Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Chương 11: Tìm Trường Học 1
Tái Cật Nhất Chước Nhi
19/04/2024
Cá tôm cũng không bán giá hời như mấy món khác được, mấy thứ này chỉ cần không chết, thì ngày hôm sau vẫn bán được như bình thường.
Một con cá với nửa cân tôm hết ba khối hai mao tiền, lúc Hình Thúy trả tiền mặt không đổi sắc, không hề đau lòng chút nào.
Nhà bọn họ không thiếu tiền, cái nào nên tiết kiệm thì tiết kiệm nhưng cái nào nên tiêu tiền thì vẫn phải tiêu.
Lúc bọn họ mua xong đồ ăn trở về, Đường Hoan vẫn còn học bài ở phía dưới giàn nho, trên tay cầm bút ghé vào bàn viết chữ.
Nhìn Đường Hoan nghiêm túc như vậy, Hình Thúy thuận miệng cảm thán: “Đứa nhỏ này học tập cả ngày ở nhà mãi cũng không được, vẫn nên đến trường học nghe thầy cô giảng bài, một lát nữa kêu ba con hỏi chú Hứa xem có thể cho Tiểu Hoan đi học lại hay không.”
Mạnh Trạch Ngôn đi theo phía sau bà nghe xong thì qua bóng dáng nho nhỏ đang ngồi dưới giàn nho, sau đó trở về phòng.
Buổi tối, đến lúc Mạnh Thanh Hà tan tầm về đến nhà mới biết được con trai lớn đã trở về, cực kỳ vui vẻ mà lấy ra một bình rượu trắng nhỏ muốn uống với anh vài ly.
Đường Hoan ngồi ăn cơm ở bên cạnh mẹ chồng, nhưng mùi rượu vẫn cứ bay về phía cô.
Mùi hương đó thơm đến nỗi không biết phải miêu tả ra sao, có chút hấp dẫn, cô chưa bao giờ uống qua.
Trước mặt ba chồng và anh chồng đều có một cái chén nhỏ, chỉ có cô với mà chồng là không có, có nghĩa là không chuẩn bị cho bọn họ uống…
Rõ ràng là chưa bao giờ nếm qua, nhưng tại sao lại thèm như vậy?
Muốn uống, nhưng không dám mở miệng…
Đường Hoan yên lặng ăn cơm, nghe ba chồng và anh chồng nói chuyện phiếm. Tôm ăn rất ngon, nhưng phải lột vỏ, cô không thích lột vỏ.
Thịt cá rất mềm, mùi vị rất thơm, ăn ngon.
“Đúng rồi, Trạch Ngôn, mấy ngày nay con không có việc gì thì hãy đi một chuyến tìm chú Hứa của con, hỏi xem ông ấy có thể để Đường Hoan học lại ở trường học của mình được không.” Mạnh Thanh Hà chưa từng thương lượng với bạn già nhà mình, nhưng ý tưởng của hai người lại cực kỳ nhất trí.
Mạnh Trạch Ngôn giương mắt nhìn về phía Hình Thúy, lời này buổi chiều mẹ anh mới vừa nói qua, không phải đã nói sẽ để ông Mạnh đi sao?
Mới chưa được bao lâu, mà chuyện này biến thành chuyện của anh rồi?
Hình Thúy nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Trạch Ngôn, cũng không hiểu chuyện gì: “Nhìn mẹ làm cái gì? Ba con kêu con đi, thì con cứ đi đi~”
Một con cá với nửa cân tôm hết ba khối hai mao tiền, lúc Hình Thúy trả tiền mặt không đổi sắc, không hề đau lòng chút nào.
Nhà bọn họ không thiếu tiền, cái nào nên tiết kiệm thì tiết kiệm nhưng cái nào nên tiêu tiền thì vẫn phải tiêu.
Lúc bọn họ mua xong đồ ăn trở về, Đường Hoan vẫn còn học bài ở phía dưới giàn nho, trên tay cầm bút ghé vào bàn viết chữ.
Nhìn Đường Hoan nghiêm túc như vậy, Hình Thúy thuận miệng cảm thán: “Đứa nhỏ này học tập cả ngày ở nhà mãi cũng không được, vẫn nên đến trường học nghe thầy cô giảng bài, một lát nữa kêu ba con hỏi chú Hứa xem có thể cho Tiểu Hoan đi học lại hay không.”
Mạnh Trạch Ngôn đi theo phía sau bà nghe xong thì qua bóng dáng nho nhỏ đang ngồi dưới giàn nho, sau đó trở về phòng.
Buổi tối, đến lúc Mạnh Thanh Hà tan tầm về đến nhà mới biết được con trai lớn đã trở về, cực kỳ vui vẻ mà lấy ra một bình rượu trắng nhỏ muốn uống với anh vài ly.
Đường Hoan ngồi ăn cơm ở bên cạnh mẹ chồng, nhưng mùi rượu vẫn cứ bay về phía cô.
Mùi hương đó thơm đến nỗi không biết phải miêu tả ra sao, có chút hấp dẫn, cô chưa bao giờ uống qua.
Trước mặt ba chồng và anh chồng đều có một cái chén nhỏ, chỉ có cô với mà chồng là không có, có nghĩa là không chuẩn bị cho bọn họ uống…
Rõ ràng là chưa bao giờ nếm qua, nhưng tại sao lại thèm như vậy?
Muốn uống, nhưng không dám mở miệng…
Đường Hoan yên lặng ăn cơm, nghe ba chồng và anh chồng nói chuyện phiếm. Tôm ăn rất ngon, nhưng phải lột vỏ, cô không thích lột vỏ.
Thịt cá rất mềm, mùi vị rất thơm, ăn ngon.
“Đúng rồi, Trạch Ngôn, mấy ngày nay con không có việc gì thì hãy đi một chuyến tìm chú Hứa của con, hỏi xem ông ấy có thể để Đường Hoan học lại ở trường học của mình được không.” Mạnh Thanh Hà chưa từng thương lượng với bạn già nhà mình, nhưng ý tưởng của hai người lại cực kỳ nhất trí.
Mạnh Trạch Ngôn giương mắt nhìn về phía Hình Thúy, lời này buổi chiều mẹ anh mới vừa nói qua, không phải đã nói sẽ để ông Mạnh đi sao?
Mới chưa được bao lâu, mà chuyện này biến thành chuyện của anh rồi?
Hình Thúy nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Trạch Ngôn, cũng không hiểu chuyện gì: “Nhìn mẹ làm cái gì? Ba con kêu con đi, thì con cứ đi đi~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.