Xuyên Đến Năm Mất Mùa: Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
Chương 23: Liễu Tiêu Châu Xuất Giá
Chỉ Mặc Tùy Phong
16/07/2023
“Chỉ cần xe bò vẫn còn chất được, vậy mua nhiều lương thực hơn đi. Đến lúc chạy nạn rồi thì dù có bạc cũng không mua được lương thực đâu!”
“Mọi người đều kéo nhau đi mua lương thực, giá lương thực lại tăng lên rồi.”
…
Hà thị đi vào Thẩm gia, bàn bạc hôn sự của con cái hai nhà với Trương thị.
Liễu Như Sơn và Hà thị đã đạt được ý kiến chung, sắp phải chạy nạn rồi nên sẽ để con gái gả cho Thẩm Bằng trước.
Hai nhà đã đính thân được một thời gian, Liễu Tiêu Châu và Thẩm Bằng cũng đã tới tuổi thành hôn rồi.
“Chúng ta không có ý kiến gì về việc cho hai đứa nhỏ thành hôn, chỉ là nếu thành hôn vội vàng như vậy, liệu có quá đáng với Tiêu Châu không?” Trương thị nói rồi nhìn về phía con trai.
Thẩm Bằng ngồi ở đó, mặt không có biểu cảm gì cả.
Hà thị nghe Trương thị nói xong, ả ta cười bảo: “Không quá đáng gì hết, nhà ngươi lấy ra mười lượng bạc là được!”
“Mười lượng bạc, chuyện này…” Trương thị có chút khó xử.
Thẩm Bằng đứng dậy trở về phòng của mình.
Hà thị cũng đã nhìn ra, mẫu tử Trương thị không muốn bỏ ra mười lượng bạc.
“Tám lượng bạc cũng được!”
Trương thị vẫn không lên tiếng.
Hà thị nóng nảy: “Vậy thì năm lượng bạc! Không thể ít hơn nữa.”
Trương thị đồng ý: “Thôi được rồi! Ngày mai nhà các ngươi đưa Tiêu Châu tới, ta sẽ đưa cho ngươi năm lượng bạc.”
Đang bán con gái đấy à, hai thông gia đang cò kè mặc cả ư?
Không khác là bao, năm đói kém, còn có nhà bán cả con gái ấy chứ, chẳng qua hai nhà đã đính thân nên cũng dễ nghe hơn việc bán con gái thôi, hai thông gia đều tự hiểu trong lòng.
Việc hôn nhân giữa hai nhà đã bàn bạc xong, Hà thị hài lòng quay về nhà.
Thẩm Bằng ngồi trong phòng mình suy đi nghĩ lại, trong lòng hắn ta vẫn thích Liễu Tiêu Vân hơn.
Dáng người Liễu Tiêu Vân mảnh khảnh, diện mạo xuất sắc, đẹp hơn Liễu Tiêu Châu nhiều!
Nhưng mẫu thân lại muốn hắn ta từ hôn Liễu Tiêu Vân, kết hôn với Liễu Tiêu Châu.
Hắn ta từng giãi bày trước mặt mẫu thân rằng: “Liễu Tiêu Vân đẹp hơn Liễu Tiêu Châu nhiều!”
Mẫu thân đáp lại một câu: “Đẹp thì có thể ăn thay cơm được à? Cũng chỉ là cái bình hoa thôi!”
Lệnh của cha mẹ, lời của bà mai, việc hôn nhân của bản thân hắn ta, hắn ta cũng không làm chủ được. Một mình mẫu thân nuôi nấng hắn ta cũng không dễ dàng gì, hắn ta chỉ có thể nghe theo lời của mẫu thân.
Thấy Hà thị đi rồi, Thẩm Bằng đi ra khỏi phòng mình: “Mẹ, nhà chúng ta còn bạc à? Sắp phải chạy nạn rồi, sau này còn nhiều cái cần dùng đến bạc nữa.”
“Không sao, mẹ còn vài món trang sức, sáng mai mang tới hiệu cầm đồ ở trấn trên cầm hai món, đổi lấy một ít ngân lượng, tiện thể mua chút lương thực trở về.”
“Trang sức của mẹ mang đi cầm hết, sau này biết phải làm sao, chúng ta cũng đâu thể ngồi không ăn sẵn như vậy được.”
“Yên tâm, đợi cuộc sống ổn định, chúng ta sẽ lại mua vài mẫu ruộng. Thân thể Tiêu Châu rắn chắc, đốn củi trồng trọt đều có thể làm được, mẹ sẽ nấu cơm cho con, con cứ yên tâm đọc sách, tranh thủ thi đậu công danh! Như vậy đời này mẹ cũng thấy mãn nguyện rồi!”
Sắc mặt Thẩm Bằng trở nên lạnh lùng, không nói nữa.
Phu thê Liễu Như Sơn đã tính toán cả rồi, sớm muộn gì con gái cũng là người của Thẩm gia, hơn nữa bọn họ sắp phải chạy nạn rồi, gả con gái đến Thẩm gia vừa có thể lấy được bạc mà nhà mình cũng có thể bớt một miệng ăn.
Liễu Tiêu Châu cũng biết việc này, vừa vui mừng nhưng cũng vừa lo lắng.
Vui mừng là vì ngày mai nàng ta có thể gả cho Thẩm Bằng!
Hiện tại Thẩm Bằng là đồng sinh*, sau này cũng có thể sẽ thi đậu Trạng Nguyên, vậy chẳng phải nàng ta sẽ là Trạng Nguyên phu nhân sao?
(*) Từ này dùng để gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài dưới thời Minh Thanh
Lo lắng là vì mặt nàng ta bị Liễu Tiêu Vân tát cho hai phát, giờ vẫn đang sưng đỏ, hiện tại nàng ta không dám đi ra ngoài gặp người, chẳng lẽ nàng ta phải gả chồng với gương mặt sưng đỏ này à?
Trương thị và Thẩm Bằng sẽ nghĩ như thế nào về nàng ta đây!
Nghĩ đến đây, nàng ta hung hăng vặn cái khăn trong tay, nàng ta cực kỳ hận Liễu Tiêu Vân, tiện nha đầu kia ra tay quá độc ác!
“Mọi người đều kéo nhau đi mua lương thực, giá lương thực lại tăng lên rồi.”
…
Hà thị đi vào Thẩm gia, bàn bạc hôn sự của con cái hai nhà với Trương thị.
Liễu Như Sơn và Hà thị đã đạt được ý kiến chung, sắp phải chạy nạn rồi nên sẽ để con gái gả cho Thẩm Bằng trước.
Hai nhà đã đính thân được một thời gian, Liễu Tiêu Châu và Thẩm Bằng cũng đã tới tuổi thành hôn rồi.
“Chúng ta không có ý kiến gì về việc cho hai đứa nhỏ thành hôn, chỉ là nếu thành hôn vội vàng như vậy, liệu có quá đáng với Tiêu Châu không?” Trương thị nói rồi nhìn về phía con trai.
Thẩm Bằng ngồi ở đó, mặt không có biểu cảm gì cả.
Hà thị nghe Trương thị nói xong, ả ta cười bảo: “Không quá đáng gì hết, nhà ngươi lấy ra mười lượng bạc là được!”
“Mười lượng bạc, chuyện này…” Trương thị có chút khó xử.
Thẩm Bằng đứng dậy trở về phòng của mình.
Hà thị cũng đã nhìn ra, mẫu tử Trương thị không muốn bỏ ra mười lượng bạc.
“Tám lượng bạc cũng được!”
Trương thị vẫn không lên tiếng.
Hà thị nóng nảy: “Vậy thì năm lượng bạc! Không thể ít hơn nữa.”
Trương thị đồng ý: “Thôi được rồi! Ngày mai nhà các ngươi đưa Tiêu Châu tới, ta sẽ đưa cho ngươi năm lượng bạc.”
Đang bán con gái đấy à, hai thông gia đang cò kè mặc cả ư?
Không khác là bao, năm đói kém, còn có nhà bán cả con gái ấy chứ, chẳng qua hai nhà đã đính thân nên cũng dễ nghe hơn việc bán con gái thôi, hai thông gia đều tự hiểu trong lòng.
Việc hôn nhân giữa hai nhà đã bàn bạc xong, Hà thị hài lòng quay về nhà.
Thẩm Bằng ngồi trong phòng mình suy đi nghĩ lại, trong lòng hắn ta vẫn thích Liễu Tiêu Vân hơn.
Dáng người Liễu Tiêu Vân mảnh khảnh, diện mạo xuất sắc, đẹp hơn Liễu Tiêu Châu nhiều!
Nhưng mẫu thân lại muốn hắn ta từ hôn Liễu Tiêu Vân, kết hôn với Liễu Tiêu Châu.
Hắn ta từng giãi bày trước mặt mẫu thân rằng: “Liễu Tiêu Vân đẹp hơn Liễu Tiêu Châu nhiều!”
Mẫu thân đáp lại một câu: “Đẹp thì có thể ăn thay cơm được à? Cũng chỉ là cái bình hoa thôi!”
Lệnh của cha mẹ, lời của bà mai, việc hôn nhân của bản thân hắn ta, hắn ta cũng không làm chủ được. Một mình mẫu thân nuôi nấng hắn ta cũng không dễ dàng gì, hắn ta chỉ có thể nghe theo lời của mẫu thân.
Thấy Hà thị đi rồi, Thẩm Bằng đi ra khỏi phòng mình: “Mẹ, nhà chúng ta còn bạc à? Sắp phải chạy nạn rồi, sau này còn nhiều cái cần dùng đến bạc nữa.”
“Không sao, mẹ còn vài món trang sức, sáng mai mang tới hiệu cầm đồ ở trấn trên cầm hai món, đổi lấy một ít ngân lượng, tiện thể mua chút lương thực trở về.”
“Trang sức của mẹ mang đi cầm hết, sau này biết phải làm sao, chúng ta cũng đâu thể ngồi không ăn sẵn như vậy được.”
“Yên tâm, đợi cuộc sống ổn định, chúng ta sẽ lại mua vài mẫu ruộng. Thân thể Tiêu Châu rắn chắc, đốn củi trồng trọt đều có thể làm được, mẹ sẽ nấu cơm cho con, con cứ yên tâm đọc sách, tranh thủ thi đậu công danh! Như vậy đời này mẹ cũng thấy mãn nguyện rồi!”
Sắc mặt Thẩm Bằng trở nên lạnh lùng, không nói nữa.
Phu thê Liễu Như Sơn đã tính toán cả rồi, sớm muộn gì con gái cũng là người của Thẩm gia, hơn nữa bọn họ sắp phải chạy nạn rồi, gả con gái đến Thẩm gia vừa có thể lấy được bạc mà nhà mình cũng có thể bớt một miệng ăn.
Liễu Tiêu Châu cũng biết việc này, vừa vui mừng nhưng cũng vừa lo lắng.
Vui mừng là vì ngày mai nàng ta có thể gả cho Thẩm Bằng!
Hiện tại Thẩm Bằng là đồng sinh*, sau này cũng có thể sẽ thi đậu Trạng Nguyên, vậy chẳng phải nàng ta sẽ là Trạng Nguyên phu nhân sao?
(*) Từ này dùng để gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài dưới thời Minh Thanh
Lo lắng là vì mặt nàng ta bị Liễu Tiêu Vân tát cho hai phát, giờ vẫn đang sưng đỏ, hiện tại nàng ta không dám đi ra ngoài gặp người, chẳng lẽ nàng ta phải gả chồng với gương mặt sưng đỏ này à?
Trương thị và Thẩm Bằng sẽ nghĩ như thế nào về nàng ta đây!
Nghĩ đến đây, nàng ta hung hăng vặn cái khăn trong tay, nàng ta cực kỳ hận Liễu Tiêu Vân, tiện nha đầu kia ra tay quá độc ác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.