Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Chương 24: Đến Lớp Đi Học 2
Tái Cật Nhất Chước Nhi
19/04/2024
Bạn học Phùng Tư Tư giống như là cọng rơm cứu mạng, Đường Hoan từ bỏ việc moi bốn phòng ngủ một phòng khách, bước nhanh về phía cuối phòng học.
Nếu không nhờ một câu nói của bạn học Phùng Tư Tư, thì có lẽ cô đã chuẩn bị rời khỏi phòng học.
Bàn học lúc này vẫn là bàn hai người, Phùng Tư Tư ngồi ở bên cạnh lối đi nhỏ, lúc Đường Hoan lại đây cô ấy còn cố ý nghiêng người về phía trước, nhường cho cô đi vào.
Đi vào bên trong ngồi xuống, tháo cặp sách xuống nhét vào trong hộc bàn, thừa dịp cúi đầu để hít sâu vào hơi.
Giáo viên Ngữ Văn chuẩn bị giảng bài tiếp, thầy Trương chưa đã thèm mà phải rời khỏi phòng học, anh ấy còn chuẩn bị vài câu diễn văn hoan nghênh chưa kịp nói ra!
Lấy sách Ngữ Văn đặt lên bàn, Đường Hoan cúi đầu lấy tiếp bút máy và sách bài tập.
Bên cạnh vươn tới một bàn tay, lặng lẽ giúp cô lật sách ngữ văn đến trang mà giáo viên đang giảng.
Lúc Đường Hoan, ngón tay thon dài của Phùng Tư Tư cũng vừa lúc thu về.
Giáo viên Ngữ Vãn trên bục giảng đã bắt đầu giảng bài, Đường Hoan đang do dự giữa việc nói lời cảm ơn hay là nghe giáo viên giảng bài, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe giảng bài.
Bạn học Phùng Tư Tư giúp cô, cô không thể lấy oán trả ơn làm chậm trễ việc học của cô ấy, lời cảm ơn cũng có thể đợi đến khi tan học rồi nói cũng được.
Chuông tan học là tiếng chuông kim loại, lúc mới nghe được Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng lại, mãi đến khi giáo viên cầm sách giáo khoa rời khỏi bục giảng, lớp trưởng kêu ‘đứng dậy’.
Sau khi phản ứng lại, cô nói theo với các bạn ‘tạm biệt giáo viên’.
Giáo viên vừa bước ra khỏi phòng học, ngay lập tức phòng học bắt đầu cãi cọ ầm ĩ lên, hai bạn học ngồi ở phía trước lập tức xoay lại.
Rất rõ ràng bọn họ đang cực kỳ tò mò với Đường Hoan.
“Bạn học Đường Hoan, bạn bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thành tích của bạn học Đường Hoan rất tốt sao?”
Hai bạn học nam đồng thời hỏi cô.
“Đi đi đi ~, Đường Hoan là bạn cùng bàn của tôi, vấn đề mà tôi chưa biết thì làm sao cho các cậu biết được?” Phùng Tư Tư cầm quyển sách đuổi hai người phía trước đi: “Chờ tôi biết xong, tôi sẽ kể cho các cậu.”
Bạn học nam không muốn bị quyển sách trong tay cô ấy đánh trúng, nên đành phải quay lại: “Đồ keo kiệt!”
“Bạn học Đường Hoan cũng không thân với cậu!” Một bạn khác cũng quay lại theo.
Nhìn hai người quay người lại, Đường Hoan quay đầu nhìn Phùng Tư Tư, cô ấy đang bỏ sách vào hộc bàn.
Nếu không nhờ một câu nói của bạn học Phùng Tư Tư, thì có lẽ cô đã chuẩn bị rời khỏi phòng học.
Bàn học lúc này vẫn là bàn hai người, Phùng Tư Tư ngồi ở bên cạnh lối đi nhỏ, lúc Đường Hoan lại đây cô ấy còn cố ý nghiêng người về phía trước, nhường cho cô đi vào.
Đi vào bên trong ngồi xuống, tháo cặp sách xuống nhét vào trong hộc bàn, thừa dịp cúi đầu để hít sâu vào hơi.
Giáo viên Ngữ Văn chuẩn bị giảng bài tiếp, thầy Trương chưa đã thèm mà phải rời khỏi phòng học, anh ấy còn chuẩn bị vài câu diễn văn hoan nghênh chưa kịp nói ra!
Lấy sách Ngữ Văn đặt lên bàn, Đường Hoan cúi đầu lấy tiếp bút máy và sách bài tập.
Bên cạnh vươn tới một bàn tay, lặng lẽ giúp cô lật sách ngữ văn đến trang mà giáo viên đang giảng.
Lúc Đường Hoan, ngón tay thon dài của Phùng Tư Tư cũng vừa lúc thu về.
Giáo viên Ngữ Vãn trên bục giảng đã bắt đầu giảng bài, Đường Hoan đang do dự giữa việc nói lời cảm ơn hay là nghe giáo viên giảng bài, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe giảng bài.
Bạn học Phùng Tư Tư giúp cô, cô không thể lấy oán trả ơn làm chậm trễ việc học của cô ấy, lời cảm ơn cũng có thể đợi đến khi tan học rồi nói cũng được.
Chuông tan học là tiếng chuông kim loại, lúc mới nghe được Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng lại, mãi đến khi giáo viên cầm sách giáo khoa rời khỏi bục giảng, lớp trưởng kêu ‘đứng dậy’.
Sau khi phản ứng lại, cô nói theo với các bạn ‘tạm biệt giáo viên’.
Giáo viên vừa bước ra khỏi phòng học, ngay lập tức phòng học bắt đầu cãi cọ ầm ĩ lên, hai bạn học ngồi ở phía trước lập tức xoay lại.
Rất rõ ràng bọn họ đang cực kỳ tò mò với Đường Hoan.
“Bạn học Đường Hoan, bạn bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thành tích của bạn học Đường Hoan rất tốt sao?”
Hai bạn học nam đồng thời hỏi cô.
“Đi đi đi ~, Đường Hoan là bạn cùng bàn của tôi, vấn đề mà tôi chưa biết thì làm sao cho các cậu biết được?” Phùng Tư Tư cầm quyển sách đuổi hai người phía trước đi: “Chờ tôi biết xong, tôi sẽ kể cho các cậu.”
Bạn học nam không muốn bị quyển sách trong tay cô ấy đánh trúng, nên đành phải quay lại: “Đồ keo kiệt!”
“Bạn học Đường Hoan cũng không thân với cậu!” Một bạn khác cũng quay lại theo.
Nhìn hai người quay người lại, Đường Hoan quay đầu nhìn Phùng Tư Tư, cô ấy đang bỏ sách vào hộc bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.