Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
Chương 5: Tất Cả Những Chuyện Này Cứ Như Nằm Mơ 1
Triều Vân Tử
03/03/2023
Mặt trời lặn xuống phía tây.
Ánh hoàng hôn màu cam dừng ở trong viện, bóng cây loang lổ.
Trình Loan Loan ngồi ở vị trí chủ nhà, thanh âm nhàn nhạt nói: “Đây là lương thực ta chuẩn bị hiếu kính ông ngoại bà ngoại các con.”
Nàng vừa nói lời này xong, năm người ở đây trái tim đều lạnh xuống.
Bọn họ chỉ biết nương sẽ đem thứ tốt trong nhà đi chu cấp cho Trình gia, chứ không biết thì ra là thứ đồ tinh quý như gạo.
Bọn họ lớn như vậy cũng chưa từng ăn qua một ngụm cơm khô nào.
Nghĩ đến người Trình gia không chỉ ăn lương thực nhà bọn họ, còn đánh nương bọn họ, trên mặt bốn đứa con trai đều xuất hiện thần sắc oán giận.
“Có điều, chuyện hôm nay làm ta hoàn toàn hết hy vọng với ông bà ngoại các con.” Trình Loan Loan cố ý thở dài một hơi, “Nhiều năm như vậy, ta trong ngoài chu cấp cho Trình gia bao nhiêu bạc bao nhiêu lương thực, hiện giờ cuộc sống trong nhà thật sự là không có cách nào sống tiếp được nữa nên ta mới trở về đòi nợ, ai có thể nghĩ đến lại bị đại cữu các con đập vỡ đầu.”
Nàng gục đầu xuống, lông mi thật dài ngăn chặn cảm xúc nơi đáy mắt, thoạt nhìn là thật sự thương tâm.
Bốn đứa con trai liếc nhau, trong mắt có ngạc nhiên và nghi ngờ.
Trước kia nương không phải chưa từng bị đại cữu đánh, ban đầu bọn họ còn muốn đi đòi lại công đạo cho nương, kết quả ngược lại bị nương đánh cho một trận.
Cho nên hôm nay nghe người trong thôn nghị luận nương vỡ đầu chảy máu từ Trình gia trở về, bọn họ không có gì để nói, dù sao mặc kệ người Trình gia không biết xấu hổ như thế nào, nương đều sẽ hướng về bên kia, bốn đứa nhi tử bọn họ giống như là nhặt được ở hầm cầu.
Trình Loan Loan lại thở dài một hơi: “Về sau thứ tốt đưa cho Trình gia chúng ta sẽ giữ lại tự mình ăn, Tuệ Nương, con lấy số gạo này đi nấu đi.”
Tay Ngô Tuệ Nương run run: “Nấu, nấu gì ạ?”
Trình Loan Loan biết nỗi do dự của nàng ấy.
Thói quen của thôn Đại Hà là một ngày ăn hai bữa, mà nay trong nhà không có lương thực, bị giảm bớt còn một bữa.
Vừa mới nãy mấy tiểu tử mới uống cháo rau dại xong, đồ ăn hôm nay đã coi như là ăn xong rồi, nếu như muốn ăn cái gì thì phải chờ ngày mai.
Tục ngữ nói, tiểu tử choai choai, ăn nghèo lão tử.
Một chút cháo rau dại như vậy, một nữ nhân như nàng còn không thể ăn no, huống chi là bốn tiểu tử và một thai phụ.
Nếu nàng đã trở thành Trình Loan Loan của thôn Đại Hà, như vậy thì có nghĩa vụ thay nguyên thân chăm sóc tốt mấy đứa trẻ này.
Nhưng một người nếu như thay đổi quá nhanh, rất dễ dàng bị nhìn ra manh mối.
Nàng cố ý xụ mặt nói: “Bảo ngươi nấu thì nấu, hỏi cái gì mà hỏi.”
Ngô Tuệ Nương không dám hỏi nhiều nữa, lấy đại khái một phần mười số gạo ra, chỉ non nửa chén, chuẩn bị mang đi nấu.
Trình Loan Loan đau đầu, nửa chén gạo, đến một mình đứa nhỏ nhất như Triệu Tứ Đản sợ là còn ăn không đủ no.
Nàng đành phải đứng dậy, xách theo một túi gạo đầy đi đến nhà bếp, đổ hết vào trong cái nồi hỏng ấy: “Nấu hết đi.”
Ngô Tuệ Nương cả kinh, mặt mũi trắng bệt.
Ở đây ít nhất ba bốn cân gạo, có thể đổi thành mười cân ngô, có thể để cả nhà ăn ít nhất năm sáu ngày, một bữa nấu hết toàn bộ, đây không phải chà đạp lương thực sao, chỉ là nhìn vào vẻ mặt cố ý của mẹ chồng, Ngô Tuệ Nương cũng không dám hỏi cái gì nữa, chạy nhanh vo gạo nhóm lửa nấu cơm……
Triệu Đại Sơn nuốt một ngụm nước bọt: “Sao ta cảm giác nương đã chịu kích thích vậy nhỉ?”
Triệu Nhị Cẩu híp mắt: “Nương là muốn cho chúng ta ăn no để đi Trình gia đòi nợ?”
Triệu Tam Ngưu nắm cái cuốc bên cạnh lên: “Đã sớm muốn đánh đám khốn kiếp Trình gia kia một trận rồi.”
Triệu Tứ Đản liếm liếm khóe miệng: “Cơm chắc chắn sẽ ăn rất ngon.”
Lòng bếp lửa cháy hừng hực, mùi cơm bay lên, trong nồi sôi bùng bục.
Trình Loan Loan bảo Ngô Tuệ Nương đổ nước cơm ra, chia thành sáu chén nhỏ, mỗi người uống chút nước cơm trước, tránh cho lát nữa ăn quá nhiều dạ dày sẽ không thoải mái.
Ánh hoàng hôn màu cam dừng ở trong viện, bóng cây loang lổ.
Trình Loan Loan ngồi ở vị trí chủ nhà, thanh âm nhàn nhạt nói: “Đây là lương thực ta chuẩn bị hiếu kính ông ngoại bà ngoại các con.”
Nàng vừa nói lời này xong, năm người ở đây trái tim đều lạnh xuống.
Bọn họ chỉ biết nương sẽ đem thứ tốt trong nhà đi chu cấp cho Trình gia, chứ không biết thì ra là thứ đồ tinh quý như gạo.
Bọn họ lớn như vậy cũng chưa từng ăn qua một ngụm cơm khô nào.
Nghĩ đến người Trình gia không chỉ ăn lương thực nhà bọn họ, còn đánh nương bọn họ, trên mặt bốn đứa con trai đều xuất hiện thần sắc oán giận.
“Có điều, chuyện hôm nay làm ta hoàn toàn hết hy vọng với ông bà ngoại các con.” Trình Loan Loan cố ý thở dài một hơi, “Nhiều năm như vậy, ta trong ngoài chu cấp cho Trình gia bao nhiêu bạc bao nhiêu lương thực, hiện giờ cuộc sống trong nhà thật sự là không có cách nào sống tiếp được nữa nên ta mới trở về đòi nợ, ai có thể nghĩ đến lại bị đại cữu các con đập vỡ đầu.”
Nàng gục đầu xuống, lông mi thật dài ngăn chặn cảm xúc nơi đáy mắt, thoạt nhìn là thật sự thương tâm.
Bốn đứa con trai liếc nhau, trong mắt có ngạc nhiên và nghi ngờ.
Trước kia nương không phải chưa từng bị đại cữu đánh, ban đầu bọn họ còn muốn đi đòi lại công đạo cho nương, kết quả ngược lại bị nương đánh cho một trận.
Cho nên hôm nay nghe người trong thôn nghị luận nương vỡ đầu chảy máu từ Trình gia trở về, bọn họ không có gì để nói, dù sao mặc kệ người Trình gia không biết xấu hổ như thế nào, nương đều sẽ hướng về bên kia, bốn đứa nhi tử bọn họ giống như là nhặt được ở hầm cầu.
Trình Loan Loan lại thở dài một hơi: “Về sau thứ tốt đưa cho Trình gia chúng ta sẽ giữ lại tự mình ăn, Tuệ Nương, con lấy số gạo này đi nấu đi.”
Tay Ngô Tuệ Nương run run: “Nấu, nấu gì ạ?”
Trình Loan Loan biết nỗi do dự của nàng ấy.
Thói quen của thôn Đại Hà là một ngày ăn hai bữa, mà nay trong nhà không có lương thực, bị giảm bớt còn một bữa.
Vừa mới nãy mấy tiểu tử mới uống cháo rau dại xong, đồ ăn hôm nay đã coi như là ăn xong rồi, nếu như muốn ăn cái gì thì phải chờ ngày mai.
Tục ngữ nói, tiểu tử choai choai, ăn nghèo lão tử.
Một chút cháo rau dại như vậy, một nữ nhân như nàng còn không thể ăn no, huống chi là bốn tiểu tử và một thai phụ.
Nếu nàng đã trở thành Trình Loan Loan của thôn Đại Hà, như vậy thì có nghĩa vụ thay nguyên thân chăm sóc tốt mấy đứa trẻ này.
Nhưng một người nếu như thay đổi quá nhanh, rất dễ dàng bị nhìn ra manh mối.
Nàng cố ý xụ mặt nói: “Bảo ngươi nấu thì nấu, hỏi cái gì mà hỏi.”
Ngô Tuệ Nương không dám hỏi nhiều nữa, lấy đại khái một phần mười số gạo ra, chỉ non nửa chén, chuẩn bị mang đi nấu.
Trình Loan Loan đau đầu, nửa chén gạo, đến một mình đứa nhỏ nhất như Triệu Tứ Đản sợ là còn ăn không đủ no.
Nàng đành phải đứng dậy, xách theo một túi gạo đầy đi đến nhà bếp, đổ hết vào trong cái nồi hỏng ấy: “Nấu hết đi.”
Ngô Tuệ Nương cả kinh, mặt mũi trắng bệt.
Ở đây ít nhất ba bốn cân gạo, có thể đổi thành mười cân ngô, có thể để cả nhà ăn ít nhất năm sáu ngày, một bữa nấu hết toàn bộ, đây không phải chà đạp lương thực sao, chỉ là nhìn vào vẻ mặt cố ý của mẹ chồng, Ngô Tuệ Nương cũng không dám hỏi cái gì nữa, chạy nhanh vo gạo nhóm lửa nấu cơm……
Triệu Đại Sơn nuốt một ngụm nước bọt: “Sao ta cảm giác nương đã chịu kích thích vậy nhỉ?”
Triệu Nhị Cẩu híp mắt: “Nương là muốn cho chúng ta ăn no để đi Trình gia đòi nợ?”
Triệu Tam Ngưu nắm cái cuốc bên cạnh lên: “Đã sớm muốn đánh đám khốn kiếp Trình gia kia một trận rồi.”
Triệu Tứ Đản liếm liếm khóe miệng: “Cơm chắc chắn sẽ ăn rất ngon.”
Lòng bếp lửa cháy hừng hực, mùi cơm bay lên, trong nồi sôi bùng bục.
Trình Loan Loan bảo Ngô Tuệ Nương đổ nước cơm ra, chia thành sáu chén nhỏ, mỗi người uống chút nước cơm trước, tránh cho lát nữa ăn quá nhiều dạ dày sẽ không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.