Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Chương 44: Tặng Quà, Chắc Chắn Sẽ Vừa Lòng 2
Tái Cật Nhất Chước Nhi
19/04/2024
Hình Thúy lấy giày nhét vào ba lô trên người, vừa rồi bà chỉ một lòng một dạ quang nghĩ tới cô gái, đã quên trở về lấy giày, không nghĩ tới Mạnh Trạch Ngôn lại nói tới chuyện tránh nghi ngờ trước.
Cất giày vào trong ba lô, Hình Thúy giải thích với Mạnh Trạch Ngôn: “Mẹ biết tránh nghi ngờ mà, con cứ yên tâm không ai nói bừa đâu, con còn lớn hơn Tiểu Hoan tới tám tuổi! Ai dám bịa chuyện nói dối chứ.”
Không nói đến hai người bọn họ là anh chồng và em dâu, chỉ cần nói đến chuyện giữa hai người cách nhau đến tám tuổi, làm gì có cô gái trẻ nào nguyện ý tìm một người chồng lớn hơn mình tám tuổi đâu.
Mạnh Trạch Ngôn không nói nữa, đi ra ngoài trước Hình Thúy. Bọn họ tới đây để mua giày, giày đã mua xong, nên về nhà.
Bị Mạnh Trạch Ngôn làm gián đoạn, Hình Thúy đã quên hỏi anh có ấn tượng như thế nào với cô gái kia?
Chờ tới bà nhớ tới, đã sớm không còn bóng dáng của anh nữa!
Từ trước đến nay Mạnh Trạch Ngôn phải là người nhân từ biết nương tay, trước khi tham gia quân ngũ anh chính là lưu manh nổi tiếng của thành phố này, cũng không ít lần đụng độ với lưu manh của thành phố khác.
Sau khi tham gia quân ngũ thì cổ lệ khí trên người anh mới tìm được chỗ để phát tiết, lão thủ trưởng ghét bỏ sự hung hãn doạ người trên người anh, nên buộc anh phải dùng nụ cười để che giấu.
Thời gian dài, Mạnh Trạch Ngôn đã quen với việc cười với người khác, danh tiếng hung ác của anh cũng dần dần không còn ai đề cập đến, đều nói anh là người dễ ở chung, người hiền lành.
Ngoài trừ những chiến hữu tham gia quân ngũ cùng thời kỳ với anh, thì không ai biết trái tim anh đen tối đến mức nào.
Những chuyện ghê tởm của Lương Nhị Bản từng làm chỉ cần tìm người đi nghe ngóng một chút là có thể biết được, nói đúng ra thì Lương Nhị Bản cũng không thể xem là tên côn đồ. Lưu manh ít nhiều gì cũng mang theo ý tứ của giang hồ, vẫn có thể nói đạo lý.
Nhưng Lương Nhị Bản rõ ràng chính là một tên du côn vô lại, còn là một tên vô lại có chút đầu óc.
Mỗi lần anh ta làm chuyện thiếu đạo đức vẫn có thể tìm một lý do cực kỳ chính nghĩa cho chính mình, rõ ràng anh ta làm chuyện thiếu đạo đức, nhưng người không thể làm gì được.
Cảnh sát tới cũng thể làm gì anh ta, giam được hai ngày cũng phải thả ra.
Sau khi được thả ra anh ta vẫn tiếp tục làm chuyện không phải con người.
Cất giày vào trong ba lô, Hình Thúy giải thích với Mạnh Trạch Ngôn: “Mẹ biết tránh nghi ngờ mà, con cứ yên tâm không ai nói bừa đâu, con còn lớn hơn Tiểu Hoan tới tám tuổi! Ai dám bịa chuyện nói dối chứ.”
Không nói đến hai người bọn họ là anh chồng và em dâu, chỉ cần nói đến chuyện giữa hai người cách nhau đến tám tuổi, làm gì có cô gái trẻ nào nguyện ý tìm một người chồng lớn hơn mình tám tuổi đâu.
Mạnh Trạch Ngôn không nói nữa, đi ra ngoài trước Hình Thúy. Bọn họ tới đây để mua giày, giày đã mua xong, nên về nhà.
Bị Mạnh Trạch Ngôn làm gián đoạn, Hình Thúy đã quên hỏi anh có ấn tượng như thế nào với cô gái kia?
Chờ tới bà nhớ tới, đã sớm không còn bóng dáng của anh nữa!
Từ trước đến nay Mạnh Trạch Ngôn phải là người nhân từ biết nương tay, trước khi tham gia quân ngũ anh chính là lưu manh nổi tiếng của thành phố này, cũng không ít lần đụng độ với lưu manh của thành phố khác.
Sau khi tham gia quân ngũ thì cổ lệ khí trên người anh mới tìm được chỗ để phát tiết, lão thủ trưởng ghét bỏ sự hung hãn doạ người trên người anh, nên buộc anh phải dùng nụ cười để che giấu.
Thời gian dài, Mạnh Trạch Ngôn đã quen với việc cười với người khác, danh tiếng hung ác của anh cũng dần dần không còn ai đề cập đến, đều nói anh là người dễ ở chung, người hiền lành.
Ngoài trừ những chiến hữu tham gia quân ngũ cùng thời kỳ với anh, thì không ai biết trái tim anh đen tối đến mức nào.
Những chuyện ghê tởm của Lương Nhị Bản từng làm chỉ cần tìm người đi nghe ngóng một chút là có thể biết được, nói đúng ra thì Lương Nhị Bản cũng không thể xem là tên côn đồ. Lưu manh ít nhiều gì cũng mang theo ý tứ của giang hồ, vẫn có thể nói đạo lý.
Nhưng Lương Nhị Bản rõ ràng chính là một tên du côn vô lại, còn là một tên vô lại có chút đầu óc.
Mỗi lần anh ta làm chuyện thiếu đạo đức vẫn có thể tìm một lý do cực kỳ chính nghĩa cho chính mình, rõ ràng anh ta làm chuyện thiếu đạo đức, nhưng người không thể làm gì được.
Cảnh sát tới cũng thể làm gì anh ta, giam được hai ngày cũng phải thả ra.
Sau khi được thả ra anh ta vẫn tiếp tục làm chuyện không phải con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.