Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Chương 13: Tìm Trường Học 3
Tái Cật Nhất Chước Nhi
19/04/2024
Trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man, lúc đi học phải chú ý đến điều gì? Tại sao lại đi học rồi? Còn chưa kịp chuẩn bị tốt…
Đời trước, lúc Đường Hoan học cấp 3 cũng không mấy vui vẻ, các bạn học không nói chuyện với cô, lúc đi ngang sẽ còn né tránh cô. Có đôi khi bị bệnh phải nằm viện một thời gian dài, lúc đi học lại còn không tìm được bàn học.
Cô không có bạn bè, không có cha mẹ, anh trai duy nhất còn phải liên tục làm việc để kiếm tiền kéo dài mạng sống cho cô.
Đánh răng xong, Đường Hoan về phòng mở tủ quần áo ra, nhón chân lấy một hộp sắt nhỏ từ ngăn cao nhất của tủ quần áo, bên trong hộp sắt có một cái bao nhỏ màu đỏ, trong bao chứa toàn bộ gia sản của cô.
Tổng cộng có 735 đồng tiền, lúc kết hôn Mạnh Trạch Ngữ cho nguyên thân 500 đồng tiền lễ hỏi, ngoài ra còn có hơn hai trăm đồng tiền do nguyên thân tự mình tích cóp.
Từ lúc Đường Hoan đến nơi này gần như chưa bao giờ xài tiền, tất cả mọi thứ trong nhà đều là cha mẹ chồng chi ra, đôi khi bọn họ còn nhét tiền cho cô.
Ngày thường ăn không uống không còn chưa tính, học phí cũng không thể để bọn họ hỗ trợ được.
Rút ra một tờ mười khối bỏ vào trong túi, Đường Hoan định buổi chiều đi trường học sẽ tự mình nộp học phí.
Hình Thúy cũng không nghĩ tới Mạnh Trạch Ngôn lại làm việc nhanh như vậy, làm còn tốt hơn bạn già của bà, lúc gặp anh còn khen vài câu.
Khen con trai xong, bà lại chạy tới dặn dò Đường Hoan, đứng ở cửa phòng nói với cô: “Tiểu Hoan con đã chuẩn bị cặp sách chưa? Còn có sách bài tập và bút.”
Đường Hoan đang sửa sang lại sách giáo khoa, lắc đầu nói: “Con sẽ chuẩn bị sách giáo khoa trước, những thứ khác sẽ mua sau.”
“Mẹ đi cùng con, giúp con nghĩ lại xem còn thiếu gì.” Hình Thúy nhịn không được mà lo lắng thêm, Đường Hoan ở trong mắt bà thật sự quá ngoan, lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy, tính tình lại dịu dàng an tĩnh, dường như không biết giận là gì.
Đường Hoan giương mắt cong mặt mày mỉm cười nhìn về phía mẹ chồng, ngoan ngoãn nói: “Vâng, cảm ơn mẹ.”
“Cái này có gì phải cảm ơn chứ.” Hình Thúy nhìn Đường Hoan cười thì trong lòng liền nhũn ra, đứa nhỏ này quá ngoan: “Con thu dọn xong thì lại đây kêu mẹ.”
“Vâng.”
Đường Hoan chồng toàn bộ sách giáo khoa ở bên nhau đếm thêm một lần nữa, sau khi chắc chắn không còn thiếu, thì lấy năm đồng tiền từ trong tủ ra, mua cặp sách và giấy bút cũng phải tiêu tiền.
Đời trước, lúc Đường Hoan học cấp 3 cũng không mấy vui vẻ, các bạn học không nói chuyện với cô, lúc đi ngang sẽ còn né tránh cô. Có đôi khi bị bệnh phải nằm viện một thời gian dài, lúc đi học lại còn không tìm được bàn học.
Cô không có bạn bè, không có cha mẹ, anh trai duy nhất còn phải liên tục làm việc để kiếm tiền kéo dài mạng sống cho cô.
Đánh răng xong, Đường Hoan về phòng mở tủ quần áo ra, nhón chân lấy một hộp sắt nhỏ từ ngăn cao nhất của tủ quần áo, bên trong hộp sắt có một cái bao nhỏ màu đỏ, trong bao chứa toàn bộ gia sản của cô.
Tổng cộng có 735 đồng tiền, lúc kết hôn Mạnh Trạch Ngữ cho nguyên thân 500 đồng tiền lễ hỏi, ngoài ra còn có hơn hai trăm đồng tiền do nguyên thân tự mình tích cóp.
Từ lúc Đường Hoan đến nơi này gần như chưa bao giờ xài tiền, tất cả mọi thứ trong nhà đều là cha mẹ chồng chi ra, đôi khi bọn họ còn nhét tiền cho cô.
Ngày thường ăn không uống không còn chưa tính, học phí cũng không thể để bọn họ hỗ trợ được.
Rút ra một tờ mười khối bỏ vào trong túi, Đường Hoan định buổi chiều đi trường học sẽ tự mình nộp học phí.
Hình Thúy cũng không nghĩ tới Mạnh Trạch Ngôn lại làm việc nhanh như vậy, làm còn tốt hơn bạn già của bà, lúc gặp anh còn khen vài câu.
Khen con trai xong, bà lại chạy tới dặn dò Đường Hoan, đứng ở cửa phòng nói với cô: “Tiểu Hoan con đã chuẩn bị cặp sách chưa? Còn có sách bài tập và bút.”
Đường Hoan đang sửa sang lại sách giáo khoa, lắc đầu nói: “Con sẽ chuẩn bị sách giáo khoa trước, những thứ khác sẽ mua sau.”
“Mẹ đi cùng con, giúp con nghĩ lại xem còn thiếu gì.” Hình Thúy nhịn không được mà lo lắng thêm, Đường Hoan ở trong mắt bà thật sự quá ngoan, lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy, tính tình lại dịu dàng an tĩnh, dường như không biết giận là gì.
Đường Hoan giương mắt cong mặt mày mỉm cười nhìn về phía mẹ chồng, ngoan ngoãn nói: “Vâng, cảm ơn mẹ.”
“Cái này có gì phải cảm ơn chứ.” Hình Thúy nhìn Đường Hoan cười thì trong lòng liền nhũn ra, đứa nhỏ này quá ngoan: “Con thu dọn xong thì lại đây kêu mẹ.”
“Vâng.”
Đường Hoan chồng toàn bộ sách giáo khoa ở bên nhau đếm thêm một lần nữa, sau khi chắc chắn không còn thiếu, thì lấy năm đồng tiền từ trong tủ ra, mua cặp sách và giấy bút cũng phải tiêu tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.