mạt Kỳ Miểu đỏ mắt muốn khóc, tại sao lại thành ra như vậy!
"Không nhưng nhị, cậu là của tôi. Biết không?." Kỷ Lâm Hạo không biết bản thân lên cơn gì, vốn chỉ định hù dọa cô vợ nhỏ mới nhặt này một chút không ngờ dục hỏa dưới thân lại nóng lên. Hắn rất khó chịu, thật sự đang suy xét đến có nên 'động phòng' không.
"A, không .....tôi....A!" Còn chưa dứt lời cái tát đã đánh mạnh vào mông y. Mạt Kỳ Miểu uất ức muốn nói nhưng mỗi khi nói từ "Không" thì y như rằng cái tát ấy mạnh hơn vài phần.
U u ức hiếp người!
Bị đánh đến sắp hoa mắt, mông thật sự sắp nở hoa Mạt Kỳ Miểu mới gào lên, "Tôi biết! Tôi biết rồi, anh đừng đánh nữa!....Hức, đau quá..."
Kỷ Lâm Hạo buông tay, lưu luyến ở trên cái mông trắng mềm ngắt nhéo thêm vài cái làm thiếu niên run rẩy bần bật. "Biết cái gì?."
"Biết, biết....tôi, là của, của...."
Kỷ Lâm Hạo nhíu mày, khó nói vậy sao? Hắn giơ lên cái tay lớn muốn cho người này thêm một tát vào mông.
Mạt Kỳ Miểu thấy thế liền nhanh chóng gào lên, tiếng gào lớn đền độ mấy con tang thi đang đi kiếm ăn cũng nghe thấy, "Tôi là của anh------! Đừng có đánh nữa!."
Kỷ Lâm Hạo cong môi, hạ cánh tay xuống chỉ là không ngừng ở trên mông y nắn nắn xoa xoa.
"Cậu là gì của tôi?."
".....Vợ." Giọng nói nhỏ xíu như sợ người nghe thấy.
"Của ai?."
".....Của anh." Mới lạ ấy, là của ông đây nhá!
"Anh?."
".....Của Kỷ Lâm Hạo anh!." Được chưa hả?!
"Còn kêu anh?." Kỷ Lâm Hạo cười một tiếng, nhéo mạnh vào mông y.
"A!?." Thế kêu là gì trời?! Anh đừng hiếp người quá đáng chứ!
"Kêu chồng."
Mạt Kỳ Miểu:........
Không, đời, nào!
Kỷ Lâm Hạo thấy người im lặng giả chết, hắn cười cợt một tiếng đưa tay đến muốn lột sạch vợ nhỏ không nghe lời. Còn lột sạch để làm gì, tất nhiên là ôm ôm đi ngủ.
Mạt Kỳ Miểu hoảng hốt thấy động tác của hắn thì muốn chạy, lão biến thái! Hôm nay chúng ta mới vừa gặp mà!
"....Chồng ơi." Mạt Kỳ Miểu bụm mặt kêu nhỏ một tiếng còn nhỏ hơn cả muỗi kêu, quả nhiên động tác đối phương dừng lại.
Kỷ Lâm Hạo đơ người một lát, giơ tay bế người ngồi lên người mình, lấy tay kéo hai tay y ra đưa mắt nhìn gương mạt đỏ au của vợ nhỏ.
"Kêu lại." Trái tim bỗng như bị mèo con cào nhẹ một cái, mềm nhũn như bông. Chút thương hại dần chuyển thành thương yêu với nhóc con này, hắn không muốn thừa nhận bản thân yêu từ cái nhìn đầu tiên chút nào. Thật, mất mặt quá đi mất.
"Chồng ơi....đừng đánh em..." Vừa nói nước mắt Mạt Kỳ Miểu rơi xuống lã chã trên gương mặt nõn nà, cảm xúc của y rất dễ bị xúc động. Vừa tới liền gặp tang thi, xui xẻo còn đến mạt thế nơi nơi nguy hiểm, tưởng rằng gặp được người tốt cứu mạng nhưng tốt thì có, thế sao lại thành lão biến thái rồi? Còn bắt y làm vợ nữa kìa! Ức, Miểu Miểu cực kỳ uất ức!
Thấy người bị dọa khóc hắn liền cứng đờ, sống ở mạt thế đã lâu, nước mặt cũng đã cạn, lâu lắm rồi hắn chưa thấy ai khóc. Ôm người vào lòng thật chặt, hắn xoa mái tóc đen mượt của y, "Ngoan, không đánh em nữa. Lần sau không được làm tôi lo lắng, biết chưa?."
"Ức,.....Biết rồi." Mạt Kỳ Miểu vẫn cứ khóc xả hết lo sợ cả ngày hôm nay lên người Kỷ Lâm Hạo, nước mắt làm ướt bộ đồ của nam nhân nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ vỗ về người trong lòng không có quan tâm đến áo bản thân bị ướt.
Khóc cứ như vậy một tiếng, mắt cũng sưng húp lên, không biết mơ màng bao lâu người đã ngủ lúc nào. Cái miệng hơi hơi mở ra để thở, vì y khóc đến nghẹt cả mũi gương mặt thì lấm lem như con méo nhỏ uất ức bị chủ nhân trừng phạt đến phát khóc.
Kỷ Lâm Hạo im lặng chốc lát, hắn chỉnh lại tư thế cho y rồi nằm xuống. Cứ như vậy để ý nằm sấp lên người mình ngủ, Kỷ Lâm Hạo không chê con mèo nhỏ thỉnh thoảng còn rì rầm khe khẽ mà hôn lên trán y một cái. Trong lòng đã nhận định người này là người của mình.
Bên cái lều khác, Ngụy Nhâm cùng Lục Kỳ Ân lúc này:........
Khốn kiếp, lão đại anh đang làm gì?!
Người ta với anh hôm nay vừa mới gặp đã 'làm' tới như vậy?! Cầm thú!
Nằm trong lều thỉnh thoảng nghe tiếng la thét, tiếng khóc uất ức của anh dâu nhỏ làm bọn họ có chút cứng người.
Quả nhiên, mấy kẻ có người yêu thật đáng ghét.
Gì mà 'Tôi là của anh', đừng tưởng bọn này không nghe thấy nhé! Nơi này không có cách âm đâu. Ngoài kia còn hành tá tang thi nghe đó!
Có lẽ sau này nên đặt lều cách xa lều của lão đại một chút, không thì sẽ không ngủ được ngon. Đám cẩu độc thân này không muốn ăn cẩu lương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.