Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Chương 36: Mua Đồ Ăn Sáng 4
Tái Cật Nhất Chước Nhi
19/04/2024
Đường Hoan đẩy dĩa trứng về phía bên kia, cúi đầu tiếp tục uống cháo, giọng nói có hơi nhỏ: “Cảm ơn, tôi… không cần.”
Nam đồng chí chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục đẩy cái dĩa về bên cạnh chén của cô: “Em ăn thử đi, trứng trà của chỗ này ăn rất ngon. Anh mời em!”
Tay cầm muỗng của Đường Hoan dừng lại, vốn dĩ cô muốn uống hết cháo dư còn lại.
Buông muỗng xuống, Đường Hoan đứng lên nhanh chóng vòng qua một hướng khác để rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn nam đồng chí kia một cái nào.
Cô cảm thấy quen mắt nên chắc chắn đã từng gặp qua, khả năng lớn nhất có thể anh ta là hàng xóm xung quanh.
Mặc kệ anh ta có ý đồ gì, Đường Hoan cũng không muốn tiếp xúc với anh ta.
Cô biết thân phận của chính mình, là quả phụ có chồng vừa qua đời. Quả phụ trước giờ đều dễ dính nhiều thị phi, cô không muốn thanh danh mình xấu đi, làm liên lụy đến danh tiếng của nhà họ Mạnh.
Mạnh Trạch Ngôn nhìn Đường Hoan chạy đi, tầm mắt nhìn về phía Lương Nhị Bản đang ngồi xuống vị trí của Đường Hoan.
Lương Nhị Bản không chỉ ngồi xuống, mà còn cầm lấy chén cháo của Đường Hoan chưa ăn xong để ngay trước mặt chính mình, cười bắt đầu lột trứng trà.
Nhìn tư thế kia là chuẩn bị ăn trứng trà với cháo trắng.
Lương Nhị Bản là kẻ vô lại nổi tiếng ở đây, ngày thường cũng có không ai muốn chọc phải anh ta, bị anh ta ăn vạ cũng giống như bị thuốc cao bôi trên da chó dính vào người, anh ta dùng bỉ ổi thủ đoạn khiến người khác ghê tởm nhưng người đó cũng không thể làm gì, có làm đến cuối cùng thì vẫn là bản thân mình chịu thiệt.
Cứng đối cứng với loại người này không được, bản thân chịu thiệt còn anh ta thì không bị gì.
Cũng giống như hiện tại, nói anh ta không biết xấu hổ ăn cháo dư của con gái nhà người ta để lại, anh ta cũng có thể nói là chính mình không muốn lãng phí lương thực.
Người bên cạnh cũng không phải không thấy chuyện buồn nôn của anh ta, trốn còn không kịp chứ nói gì dám chọc đến.
Mạnh Trạch Ngôn đặt hộp cơm lên cửa sổ mua cơm, đi tới chỗ Lương Nhị Bản, đi ngang qua bàn trống còn bưng lên cơm thừa trên bàn mà vị khách trước đó để lại.
Lương Nhị Bản đã lột xong trứng trà, đang chuẩn bị cầm muỗng uống cháo, ngón tay còn chưa kịp đụng tới cái muỗng, cháo chưa tới nửa chén đã biến thành một nửa.
Phía dưới là cháo, phía trên là cơm thừa không biết, không biết là súp cay Hà Nam còn thừa hay là tào phớ thừa…
Nam đồng chí chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục đẩy cái dĩa về bên cạnh chén của cô: “Em ăn thử đi, trứng trà của chỗ này ăn rất ngon. Anh mời em!”
Tay cầm muỗng của Đường Hoan dừng lại, vốn dĩ cô muốn uống hết cháo dư còn lại.
Buông muỗng xuống, Đường Hoan đứng lên nhanh chóng vòng qua một hướng khác để rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn nam đồng chí kia một cái nào.
Cô cảm thấy quen mắt nên chắc chắn đã từng gặp qua, khả năng lớn nhất có thể anh ta là hàng xóm xung quanh.
Mặc kệ anh ta có ý đồ gì, Đường Hoan cũng không muốn tiếp xúc với anh ta.
Cô biết thân phận của chính mình, là quả phụ có chồng vừa qua đời. Quả phụ trước giờ đều dễ dính nhiều thị phi, cô không muốn thanh danh mình xấu đi, làm liên lụy đến danh tiếng của nhà họ Mạnh.
Mạnh Trạch Ngôn nhìn Đường Hoan chạy đi, tầm mắt nhìn về phía Lương Nhị Bản đang ngồi xuống vị trí của Đường Hoan.
Lương Nhị Bản không chỉ ngồi xuống, mà còn cầm lấy chén cháo của Đường Hoan chưa ăn xong để ngay trước mặt chính mình, cười bắt đầu lột trứng trà.
Nhìn tư thế kia là chuẩn bị ăn trứng trà với cháo trắng.
Lương Nhị Bản là kẻ vô lại nổi tiếng ở đây, ngày thường cũng có không ai muốn chọc phải anh ta, bị anh ta ăn vạ cũng giống như bị thuốc cao bôi trên da chó dính vào người, anh ta dùng bỉ ổi thủ đoạn khiến người khác ghê tởm nhưng người đó cũng không thể làm gì, có làm đến cuối cùng thì vẫn là bản thân mình chịu thiệt.
Cứng đối cứng với loại người này không được, bản thân chịu thiệt còn anh ta thì không bị gì.
Cũng giống như hiện tại, nói anh ta không biết xấu hổ ăn cháo dư của con gái nhà người ta để lại, anh ta cũng có thể nói là chính mình không muốn lãng phí lương thực.
Người bên cạnh cũng không phải không thấy chuyện buồn nôn của anh ta, trốn còn không kịp chứ nói gì dám chọc đến.
Mạnh Trạch Ngôn đặt hộp cơm lên cửa sổ mua cơm, đi tới chỗ Lương Nhị Bản, đi ngang qua bàn trống còn bưng lên cơm thừa trên bàn mà vị khách trước đó để lại.
Lương Nhị Bản đã lột xong trứng trà, đang chuẩn bị cầm muỗng uống cháo, ngón tay còn chưa kịp đụng tới cái muỗng, cháo chưa tới nửa chén đã biến thành một nửa.
Phía dưới là cháo, phía trên là cơm thừa không biết, không biết là súp cay Hà Nam còn thừa hay là tào phớ thừa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.