Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Chương 18: Đi Trường Học 4
Tái Cật Nhất Chước Nhi
19/04/2024
Mạnh Trạch Ngôn tùy ý quay đầu nhìn lại, vốn là muốn nhìn xem Đường Hoan có lên xe hay chưa, kết quả lại nhìn thấy bộ dáng sắp ngã xuống của cô, vì vậy vội duỗi tay đi kéo cô.
Thiếu chút nữa đã ngã xuống mặt đất, cánh tay nhỏ của Đường Hoan được một bàn tay to bắt lấy dùng sức nhấc lên.
Không những là túm cô trở về từ không trung, mà Mạnh Trạch Ngôn còn thuận tay đem xách cô đến chỗ trống bên người.
Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng lại thì người đã đứng ở trước ghế trống.
Sau khi buông tay cô ra, Mạnh Trạch Ngôn mở miệng nhắc nhở: “Ngồi đi, cầm cho chắc.”
Đường Hoan nghe lời ngồi xuống, tay yên lặng giữ chặt, vừa rồi thiếu chút nữa đã ngã xuống, may mắn là nhờ anh chồng túm cô lại.
Mạnh Trạch Ngôn soát vé xe, sau đó cũng tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Ngồi xe hai trạm khoảng sáu bảy phút, Mạnh Trạch Ngôn đứng lên đi đến cửa sau chờ xuống xe, cũng là tín hiệu kêu Đường Hoan xuống xe.
Đường Hoan nhìn thấy vậy cũng đứng lên, bắt lấy tay cầm di chuyển đến bên cạnh cửa sau, bàn tay nắm rất chặt.
Sau khi xe dừng lại hai người lần lượt xuống xe.
Có không ít người xuống trạm này, phần lớn đều là học sinh, đi theo dòng người là có thể dễ dàng tìm được trường học.
Bảo vệ trông cửa đã gặp qua Mạnh Trạch Ngôn vào buổi sáng, cũng không ngăn bọn họ đi vào trường học.
Hiệu trưởng ở văn phòng chờ bọn họ, trên bàn làm việc có đặt một xấp bài thi nhỏ, tổng cộng có tám tờ bài thi, mỗi môn một tờ, là bài thi mà lát nữa Đường Hoan phải làm.
Năm nay môn tiếng Anh chính thức được đưa vào thi đại học, hiệu trưởng không lo lắng gì khác, chỉ sợ là người mà Mạnh Trạch Ngôn đề cử không có cơ sở về môn tiếng Anh.
Nghe Mạnh Trạch Ngôn nói đứa nhỏ này đã hai mươi tuổi, đã tốt nghiệp Trung học Phổ thông cũng 3-4 năm, khả năng chưa từng học qua tiếng Anh cũng rất lớn.
Nếu chưa từng học qua tiếng Anh, cũng là một nan đề.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, hiệu trưởng không suy nghĩ miên man nữa, chỉ đáp lại bên ngoài: “Mời vào.”
Mạnh Trạch Ngôn đẩy cửa ra đưa Đường Hoan đi vào trong văn phòng, mỉm cười giới thiệu với hiệu trưởng: “Chú Hứa, đây là Đường Hoan, người mà cháu với chú là nói muốn học lại đây.”
“Xin chào bạn học Đường Hoan, tôi họ Hứa, em cứ gọi thầy Hứa là được.” Hiệu trưởng Hứa đứng lên cười nói, thật ra ông ấy đã gặp qua Đường Hoan hai lần.
Một lần là ở tiệc rượu kết hôn của Mạnh Trạch Ngữ, một lần là ở lễ tang của anh ấy, lúc ấy nhiều người có khả năng Đường Hoan cũng không nhớ rõ.
Thiếu chút nữa đã ngã xuống mặt đất, cánh tay nhỏ của Đường Hoan được một bàn tay to bắt lấy dùng sức nhấc lên.
Không những là túm cô trở về từ không trung, mà Mạnh Trạch Ngôn còn thuận tay đem xách cô đến chỗ trống bên người.
Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng lại thì người đã đứng ở trước ghế trống.
Sau khi buông tay cô ra, Mạnh Trạch Ngôn mở miệng nhắc nhở: “Ngồi đi, cầm cho chắc.”
Đường Hoan nghe lời ngồi xuống, tay yên lặng giữ chặt, vừa rồi thiếu chút nữa đã ngã xuống, may mắn là nhờ anh chồng túm cô lại.
Mạnh Trạch Ngôn soát vé xe, sau đó cũng tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Ngồi xe hai trạm khoảng sáu bảy phút, Mạnh Trạch Ngôn đứng lên đi đến cửa sau chờ xuống xe, cũng là tín hiệu kêu Đường Hoan xuống xe.
Đường Hoan nhìn thấy vậy cũng đứng lên, bắt lấy tay cầm di chuyển đến bên cạnh cửa sau, bàn tay nắm rất chặt.
Sau khi xe dừng lại hai người lần lượt xuống xe.
Có không ít người xuống trạm này, phần lớn đều là học sinh, đi theo dòng người là có thể dễ dàng tìm được trường học.
Bảo vệ trông cửa đã gặp qua Mạnh Trạch Ngôn vào buổi sáng, cũng không ngăn bọn họ đi vào trường học.
Hiệu trưởng ở văn phòng chờ bọn họ, trên bàn làm việc có đặt một xấp bài thi nhỏ, tổng cộng có tám tờ bài thi, mỗi môn một tờ, là bài thi mà lát nữa Đường Hoan phải làm.
Năm nay môn tiếng Anh chính thức được đưa vào thi đại học, hiệu trưởng không lo lắng gì khác, chỉ sợ là người mà Mạnh Trạch Ngôn đề cử không có cơ sở về môn tiếng Anh.
Nghe Mạnh Trạch Ngôn nói đứa nhỏ này đã hai mươi tuổi, đã tốt nghiệp Trung học Phổ thông cũng 3-4 năm, khả năng chưa từng học qua tiếng Anh cũng rất lớn.
Nếu chưa từng học qua tiếng Anh, cũng là một nan đề.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, hiệu trưởng không suy nghĩ miên man nữa, chỉ đáp lại bên ngoài: “Mời vào.”
Mạnh Trạch Ngôn đẩy cửa ra đưa Đường Hoan đi vào trong văn phòng, mỉm cười giới thiệu với hiệu trưởng: “Chú Hứa, đây là Đường Hoan, người mà cháu với chú là nói muốn học lại đây.”
“Xin chào bạn học Đường Hoan, tôi họ Hứa, em cứ gọi thầy Hứa là được.” Hiệu trưởng Hứa đứng lên cười nói, thật ra ông ấy đã gặp qua Đường Hoan hai lần.
Một lần là ở tiệc rượu kết hôn của Mạnh Trạch Ngữ, một lần là ở lễ tang của anh ấy, lúc ấy nhiều người có khả năng Đường Hoan cũng không nhớ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.