Chương 136
Lãnh Thiếu
29/07/2022
Theo nguyện vọng ăn món gì đó thanh đạm hợp với mùa hè của Lập Hạ, Hiểu Linh quyết định làm thêm phiên bản trộn lẫn của phở cuốn và bánh tráng cuốn thịt heo của Đà Nẵng. May mắn ngày mai lên trấn mà mua được mắm nêm thì ăn tròn vị, còn không thì đành phải pha nước chấm như phở cuốn. Đối với Hiểu Linh, phở cuốn ngon nhưng nước chấm có chút nhạt nhòa không như mắm nêm – vô cùng đặc trưng từ hương đến vị khiến cho người ta khó quên. Nhân có gà luộc lại cũng là thành phần trong đồ cuốn, Hiểu Linh làm thêm một đĩa nộm dưa chuột ăn giải ngán. Vẫn như lần trước, lòng gà sẽ được tận dụng để nấu miến.Thịt lợn luộc để thắp hương xong sẽ được biến thành nhân cuốn, quá tiện lợi.
Vì quyết định đồ xôi gấc nên tối hôm trước Hiểu Linh đã ngâm sẵn gạo, sáng hôm sau chỉ việc trộn với gấc và chút đường, muối là có thể đồ được. Nhà Hiểu Linh trước đây đồ xôi gấc chỉ cho rất ít đường khiến món xôi có chút lan lát đưa miệng chứ không như ở Hà Nội là hoàn toàn có vị ngọt. Chính vì thế, dù thèm xôi gấc kinh khủng, cô cũng ráng tự đồ lấy ăn chứ không mua được ngoài hàng. Thật là ăn uống cũng lắm cái phiền phức.
Sáng chừng 8 giờ, Hiểu Linh cùng Tiểu Đông, Lập Hạ, Tiểu Hàn lên núi dọn dẹp lại mộ phần của Phạm Vân và Lý Hiền, thắp cho họ nén nhang rồi mời về nhà để hưởng đồ cúng ngày giỗ. Hôm qua may mắn sao Hiểu Linh mua được lọ mắm nêm ở hàng đồ cá khô, mắm các loại. Cô lên trấn mua gà, mắm rồi tìm mua dứa. Mùa này dứa rất nhiều nhưng phải lên trấn mới có thể mua được, làng cô không có trồng. Hiểu Linh mua một lúc hai chục quả dứa có xanh có chín để ăn dần. Loại này quả chỉ lớn hơn hai bàn tay người lớn nắm lại một chút, mắt rất to nên số kia với nhà cô cũng không nhiều lắm. Ăn dứa rất tốt cho sức khỏe mà cũng là món khoái khẩu của Hiểu Linh nên cô cứ thỏa sức mua thôi.
Trở về từ mộ, Hiểu Linh phân phó công việc để mỗi người một tay:
- Nhạc phụ, một lát ngài giúp ta làm thịt gà được không? Tiểu Đông đồ xôi nhé, nhớ thả một chút muối và đường trộn đều lên thôi nhé. Lập Hạ và Tiểu Hàn đi hái rau thơm, dưa chuột nha. Dưa chuột hái nhiều một chút.
Dần dà, Hiểu Linh đổi cách nói chuyện từ mệnh lệnh sang câu hỏi để mọi người quen dần và cảm giác bình đẳng trong nhà. Mọi người nghe xong cũng chỉ gật đầu rồi đi làm những việc vừa rồi.
Lưu thị đun sẵn một ấm nước để chờ Hiểu Linh cắt tiết xong thì ông làm thịt gà. Từ ngày sang Phạm gia ăn uóng đầy đủ, tinh thần thoải mái, ông đã béo lên rất nhiều. Nhưng có một chuyện vẫn làm Lưu thị không yên là Tiểu Đông mãi vẫn chưa có bầu. Hai đứa tình cảm lắm mà. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy. Lưu thị vừa chở lửa thì thấy Tiểu Đông bê chõ xôi đi vào. Ông né qua một bên để hắn bắc lên bếp rồi cời lửa sang đó. Lưu thị nhìn Tiểu Đông một hồi. Đứa nhỏ nhà ông càng ngày càng có da có thịt hơn rồi. Hai má đầy đặn ửng hồng khỏe khoắn. Đôi mắt cũng tràn đầy ý cười, vui vẻ. Lại nghĩ tới đám nhỏ trong nhà được chăm sóc vô cùng tốt khiến ông cũng sốt ruột hỏi:
- Tiểu Đông. Gần đây hai con có làm chuyện vợ chồng không? Đã lâu như vậy con vẫn không có bầu, có cần ta đưa con đi khám không?
Tiểu Đông nghe cha nỏi thì có chút sững người rồi cười gượng:
- Chúng con… lâu rồi không cùng phòng. Đợt thu hoạch lúa bận rộn rồi sau đó thê chủ bôn ba suốt, học đêm.. nên…
Lưu thị nhíu mày, phê bình:
- Bận gì có thể bận suốt ngày suốt đêm. Không lúc này thì lúc khác. Con không thể như vậy được. Nữ nhân như hổ, con để thê chủ không được giải tỏa như vậy là không được. Đừng có lấy lý do nhà nghèo ra qua loa với ta. Trước đây Nguyễn gia nghèo chẳng có gì ta vẫn sinh được cho mẹ con hai đứa. Trời sinh voi trời sinh cỏ, lo cái gì. Nam nhân không sinh con cho thê chủ là tôi lớn lắm đấy. Hiểu Linh trước đây nói muốn điều dưỡng cho con rồi mới mang thai là chuyện tốt. Nhưng con nhìn con xem, bây giờ so với hồi đầu năm đã tốt hơn rất nhiều rồi.. Còn không sinh con thì chờ đến bao giờ.
Tiểu Đông bị cha ruột lên cho một bài giảng chỉ có thể cúi đầu lắng nghe. Hắn.. lại sai đi.. Đúng lúc ấy Hiểu Linh bước vào lấy bát rồi giải vây cho Tiểu Đông:
- Tiểu Đông ra giữ con gà để ta cắt tiết đi..
Tiểu Đông mừng húm vội vàng gật đầu:
- Vâng.. thê chủ chờ ta một lát.
Lưu thị nhìn con trai chân như bôi mỡ chạy ra ngoài thì thở dài một cái. Ông không thể giục giã Hiểu Linh đi. Chuyện con cái mà hai đứa cứ bình thản như không vậy. Có biết không là đám người trong làng có kẻ đã xì xào to nhỏ chuyện Tiểu Đông về làm dâu gần hai năm vẫn chưa có bầu đây.
Hiểu Linh nhìn Tiểu Đông như trút được gánh nặng thì len lén hỏi:
- Sao vậy? huynh bị nhạc phụ mắng sao?
Tiểu Đông sững người vài giây rồi lắc đầu:
- Không có.. cha không có mắng ta…
Hiểu Linh tò mò:
- Vậy là có chuyện gì?
Tiểu Đông cúi đầu lí nhí đáp:
- Là về chuyện con cái. Phụ thân hỏi ta đã lâu như vậy không có tin vui, có cần ông đưa đi khám không.
Hiểu Linh cười cười xoa mũi chữa ngượng. Không ngờ cô hỏi chơi chơi lại đúng vấn đề nhạy cảm rồi. Nhưng nhìn cái cúi đầu chán nản của Tiểu Đông, Hiểu Linh lại không đành lòng. Cô đáp:
- Nếu không thì chúng ta sinh một đứa đi.
Vì quyết định đồ xôi gấc nên tối hôm trước Hiểu Linh đã ngâm sẵn gạo, sáng hôm sau chỉ việc trộn với gấc và chút đường, muối là có thể đồ được. Nhà Hiểu Linh trước đây đồ xôi gấc chỉ cho rất ít đường khiến món xôi có chút lan lát đưa miệng chứ không như ở Hà Nội là hoàn toàn có vị ngọt. Chính vì thế, dù thèm xôi gấc kinh khủng, cô cũng ráng tự đồ lấy ăn chứ không mua được ngoài hàng. Thật là ăn uống cũng lắm cái phiền phức.
Sáng chừng 8 giờ, Hiểu Linh cùng Tiểu Đông, Lập Hạ, Tiểu Hàn lên núi dọn dẹp lại mộ phần của Phạm Vân và Lý Hiền, thắp cho họ nén nhang rồi mời về nhà để hưởng đồ cúng ngày giỗ. Hôm qua may mắn sao Hiểu Linh mua được lọ mắm nêm ở hàng đồ cá khô, mắm các loại. Cô lên trấn mua gà, mắm rồi tìm mua dứa. Mùa này dứa rất nhiều nhưng phải lên trấn mới có thể mua được, làng cô không có trồng. Hiểu Linh mua một lúc hai chục quả dứa có xanh có chín để ăn dần. Loại này quả chỉ lớn hơn hai bàn tay người lớn nắm lại một chút, mắt rất to nên số kia với nhà cô cũng không nhiều lắm. Ăn dứa rất tốt cho sức khỏe mà cũng là món khoái khẩu của Hiểu Linh nên cô cứ thỏa sức mua thôi.
Trở về từ mộ, Hiểu Linh phân phó công việc để mỗi người một tay:
- Nhạc phụ, một lát ngài giúp ta làm thịt gà được không? Tiểu Đông đồ xôi nhé, nhớ thả một chút muối và đường trộn đều lên thôi nhé. Lập Hạ và Tiểu Hàn đi hái rau thơm, dưa chuột nha. Dưa chuột hái nhiều một chút.
Dần dà, Hiểu Linh đổi cách nói chuyện từ mệnh lệnh sang câu hỏi để mọi người quen dần và cảm giác bình đẳng trong nhà. Mọi người nghe xong cũng chỉ gật đầu rồi đi làm những việc vừa rồi.
Lưu thị đun sẵn một ấm nước để chờ Hiểu Linh cắt tiết xong thì ông làm thịt gà. Từ ngày sang Phạm gia ăn uóng đầy đủ, tinh thần thoải mái, ông đã béo lên rất nhiều. Nhưng có một chuyện vẫn làm Lưu thị không yên là Tiểu Đông mãi vẫn chưa có bầu. Hai đứa tình cảm lắm mà. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy. Lưu thị vừa chở lửa thì thấy Tiểu Đông bê chõ xôi đi vào. Ông né qua một bên để hắn bắc lên bếp rồi cời lửa sang đó. Lưu thị nhìn Tiểu Đông một hồi. Đứa nhỏ nhà ông càng ngày càng có da có thịt hơn rồi. Hai má đầy đặn ửng hồng khỏe khoắn. Đôi mắt cũng tràn đầy ý cười, vui vẻ. Lại nghĩ tới đám nhỏ trong nhà được chăm sóc vô cùng tốt khiến ông cũng sốt ruột hỏi:
- Tiểu Đông. Gần đây hai con có làm chuyện vợ chồng không? Đã lâu như vậy con vẫn không có bầu, có cần ta đưa con đi khám không?
Tiểu Đông nghe cha nỏi thì có chút sững người rồi cười gượng:
- Chúng con… lâu rồi không cùng phòng. Đợt thu hoạch lúa bận rộn rồi sau đó thê chủ bôn ba suốt, học đêm.. nên…
Lưu thị nhíu mày, phê bình:
- Bận gì có thể bận suốt ngày suốt đêm. Không lúc này thì lúc khác. Con không thể như vậy được. Nữ nhân như hổ, con để thê chủ không được giải tỏa như vậy là không được. Đừng có lấy lý do nhà nghèo ra qua loa với ta. Trước đây Nguyễn gia nghèo chẳng có gì ta vẫn sinh được cho mẹ con hai đứa. Trời sinh voi trời sinh cỏ, lo cái gì. Nam nhân không sinh con cho thê chủ là tôi lớn lắm đấy. Hiểu Linh trước đây nói muốn điều dưỡng cho con rồi mới mang thai là chuyện tốt. Nhưng con nhìn con xem, bây giờ so với hồi đầu năm đã tốt hơn rất nhiều rồi.. Còn không sinh con thì chờ đến bao giờ.
Tiểu Đông bị cha ruột lên cho một bài giảng chỉ có thể cúi đầu lắng nghe. Hắn.. lại sai đi.. Đúng lúc ấy Hiểu Linh bước vào lấy bát rồi giải vây cho Tiểu Đông:
- Tiểu Đông ra giữ con gà để ta cắt tiết đi..
Tiểu Đông mừng húm vội vàng gật đầu:
- Vâng.. thê chủ chờ ta một lát.
Lưu thị nhìn con trai chân như bôi mỡ chạy ra ngoài thì thở dài một cái. Ông không thể giục giã Hiểu Linh đi. Chuyện con cái mà hai đứa cứ bình thản như không vậy. Có biết không là đám người trong làng có kẻ đã xì xào to nhỏ chuyện Tiểu Đông về làm dâu gần hai năm vẫn chưa có bầu đây.
Hiểu Linh nhìn Tiểu Đông như trút được gánh nặng thì len lén hỏi:
- Sao vậy? huynh bị nhạc phụ mắng sao?
Tiểu Đông sững người vài giây rồi lắc đầu:
- Không có.. cha không có mắng ta…
Hiểu Linh tò mò:
- Vậy là có chuyện gì?
Tiểu Đông cúi đầu lí nhí đáp:
- Là về chuyện con cái. Phụ thân hỏi ta đã lâu như vậy không có tin vui, có cần ông đưa đi khám không.
Hiểu Linh cười cười xoa mũi chữa ngượng. Không ngờ cô hỏi chơi chơi lại đúng vấn đề nhạy cảm rồi. Nhưng nhìn cái cúi đầu chán nản của Tiểu Đông, Hiểu Linh lại không đành lòng. Cô đáp:
- Nếu không thì chúng ta sinh một đứa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.