Chương 118
Lãnh Thiếu
29/07/2022
Nữ tử đứng đầu nhóm nữ nhân tới nhà Hiểu Linh hôm nay tên Trần Tam Thanh, đứng thứ ba trong nhà.. tính thì cũng họ hàng xa xa mấy đời với nhà Trần lý trưởng. Nàng ta cười đáp:
- Phạm tu văn, trước đây nhà nào nhà nấy vội vã cắt lúa vì khi gặt đã mất thời gian, lúc đập lúa còn lâu gấp bội nên ai cũng sợ nếu không kịp phơi thóc mà mưa ập tới thì mùa màng năm đó coi như mất trắng. Nhưng nhờ có chiếc máy của ngài, thời gian được rút ngắn xuống nhiều lắm cũng đỡ nhiều công sức cho bà con. Chúng tôi không biết lấy gì đáp ơn nên mới tụ họp ở đây để làm việc này cho Phạm tu văn. Mong ngài đừng từ chối nữa.
Mấy người đi cùng cũng nhao nhao lên:
- Đúng vậy… Phạm tu văn, cô không cần từ chối nữa. Hai mẫu lúa chỉ cần hai ngày là xong rồi…
Hiểu Linh ngẫm nghĩ một chút.. Đây thật sự là thịnh tình của bà con, nếu cô còn từ chối nữa thì không hay lắm. Cô đáp:
- Như vậy đi. Tình cảm của bà con ta đây xin nhận. Hai mẫu lúa nhà ta nhờ cậy các vị gặt hái dùm. Bữa trưa, bữa tối của mọi người, Phạm gia ta xin quản. Nhà không còn nhiều lúa gạo, mọi người cùng nhau ăn bánh bột ngô, uống canh nhạt có được không ạ?
Mọi người cũng không muốn đôi co nhiều lắm… còn chần chữ nữa sẽ muộn mất. Trần Tam Thanh đáp:
- Tốt.. vậy đồ ăn của chúng ta để Phạm tu văn lo vậy. Nhà ai cũng khó khăn, đồ ăn chỉ cần no bụng là được rồi. Chúng ta đi bắt đầu công việc thôi.
Hiểu Linh theo chân mọi người ra ruộng lúa của nhà mình đứng xem trong chốc lát rồi trở về. Cô nên nấu cái gì để thết đãi bọn họ đây.
Vừa về tới cổng, cô đã thấy Tiểu Đông lo lắng đi ra đi vào. Hiểu Linh có chút nhíu mày hỏi:
- Huynh sao vậy?
Vừa nhìn thấy Hiểu Linh trở về, tâm Tiểu Đông như an định trở lại. Hắn vô thức nắm lấy tay Hiểu Linh hỏi:
- Thê chủ.. giờ chúng ta phải nấu gì để thết đãi mọi người đây.. hai mươi người a… ta.. ta không biết nên làm cái gì.
Hiểu Linh nhẹ cười, vỗ đầu trấn an Tiểu Đông:
- Chỉ có bốn mâm cơm đơn giản mà thôi. Huynh không phải lo. Nhà ta chẳng lẽ chưa từng làm đồ ăn cho nhiều người như vậy sao?
Tiểu Đông mím môi lắc đầu:
- Ta… cho dù khi còn ở nhà hay gả cho ngài đều chưa từng nấu ăn cho nhiều người như vậy nên thật sự không biết phải làm gì.
Hiểu Linh có chút ngẩn người… Cô buột miệng hỏi:
- Vậy… hôm thành hôn của chúng ta cũng không đông người tới sao?
Ánh mắt Tiểu Đông có chút ảm đạm, hắn cúi đầu:
- Nhà ta và cả bên này đều là người bên ngoài tới, thân thích không có. Hơn nữa mẫu thân là nữ tử, đồ ăn hôm đó phải nhờ Trần bá phụ sang nấu cho. Bữa cơm cũng chỉ có ba nhà chúng ta mà thôi.
Hiểu Linh nhìn Tiểu Đông thật lâu… Tiểu Đông trước đây không bằng hữu, không thân thích, thê chủ lại không yêu thương… Hắn có lẽ khi đó sống chỉ vì phụ thân vẫn còn tại thế… Sống không có ánh sáng, chẳng có tương lai. Cô khẽ thở dài, kéo hắn vào lòng nói:
- Sau này… ta sẽ bù đắp cho huynh một đám cưới tử tế. Thật ủy khuất cho huynh rồi. Còn cơm nước hôm nay đã có ta đây, không phải sợ.
Tiểu Đông vươn tay ôm lấy nữ tử đang an ủi hắn khẽ ân một tiếng. Hắn có nàng là quá đủ rồi, cũng chẳng cần đám cưới gì đó.
Hai người đứng như vậy một hồi cho đến khi Hiểu Linh chợt nhận ra những ánh mắt lấp lánh biết cười đang nhìn trộm bọn hắn qua lớp cửa nhà dưới. Hiểu Linh phì cười, khẽ đẩy Tiểu Đông ra rồi gọi:
- Còn tính núp ở đó nhìn trộm ta và phu lang tới bao giờ đây???
Tiểu Hàn cười hinh hích rồi chân nhỏ chạy lại:
- Tỷ tỷ ôm Đông ca nha… Ôm giữa sân nha.. ta không muốn nhìn cũng phải nhìn a…
Hiểu Linh khẽ chỉ chỉ vào trán Tiểu Hàn mắng yêu:
- Vâng… là ta làm cản trở tầm nhìn của đệ… không phải đệ cố tình nhìn chúng ta. Được chưa.
Tiểu Hàn cười khì khì đáp:
- Rất được. Tỷ.. tỷ nghĩ ra món gì để đãi mọi người chưa? Ta nghĩ tới một món nha… tỷ muốn nghe không?
Hiểu Linh ngồi xổm xuống đối diện với đệ đệ của mình hỏi:
- Đệ nghĩ tới món gì, nói ta nghe xem.
Tiểu Hàn đáp:
- Tỷ làm phá lấu đi. Chẳng phải tỷ nói lòng lợn rất rẻ sao. Rẻ thì vẫn là thịt… ăn chấm cùng bánh bột ngô cũng rất ngon nữa.
Hiểu Linh gật gù khen ngợi
- Ân.. ý kiến rất hay. Đệ đệ ta thật thông minh. Có điều, đệ có muốn giúp đỡ ta làm món khác không?
Ánh mắt Tiểu Hàn sáng lấp lánh:
- Món khác? Là món mới sao tỷ?
Hiểu Linh cười đáp:
- Ân.. món này tên Ốc chuối đậu nha. Nguyên liệu gồm ốc, chuối, đậu phụ, thêm chút thịt nữa. Đậu phụ cần phải rán vàng… nên cái này có thể giao cho đệ và Lập Hạ không? Rán đậu sao cho không bị nát rất khó nha…
Tiểu Hàn hăng hái đáp:
- Chỉ cần tỷ tỷ dạy, chắc chắn ta sẽ làm được.
Hiểu Linh khẽ nhéo má Tiểu Hàn:. Truyện Lịch Sử
- Vậy.. nhờ cậy ở đệ.
Sau đó cô quay sang Tiểu Đông:
- Huynh đi chợ đi, cũng may còn rất sớm, mua được lòng là tốt nhất và thêm khoảng nửa cân thịt ba chỉ nữa. Hẳn là mọi người thích ăn loại thịt này. Mua cả mười lăm thanh đậu nữa nhé. Chuối, ốc ở nhà thì có rồi. Trong lúc huynh đi chợ ta sẽ luộc ốc. Trưa nay đãi mọi người ốc chuối đậu và bánh bột ngô. Chiều mọi người về đây thì ăn lòng dồi cùng nhâm nhi mấy chén rượu. Phần lòng còn lại làm phá lâu trưa mai là vừa vặn.
Tiểu Đông vội vã đi chợ để mua đồ như Hiểu Linh dặn. Thật may mắn khi cả lòng và thịt vẫn còn. Thê chủ cũng không dặn mua bao nhiêu lòng về nên hắn bấm bụng mua hết số nội tạng đó. Hắn sợ mọi người ăn thiếu sẽ cười thê chủ hắn…
Hiểu Linh bắc nồi ốc lên bếp để Lập Hạ cùng Tiểu Hàn chở lửa rồi đi cắt nải chuối xanh. Món ăn này hội tụ đủ các chất dinh dưỡng cần có lại phối hợp cả đồ mặn và rau củ. Hương vị của mẻ, mắm tôm vô cùng kích thích khướu giác. Vị chua của mẻ cũng khiến người ta ăn ngon hơn sau những giờ lao động mệt mỏi. Món này ở một số nơi còn
nghiền mịn chuối sau khi nấu chín, nhưng Hiểu Linh yêu thích cách nấu ở quê mình hơn. Miếng chuối còn nguyên hình dạng, chín nhừ vừa tới có thể dễ dàng gắp ăn. Phần nước sền sệt vừa vặn quết ăn cùng bánh bột ngô.
- Phạm tu văn, trước đây nhà nào nhà nấy vội vã cắt lúa vì khi gặt đã mất thời gian, lúc đập lúa còn lâu gấp bội nên ai cũng sợ nếu không kịp phơi thóc mà mưa ập tới thì mùa màng năm đó coi như mất trắng. Nhưng nhờ có chiếc máy của ngài, thời gian được rút ngắn xuống nhiều lắm cũng đỡ nhiều công sức cho bà con. Chúng tôi không biết lấy gì đáp ơn nên mới tụ họp ở đây để làm việc này cho Phạm tu văn. Mong ngài đừng từ chối nữa.
Mấy người đi cùng cũng nhao nhao lên:
- Đúng vậy… Phạm tu văn, cô không cần từ chối nữa. Hai mẫu lúa chỉ cần hai ngày là xong rồi…
Hiểu Linh ngẫm nghĩ một chút.. Đây thật sự là thịnh tình của bà con, nếu cô còn từ chối nữa thì không hay lắm. Cô đáp:
- Như vậy đi. Tình cảm của bà con ta đây xin nhận. Hai mẫu lúa nhà ta nhờ cậy các vị gặt hái dùm. Bữa trưa, bữa tối của mọi người, Phạm gia ta xin quản. Nhà không còn nhiều lúa gạo, mọi người cùng nhau ăn bánh bột ngô, uống canh nhạt có được không ạ?
Mọi người cũng không muốn đôi co nhiều lắm… còn chần chữ nữa sẽ muộn mất. Trần Tam Thanh đáp:
- Tốt.. vậy đồ ăn của chúng ta để Phạm tu văn lo vậy. Nhà ai cũng khó khăn, đồ ăn chỉ cần no bụng là được rồi. Chúng ta đi bắt đầu công việc thôi.
Hiểu Linh theo chân mọi người ra ruộng lúa của nhà mình đứng xem trong chốc lát rồi trở về. Cô nên nấu cái gì để thết đãi bọn họ đây.
Vừa về tới cổng, cô đã thấy Tiểu Đông lo lắng đi ra đi vào. Hiểu Linh có chút nhíu mày hỏi:
- Huynh sao vậy?
Vừa nhìn thấy Hiểu Linh trở về, tâm Tiểu Đông như an định trở lại. Hắn vô thức nắm lấy tay Hiểu Linh hỏi:
- Thê chủ.. giờ chúng ta phải nấu gì để thết đãi mọi người đây.. hai mươi người a… ta.. ta không biết nên làm cái gì.
Hiểu Linh nhẹ cười, vỗ đầu trấn an Tiểu Đông:
- Chỉ có bốn mâm cơm đơn giản mà thôi. Huynh không phải lo. Nhà ta chẳng lẽ chưa từng làm đồ ăn cho nhiều người như vậy sao?
Tiểu Đông mím môi lắc đầu:
- Ta… cho dù khi còn ở nhà hay gả cho ngài đều chưa từng nấu ăn cho nhiều người như vậy nên thật sự không biết phải làm gì.
Hiểu Linh có chút ngẩn người… Cô buột miệng hỏi:
- Vậy… hôm thành hôn của chúng ta cũng không đông người tới sao?
Ánh mắt Tiểu Đông có chút ảm đạm, hắn cúi đầu:
- Nhà ta và cả bên này đều là người bên ngoài tới, thân thích không có. Hơn nữa mẫu thân là nữ tử, đồ ăn hôm đó phải nhờ Trần bá phụ sang nấu cho. Bữa cơm cũng chỉ có ba nhà chúng ta mà thôi.
Hiểu Linh nhìn Tiểu Đông thật lâu… Tiểu Đông trước đây không bằng hữu, không thân thích, thê chủ lại không yêu thương… Hắn có lẽ khi đó sống chỉ vì phụ thân vẫn còn tại thế… Sống không có ánh sáng, chẳng có tương lai. Cô khẽ thở dài, kéo hắn vào lòng nói:
- Sau này… ta sẽ bù đắp cho huynh một đám cưới tử tế. Thật ủy khuất cho huynh rồi. Còn cơm nước hôm nay đã có ta đây, không phải sợ.
Tiểu Đông vươn tay ôm lấy nữ tử đang an ủi hắn khẽ ân một tiếng. Hắn có nàng là quá đủ rồi, cũng chẳng cần đám cưới gì đó.
Hai người đứng như vậy một hồi cho đến khi Hiểu Linh chợt nhận ra những ánh mắt lấp lánh biết cười đang nhìn trộm bọn hắn qua lớp cửa nhà dưới. Hiểu Linh phì cười, khẽ đẩy Tiểu Đông ra rồi gọi:
- Còn tính núp ở đó nhìn trộm ta và phu lang tới bao giờ đây???
Tiểu Hàn cười hinh hích rồi chân nhỏ chạy lại:
- Tỷ tỷ ôm Đông ca nha… Ôm giữa sân nha.. ta không muốn nhìn cũng phải nhìn a…
Hiểu Linh khẽ chỉ chỉ vào trán Tiểu Hàn mắng yêu:
- Vâng… là ta làm cản trở tầm nhìn của đệ… không phải đệ cố tình nhìn chúng ta. Được chưa.
Tiểu Hàn cười khì khì đáp:
- Rất được. Tỷ.. tỷ nghĩ ra món gì để đãi mọi người chưa? Ta nghĩ tới một món nha… tỷ muốn nghe không?
Hiểu Linh ngồi xổm xuống đối diện với đệ đệ của mình hỏi:
- Đệ nghĩ tới món gì, nói ta nghe xem.
Tiểu Hàn đáp:
- Tỷ làm phá lấu đi. Chẳng phải tỷ nói lòng lợn rất rẻ sao. Rẻ thì vẫn là thịt… ăn chấm cùng bánh bột ngô cũng rất ngon nữa.
Hiểu Linh gật gù khen ngợi
- Ân.. ý kiến rất hay. Đệ đệ ta thật thông minh. Có điều, đệ có muốn giúp đỡ ta làm món khác không?
Ánh mắt Tiểu Hàn sáng lấp lánh:
- Món khác? Là món mới sao tỷ?
Hiểu Linh cười đáp:
- Ân.. món này tên Ốc chuối đậu nha. Nguyên liệu gồm ốc, chuối, đậu phụ, thêm chút thịt nữa. Đậu phụ cần phải rán vàng… nên cái này có thể giao cho đệ và Lập Hạ không? Rán đậu sao cho không bị nát rất khó nha…
Tiểu Hàn hăng hái đáp:
- Chỉ cần tỷ tỷ dạy, chắc chắn ta sẽ làm được.
Hiểu Linh khẽ nhéo má Tiểu Hàn:. Truyện Lịch Sử
- Vậy.. nhờ cậy ở đệ.
Sau đó cô quay sang Tiểu Đông:
- Huynh đi chợ đi, cũng may còn rất sớm, mua được lòng là tốt nhất và thêm khoảng nửa cân thịt ba chỉ nữa. Hẳn là mọi người thích ăn loại thịt này. Mua cả mười lăm thanh đậu nữa nhé. Chuối, ốc ở nhà thì có rồi. Trong lúc huynh đi chợ ta sẽ luộc ốc. Trưa nay đãi mọi người ốc chuối đậu và bánh bột ngô. Chiều mọi người về đây thì ăn lòng dồi cùng nhâm nhi mấy chén rượu. Phần lòng còn lại làm phá lâu trưa mai là vừa vặn.
Tiểu Đông vội vã đi chợ để mua đồ như Hiểu Linh dặn. Thật may mắn khi cả lòng và thịt vẫn còn. Thê chủ cũng không dặn mua bao nhiêu lòng về nên hắn bấm bụng mua hết số nội tạng đó. Hắn sợ mọi người ăn thiếu sẽ cười thê chủ hắn…
Hiểu Linh bắc nồi ốc lên bếp để Lập Hạ cùng Tiểu Hàn chở lửa rồi đi cắt nải chuối xanh. Món ăn này hội tụ đủ các chất dinh dưỡng cần có lại phối hợp cả đồ mặn và rau củ. Hương vị của mẻ, mắm tôm vô cùng kích thích khướu giác. Vị chua của mẻ cũng khiến người ta ăn ngon hơn sau những giờ lao động mệt mỏi. Món này ở một số nơi còn
nghiền mịn chuối sau khi nấu chín, nhưng Hiểu Linh yêu thích cách nấu ở quê mình hơn. Miếng chuối còn nguyên hình dạng, chín nhừ vừa tới có thể dễ dàng gắp ăn. Phần nước sền sệt vừa vặn quết ăn cùng bánh bột ngô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.