Chương 9: Bà bảy
Đào Tử Tô
07/02/2023
Sở dĩ Hoắc Nhung không muốn gặp Hoắc Ni, là bởi cô còn chưa nghĩ kỹ nên nói chuyện này như thế nào với cô ta, việc Chu Văn Thanh là tra nam, cô biết rõ, dù rằng tình cảm giữa Hoắc Ni cùng cô không tính là tốt, nhưng là chị em họ, nếu có thể giúp, cô hy vọng Hoắc Ni không cần phải dính tới Chu Văn Thanh.
Thế nhưng Hoắc Nhung không có cách nói ra việc này, nhất là khi biết rõ Hoắc Ni thích Chu Văn Thanh, vì nguyên nhân gì cô nói ra cũng không thích hợp, cũng không thể nói rằng cô có thể nhìn thấy tương lai, biết Chu Văn Thanh là tra nam về sau bỏ vợ bỏ con? Cô còn muốn sống lâu hơn hai năm nhưng bị bắt lại như bệnh nhân tâm thần.
Nhưng nếu Lưu Quế Hương nói rồi, trốn thì không được, đi một bước tính một bước, hiện tại Hoắc Ni đơn phương, Chu Văn Thanh sẽ không tới mức gặp một người liền yêu một người đi?
Hoắc Nhung gật gật đầu, theo Lưu Quế Hương ra cửa.
Tuy Hoắc Nhung xuyên qua đã nhiều ngày, nhưng cũng chưa đi hết thôn, ngày đó đi tìm Chu Văn Thanh, vì không muốn bị nhiều người thấy, còn chọn lúc mọi người đi làm không ở nhà.
Trước mắt nông nhàn, nhóm phụ nữ ở nhà nhàn rỗi, cô đi theo Lưu Quế Hương ra cửa, dọc đường đi đụng phải không ít người.
"Ơ, Quế Hương à, sức khỏe Tiểu Dung tốt hơn chưa?" Ngay lúc tới cửa nhà bà bảy, vừa lúc hàng xóm đi từ nhà ra, thấy hai người nên hỏi.
Hoắc Tiểu Dung vì Chu Văn Thanh mà tuyệt thực,chuyện này khẳng định không thể nói ra bên ngoài, cho nên đối với bên ngoài đều nói Hoắc Tiểu Dung bị bệnh, chân tướng chỉ một mình nhà họ biết.
Lưu Quế Hương nhìn Hoắc Nhung, tâm tình không tồi, nói: "Đã tốt."
Không riêng gì người khỏe, tâm bệnh cũng khỏi, nếu không bà không vui vẻ như vậy đâu.
Hai người đứng lại ở cửa hàn huyên hai câu, Hoắc Nhung ngoan ngoãn chờ bên cạnh, trùng hợp cửa nhà bà bảy bên cạnh mở ra, một bà lão tóc bạc đầy đầu tinh thần sáng láng đi từ bên trong ra, thấy Hoắc Nhung liền hướng cô cười: "Mẹ cháu cùng người ta ở đó nói chuyện gì vậy? Mau vào nhà."
Lưu Quế Hương vừa thấy bà lão ra, bèn nói với hàng xóm có việc không nói chuyện nữa, kẹp đồ vật dắt Hoắc Nhung vào nhà bà bảy.
Nhà bà bảy cùng nhà Hoắc gia không giống nhau lắm, bà ấy sinh hai con trai hai con gái, con gái đều đã gả đi, con trai hai năm trước cũng chia nhà, con trai lớn tự mình ra ngoài xây nhà, nhà thì để lại cho em trai, chính là cha Hoắc Ni, thế nên bà bảy ở cùng họ.
Trong trí nhớ Hoắc Tiểu Dung, bà bảy đối xử với cô không tồi, khi Hoắc Tiểu Dung còn nhỏ mà Lưu Quế Hương lại bận, bà bảy cũng sẽ hỗ trợ đôi chút, Hoắc Tiểu Dung chưa gặp qua bà nội, liền coi bà như bà nội, hai người thân thiết còn hơn ruột thịt.
Theo lý mà nói quan hệ của bà bảy cùng nhà Hoắc Tiểu Dung như thế, thì quan hệ của Hoắc Tiểu Dung với Hoắc Ni phải thân thiết mới đúng, nhưng trên thực tế không riêng Hoắc Tiểu Dung cùng Hoắc Ni, mà cha Hoắc Ni, cả nhà Hoắc Đại sơn cùng nhà Hoắc Tiểu Dung quan hệ cũng bình thường.
Ngày thường có chuyện thì nói hai câu, còn không thì không bằng cả hàng xóm.
Bà bảy đón hai người vào nhà, trong sân có hai người phụ nữ đang ngồi xổm giặt quần áo, thấy có người tiến vào ngẩng đầu nhìn qua, thấy là các cô liền ngập ngừng gọi Lưu Quế Hương là chị dâu, sau đó cúi đầu tiếp tục giặt quần áo.
Hoắc Nhung nhanh nhảu chào thím, cô không biết là hai người không nghe thấy hay là mải làm, mà không thấy đáp lại.
Lông mày bà bảy nhíu lại muốn nói, nhưng Lưu Quế Hương kéo bà lại, lúc này bà bảy mới nhịn xuống, hừ một tiếng mang hai người vào nhà.
Sau khi vào phòng, Lưu Quế Hương nhìn thoáng qua bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ con bé làm sao thế?"
Người bên ngoài kia là mẹ Hoắc Ni Trương Thúy Nhi, tuy rằng ngày thường cùng nhà cô qua lại không nhiều, nhưng mặt ngoài vẫn luôn làm bộ thân thiết, còn hôm nay không quá vui vẻ, lại không có người ngoài, cũng không thèm nể mặt.
Bà bảy luôn chướng mắt cô con dâu keo kiệt bủn xỉn, nhát gan sợ phiền phức này, dáng vẻ chuyện gì cũng để trong lòng không dám nói,bà sống đã hơn nửa đời người, chuyện gì mà chưa thấy qua, vì cái gì Trương Thúy Nhi không vui trong lòng bà rõ ràng.
"Còn có thể vì sao nữa, nghe thấy ta đồng ý làm cho Tiểu Dung bộ quần áo nên không vui nổi."
Cô con dâu út này, thoạt nhìn có vẻ không buồn lên tiếng, thực ra đều để trong lòng, nhớ đến tiền trong túi bà thì không nói, nhưng bà giúp người khác làm chút việc thì không vui vẻ gì. Bà cũng từng làm con dâu, bà không muốn làm những việc cố tình hành hạ con dâu, nhưng nếu con dâu muốn trèo lên đầu bà, thì dù thế nào bà cũng không thể nhịn.
Nếu Trương Thúy Nhi cùng bà nói rõ, không chừng bà còn suy xét, còn nếu nhăn mặt ra vẻ ta đây, vậy bà sẽ cho cô ta biết, hiện tại trong nhà không phải do cô ta quyết định.
Lưu Quế Hương vừa nghe xong trong lòng bèn rõ ràng, có chút do dự: "Nếu không thím bảy nghỉ ngơi đi, cháu đi hỏi chị dâu Thu Vân xem, nhờ chị ấy giúp cũng được."
Thời điểm bà bảy còn trẻ, tay nghề làm quần áo rất có tiếng ở Hoắc gia thôn, Lưu Quế Hương chỉ nghĩ Hoắc Nhung sắp phải đi xem mắt, cần phải trang điểm xinh đẹp, muốn làm cho cô bộ quần áo đẹp. Một mình bà làm không kịp, lại nghĩ giờ là lúc nông nhàn, trong nhà cũng không có việc gì gấp, mới mời bà bảy giúp một tay, nhưng không nghĩ Trương Thúy Nhi vì việc này mà tức giận.
Tuy rằng Lưu Quế Hương cảm thấy Trương Thúy Nhi có chút keo kiệt, nhưng không nghĩ tới vì việc này làm hai người mẹ chồng nàng dâu giận nhau, cầm đồ muốn đi nhưng bị bà bảy túm chặt.
"Đi cái gì? Cô ta tức giận cứ kệ cô ta, mỗi ngày lòng dạ còn nhỏ hơn cả mũi kim, quản người khác còn được, còn muốn quản tới trên đầu thím, làm phản rồi!" Tiếng của bà bảy không nhỏ, như cố ý nói cho Trương Thúy Nhi ở bên ngoài nghe.
Hoắc Nhung cùng Lưu Quế Hương nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, quả nhiên người bên ngoài đã nghe được, mặt kéo dài ra, quần áo đều không giặt, quay đầu đi vào phòng bên cạnh.
Lưu Quế Hương cùng Hoắc Nhung liếc nhau, có chút dở khóc dở cười, chuyện này vốn không có gì, bị bà bảy vừa nói như vậy, ngược lại có chút xấu hổ.
"Thím bảy, thím xem..."
Lưu Quế Hương nói chưa xong đã bị bà bảy đánh gãy: "Đừng nói tới nó nữa, nhanh làm quần áo cho Tiểu Dung, không phải cháu nói không tới hai ngày nữa Tiểu Dung phải đi xem mắt sao? Đứa bé ở thôn nào? May mắn như vậy?"
Mọi việc đã như vậy, Trương Thúy Nhi cũng đã tức giận, người cũng đắc tội, hiện tại đi cũng vô dụng, dứt khoát an tâm ngồi xuống theo bà bảy, lấy bộ quần áo ra bàn xem làm thế nào, nghe thấy bà bảy hỏi tới đối tượng của Hoắc Nhung, trên mặt Lưu Quế Hương tràn đầy ý cười.
"Ở thôn Bạch Thủy, không xa, nếu thành công, khẳng định để thím bảy gặp trước tiên."
Bà bảy thấy Lưu Quế Hương tràn đầy vui vẻ, liền biết cháu dâu vô cùng hài lòng với thanh niên này. Bà hướng Hoắc Nhung vẫy tay, kêu Hoắc Nhung tới trước mặt cầm tay cô nói vài lời sâu sắc: "Nghe lời cha mẹ cháu, bọn họ gặp qua người nhiều hơn cháu, sẽ không hại cháu."
Lời bà bảy phần nào chỉ ra, khẳng định bà cũng biết chuyện của Hoắc Tiểu Dung và Chu Văn Thanh, Hoắc Nhung nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, cô chắc chắn nghe lời cha mẹ, cho dù không có đầu bếp mười môn phối hợp có thể nấu cơm kia, cô khẳng định cũng không thể dính líu tới tra nam Chu Văn Thanh.
Bộ dạng Hoắc Nhung ngoan ngoãn làm trong lòng bà bảy vô cùng yêu thích, bà yêu thương sờ tay Hoắc Nhung, nói: "Ngoan, chỗ này của bà bảy có đồ ăn ngon, cháu chờ chút, bà đi lấy cho cháu."
Trong lòng Hoắc Nhung rất thích gương mặt hiền từ của bà lão, nói cô hứng thú với đồ ăn rất đúng, nhưng thời buồi này trong nhà có chút đồ ăn đã không dễ dàng gì, liền nhanh chóng cự tuyệt: "Bà bảy bà đừng lấy, cháu với mẹ ăn cơm xong mới tới, bụng còn rất no, bà để lại để bản thân ăn đi ạ."
Bà bảy một chút cũng không đồng ý: "Yên tâm, bà vẫn còn."
Lưu Quế Hương cũng vội đứng dậy: "Thím bảy, thím đừng lấy, giữ lại cho mấy chị em bọn nhỏ trong nhà ăn thôi ạ!"
Mời bà bảy làm giúp bộ quần áo mà Trương Thúy Nhi đã tức giận không thèm để ý tới mình, nếu biết còn đem đồ ăn ngon cho Hoắc Nhung, còn không tức giận đến lật bàn.
Bà bảy cũng đã đem đồ từ trong tủ ra, là hai bánh quả hồng màu cam sậm phủ phấn trắng.
Bà không cho phép cự tuyệt đem bánh quả hồng nhét vào tay Hoắc Nhung, nói: "Cho cháu thì cháu cầm đi, bọn họ bà đều cho hết rồi."
Thế nhưng Hoắc Nhung không có cách nói ra việc này, nhất là khi biết rõ Hoắc Ni thích Chu Văn Thanh, vì nguyên nhân gì cô nói ra cũng không thích hợp, cũng không thể nói rằng cô có thể nhìn thấy tương lai, biết Chu Văn Thanh là tra nam về sau bỏ vợ bỏ con? Cô còn muốn sống lâu hơn hai năm nhưng bị bắt lại như bệnh nhân tâm thần.
Nhưng nếu Lưu Quế Hương nói rồi, trốn thì không được, đi một bước tính một bước, hiện tại Hoắc Ni đơn phương, Chu Văn Thanh sẽ không tới mức gặp một người liền yêu một người đi?
Hoắc Nhung gật gật đầu, theo Lưu Quế Hương ra cửa.
Tuy Hoắc Nhung xuyên qua đã nhiều ngày, nhưng cũng chưa đi hết thôn, ngày đó đi tìm Chu Văn Thanh, vì không muốn bị nhiều người thấy, còn chọn lúc mọi người đi làm không ở nhà.
Trước mắt nông nhàn, nhóm phụ nữ ở nhà nhàn rỗi, cô đi theo Lưu Quế Hương ra cửa, dọc đường đi đụng phải không ít người.
"Ơ, Quế Hương à, sức khỏe Tiểu Dung tốt hơn chưa?" Ngay lúc tới cửa nhà bà bảy, vừa lúc hàng xóm đi từ nhà ra, thấy hai người nên hỏi.
Hoắc Tiểu Dung vì Chu Văn Thanh mà tuyệt thực,chuyện này khẳng định không thể nói ra bên ngoài, cho nên đối với bên ngoài đều nói Hoắc Tiểu Dung bị bệnh, chân tướng chỉ một mình nhà họ biết.
Lưu Quế Hương nhìn Hoắc Nhung, tâm tình không tồi, nói: "Đã tốt."
Không riêng gì người khỏe, tâm bệnh cũng khỏi, nếu không bà không vui vẻ như vậy đâu.
Hai người đứng lại ở cửa hàn huyên hai câu, Hoắc Nhung ngoan ngoãn chờ bên cạnh, trùng hợp cửa nhà bà bảy bên cạnh mở ra, một bà lão tóc bạc đầy đầu tinh thần sáng láng đi từ bên trong ra, thấy Hoắc Nhung liền hướng cô cười: "Mẹ cháu cùng người ta ở đó nói chuyện gì vậy? Mau vào nhà."
Lưu Quế Hương vừa thấy bà lão ra, bèn nói với hàng xóm có việc không nói chuyện nữa, kẹp đồ vật dắt Hoắc Nhung vào nhà bà bảy.
Nhà bà bảy cùng nhà Hoắc gia không giống nhau lắm, bà ấy sinh hai con trai hai con gái, con gái đều đã gả đi, con trai hai năm trước cũng chia nhà, con trai lớn tự mình ra ngoài xây nhà, nhà thì để lại cho em trai, chính là cha Hoắc Ni, thế nên bà bảy ở cùng họ.
Trong trí nhớ Hoắc Tiểu Dung, bà bảy đối xử với cô không tồi, khi Hoắc Tiểu Dung còn nhỏ mà Lưu Quế Hương lại bận, bà bảy cũng sẽ hỗ trợ đôi chút, Hoắc Tiểu Dung chưa gặp qua bà nội, liền coi bà như bà nội, hai người thân thiết còn hơn ruột thịt.
Theo lý mà nói quan hệ của bà bảy cùng nhà Hoắc Tiểu Dung như thế, thì quan hệ của Hoắc Tiểu Dung với Hoắc Ni phải thân thiết mới đúng, nhưng trên thực tế không riêng Hoắc Tiểu Dung cùng Hoắc Ni, mà cha Hoắc Ni, cả nhà Hoắc Đại sơn cùng nhà Hoắc Tiểu Dung quan hệ cũng bình thường.
Ngày thường có chuyện thì nói hai câu, còn không thì không bằng cả hàng xóm.
Bà bảy đón hai người vào nhà, trong sân có hai người phụ nữ đang ngồi xổm giặt quần áo, thấy có người tiến vào ngẩng đầu nhìn qua, thấy là các cô liền ngập ngừng gọi Lưu Quế Hương là chị dâu, sau đó cúi đầu tiếp tục giặt quần áo.
Hoắc Nhung nhanh nhảu chào thím, cô không biết là hai người không nghe thấy hay là mải làm, mà không thấy đáp lại.
Lông mày bà bảy nhíu lại muốn nói, nhưng Lưu Quế Hương kéo bà lại, lúc này bà bảy mới nhịn xuống, hừ một tiếng mang hai người vào nhà.
Sau khi vào phòng, Lưu Quế Hương nhìn thoáng qua bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ con bé làm sao thế?"
Người bên ngoài kia là mẹ Hoắc Ni Trương Thúy Nhi, tuy rằng ngày thường cùng nhà cô qua lại không nhiều, nhưng mặt ngoài vẫn luôn làm bộ thân thiết, còn hôm nay không quá vui vẻ, lại không có người ngoài, cũng không thèm nể mặt.
Bà bảy luôn chướng mắt cô con dâu keo kiệt bủn xỉn, nhát gan sợ phiền phức này, dáng vẻ chuyện gì cũng để trong lòng không dám nói,bà sống đã hơn nửa đời người, chuyện gì mà chưa thấy qua, vì cái gì Trương Thúy Nhi không vui trong lòng bà rõ ràng.
"Còn có thể vì sao nữa, nghe thấy ta đồng ý làm cho Tiểu Dung bộ quần áo nên không vui nổi."
Cô con dâu út này, thoạt nhìn có vẻ không buồn lên tiếng, thực ra đều để trong lòng, nhớ đến tiền trong túi bà thì không nói, nhưng bà giúp người khác làm chút việc thì không vui vẻ gì. Bà cũng từng làm con dâu, bà không muốn làm những việc cố tình hành hạ con dâu, nhưng nếu con dâu muốn trèo lên đầu bà, thì dù thế nào bà cũng không thể nhịn.
Nếu Trương Thúy Nhi cùng bà nói rõ, không chừng bà còn suy xét, còn nếu nhăn mặt ra vẻ ta đây, vậy bà sẽ cho cô ta biết, hiện tại trong nhà không phải do cô ta quyết định.
Lưu Quế Hương vừa nghe xong trong lòng bèn rõ ràng, có chút do dự: "Nếu không thím bảy nghỉ ngơi đi, cháu đi hỏi chị dâu Thu Vân xem, nhờ chị ấy giúp cũng được."
Thời điểm bà bảy còn trẻ, tay nghề làm quần áo rất có tiếng ở Hoắc gia thôn, Lưu Quế Hương chỉ nghĩ Hoắc Nhung sắp phải đi xem mắt, cần phải trang điểm xinh đẹp, muốn làm cho cô bộ quần áo đẹp. Một mình bà làm không kịp, lại nghĩ giờ là lúc nông nhàn, trong nhà cũng không có việc gì gấp, mới mời bà bảy giúp một tay, nhưng không nghĩ Trương Thúy Nhi vì việc này mà tức giận.
Tuy rằng Lưu Quế Hương cảm thấy Trương Thúy Nhi có chút keo kiệt, nhưng không nghĩ tới vì việc này làm hai người mẹ chồng nàng dâu giận nhau, cầm đồ muốn đi nhưng bị bà bảy túm chặt.
"Đi cái gì? Cô ta tức giận cứ kệ cô ta, mỗi ngày lòng dạ còn nhỏ hơn cả mũi kim, quản người khác còn được, còn muốn quản tới trên đầu thím, làm phản rồi!" Tiếng của bà bảy không nhỏ, như cố ý nói cho Trương Thúy Nhi ở bên ngoài nghe.
Hoắc Nhung cùng Lưu Quế Hương nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, quả nhiên người bên ngoài đã nghe được, mặt kéo dài ra, quần áo đều không giặt, quay đầu đi vào phòng bên cạnh.
Lưu Quế Hương cùng Hoắc Nhung liếc nhau, có chút dở khóc dở cười, chuyện này vốn không có gì, bị bà bảy vừa nói như vậy, ngược lại có chút xấu hổ.
"Thím bảy, thím xem..."
Lưu Quế Hương nói chưa xong đã bị bà bảy đánh gãy: "Đừng nói tới nó nữa, nhanh làm quần áo cho Tiểu Dung, không phải cháu nói không tới hai ngày nữa Tiểu Dung phải đi xem mắt sao? Đứa bé ở thôn nào? May mắn như vậy?"
Mọi việc đã như vậy, Trương Thúy Nhi cũng đã tức giận, người cũng đắc tội, hiện tại đi cũng vô dụng, dứt khoát an tâm ngồi xuống theo bà bảy, lấy bộ quần áo ra bàn xem làm thế nào, nghe thấy bà bảy hỏi tới đối tượng của Hoắc Nhung, trên mặt Lưu Quế Hương tràn đầy ý cười.
"Ở thôn Bạch Thủy, không xa, nếu thành công, khẳng định để thím bảy gặp trước tiên."
Bà bảy thấy Lưu Quế Hương tràn đầy vui vẻ, liền biết cháu dâu vô cùng hài lòng với thanh niên này. Bà hướng Hoắc Nhung vẫy tay, kêu Hoắc Nhung tới trước mặt cầm tay cô nói vài lời sâu sắc: "Nghe lời cha mẹ cháu, bọn họ gặp qua người nhiều hơn cháu, sẽ không hại cháu."
Lời bà bảy phần nào chỉ ra, khẳng định bà cũng biết chuyện của Hoắc Tiểu Dung và Chu Văn Thanh, Hoắc Nhung nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, cô chắc chắn nghe lời cha mẹ, cho dù không có đầu bếp mười môn phối hợp có thể nấu cơm kia, cô khẳng định cũng không thể dính líu tới tra nam Chu Văn Thanh.
Bộ dạng Hoắc Nhung ngoan ngoãn làm trong lòng bà bảy vô cùng yêu thích, bà yêu thương sờ tay Hoắc Nhung, nói: "Ngoan, chỗ này của bà bảy có đồ ăn ngon, cháu chờ chút, bà đi lấy cho cháu."
Trong lòng Hoắc Nhung rất thích gương mặt hiền từ của bà lão, nói cô hứng thú với đồ ăn rất đúng, nhưng thời buồi này trong nhà có chút đồ ăn đã không dễ dàng gì, liền nhanh chóng cự tuyệt: "Bà bảy bà đừng lấy, cháu với mẹ ăn cơm xong mới tới, bụng còn rất no, bà để lại để bản thân ăn đi ạ."
Bà bảy một chút cũng không đồng ý: "Yên tâm, bà vẫn còn."
Lưu Quế Hương cũng vội đứng dậy: "Thím bảy, thím đừng lấy, giữ lại cho mấy chị em bọn nhỏ trong nhà ăn thôi ạ!"
Mời bà bảy làm giúp bộ quần áo mà Trương Thúy Nhi đã tức giận không thèm để ý tới mình, nếu biết còn đem đồ ăn ngon cho Hoắc Nhung, còn không tức giận đến lật bàn.
Bà bảy cũng đã đem đồ từ trong tủ ra, là hai bánh quả hồng màu cam sậm phủ phấn trắng.
Bà không cho phép cự tuyệt đem bánh quả hồng nhét vào tay Hoắc Nhung, nói: "Cho cháu thì cháu cầm đi, bọn họ bà đều cho hết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.