Chương 147
Lãnh Thiếu
29/07/2022
Đeo chiếc nhẫn vào tay, Tiểu Đông ngẩn ngơ ngắm nhìn nó suốt mà không quá chú ý đến xung quanh. Hiểu Linh thì được đà chọn mua một mớ trang sức bạc cho tiểu phu lang của mình. Đáng tiếc lần này cô mang theo không nhiều tiền cho lắm mà số đồ ở đây tỷ lệ bạc cũng không quá cao. Có lẽ khi nào đó rảnh rỗi hơn một chút, Hiểu Linh sẽ vào mấy cửa tiệm trang sức để nhìn xem một cái. Cô thích ngọc, trân châu. Nhưng bản thân lại không có chút kiến thức về những thứ này nên cũng sợ bị lừa gạt lắm.
Hai vợ chồng về đến nhà cũng đã khoảng mười một giờ trưa. Trời tháng 7 thật sự vẫn quá nóng. Cả nhà vẫn chờ hai người về ăn cơm. Lưu thị nhìn thấy con trai để thê chủ dắt tay thì chỉ biết tủm tỉm cười. Nhìn thấy con trai trên tay đeo một chiếc nhẫn nhỏ, ông có chút tò mò. Vì thế chờ cơm nước xong xuôi, Lưu thị lấy cớ hỏi chuyện kéo Tiểu Đông xuống nhà dưới để Hiểu Linh ngủ trưa.
Ông cười cười, hỏi nhỏ:
- Hiểu Linh tặng con nhẫn ư? Ta nhìn thấy Hiểu Linh cũng đeo một chiếc.
Tiểu Đông nghĩ tới những lời nói thê chủ, gương mặt phút chốc bạo hồng nhưng lại mỉm cười đầy hạnh phúc. Ánh mắt hắn lấp lánh xinh đẹp đến mức Lưu thị, Lập Hạ và cả Tiểu Hàn đều ngây người ra nhìn.
Tiểu Hàn nhỏ tuổi nhất nên nghĩ cũng không nghĩ liền khen ngợi:
- Đông ca thật xinh đẹp.
Câu nói của Tiểu Hàn làm Tiểu Đông càng thêm lúng túng, hắn đáp:
- Thê.. thê chủ cũng có mua quà cho cả phụ thân, Tiểu Hàn và Lập Hạ nữa. Chắc… chắc một lát ngủ dậy, ngài ấy sẽ đưa cho mọi người.
Lưu thị tủm tỉm cười:
- Ta chỉ muốn biết chuyện chiếc nhẫn thôi.
Tiểu Đông cúi đầu, tay mân mê chiếc nhẫn nhỏ:
- Thê. thê chủ nói. Ở nơi đó, vợ chồng đều sẽ cùng đeo nhẫn giống nhau.. thể… thể hiện tình yêu với đối phương… Ngài ấy nói.. vì ta là phu lang nên muốn trói ta lại bên người đời đời kiếp kiếp…
Càng nói, âm thanh Tiểu Đông càng nhỏ dần. Đôi tai lại đỏ ửng vì ngượng ngùng. Thê chủ nàng ấy thật đáng ghét… từng hành động cử chỉ, lời nói nhỏ nhặt cũng đủ làm tim hắn loạn nhịp, khiến hắn nguyện ý trầm luân.
Lưu thị cười:
- Hiểu Linh nhà ta thật dẻo miệng a…
Tiểu Đông biết phụ thân trêu ghẹo mình. Nhưng thâm tâm hắn lại muốn bảo vệ thê chủ một chút…
- Lúc nói chuyện này. Thê chủ rất nghiêm túc.. Ta.. không nghĩ nàng cố ý nói như vậy để ta vui đâu, phụ thân.
Lưu thị vẫn tủm tỉm cười, thủng thẳng đáp:
- Vậy theo phong tục nơi này, phu lang phải may cho thê chủ đôi hài để thể hiện sự tận tụy, tôn phục thì con đã làm chưa? Hiểu Linh a… ta toàn thấy con bé đi guốc mộc,chưa thấy đôi hài nào cả.
Thời tiết nơi này vốn nắng nóng là chủ đạo nên nam nữ phần lớn đi guốc mộc. Mùa đông lạnh hơn thì đi giày kín chân. Còn hài thường ít được sử dụng do kỹ thuật làm thì khó, sử dụng lại không quá phù hợp với các loại thời tiết. Những người nhà giàu có cũng lấy việc đi hài thay guốc mộc để thể hiện sự giàu sang của bản thân.
Tiểu Đông ngẩn người. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này nha. Làm hài sao? Tiểu Đông chợt nghĩ tới hình ảnh Hiểu Linh nhẹ nhàng trong bộ áo dài khăn xếp, dưới chân là đôi hài êm ái khiến nàng ấy càng thêm phần tuấn tú thì có chút đỏ mặt.
- Ta.. ta sẽ học làm hài.
Lưu thị lúc này mới hài lòng. Ông hỏi:
- Thế hôm nay đi công chuyện thế nào? có suôn sẻ không?
Tiểu Đông gật đầu:
- Mọi chuyện thê chủ đã bàn bạc xong xuôi với Hà gia rồi. Thời gian tới họ sẽ đến nhà mình đưa đi một số bịch nấm để bắt đầu làm thử. Thê chủ chắc sẽ phải thường xuyên rời nhà, phụ thân ạ.
Đột nhiên nhớ tới Lưu Minh. Tiểu Đông à lên một tiếng rồi nói:
- Hôm nay con gặp Lưu Minh. Đệ ấy hiện giờ rất tốt, càng ngày càng xinh đẹp rồi. Người nhà ở Tây Đô thành đã từ bỏ tìm kiếm đệ ấy về nên giờ Lưu Minh tinh thần cũng thoải mái hơn trước.
Lưu thị thở phào:
- Tránh được một kiếp làm thị thật tốt quá. Lưu Minh thằng bé tốt như vậy, gả đi như vậy thật sự là tính đạp hư cả đời nó mà.
Tiểu Đông gật đầu:
- Hà gia chủ còn mở lời nhờ nhà ta xem xem có ai hợp ý để gửi gắm Lưu Minh không. Huynh ấy nói tin tưởng vào mắt nhìn nữ nhân của thê chủ nên muốn nhờ ngài ấy chú ý một hai. Phụ thân, ngài nói xem ở Trần thôn này có người nào tốt, xứng với Minh huynh không?
Trong đầu Lưu thị chạy qua hàng chục cái tên, nhưng rốt cuộc ông thấy có một người xứng với tiểu Minh nhất. Ông nói:
- Ta thấy.. có Bán Hạ nhà Trần đại phu là xứng với tiểu Minh. Nhà Trần đại phu đơn giản. Tính cách Bán Hạ cũng dễ chịu. Mà Bán Hạ còn từng chữa chân cho Tiểu Minh nữa, cũng không xem là xa lạ.
Tiểu Đông gật gù:
- Phải phải.. bá phụ chẳng phải đang rất đau đầu vì Bán Hạ mãi không chịu thành gia sao? Phụ thân nói chuyện này chúng ta nên nói hay là để thê chủ nói thì tốt hơn a..
Lưu thị ngẫm nghĩ đáp:
- Bán Hạ là đứa nhỏ rất có chính kiến. Mấy lần Như Vân gọi người đến mai mối đều là con bé không chấp nhận. Ta thấy con nên nói Hiểu Linh đi ướm thử ý tứ của Bán Hạ trước xem sao. Nếu con bé đồng ý thì lại hỏi bên Hà gia. Xong đâu đó hẵng nói với Như Vân để huynh ấy không mất công hi vọng lại thất vọng.
Tiểu Đông đáp lời:
- Vâng.. vậy để con nói chuyện với thê chủ. Hai người bọn họ trông cũng đẹp đôi.
Hai vợ chồng về đến nhà cũng đã khoảng mười một giờ trưa. Trời tháng 7 thật sự vẫn quá nóng. Cả nhà vẫn chờ hai người về ăn cơm. Lưu thị nhìn thấy con trai để thê chủ dắt tay thì chỉ biết tủm tỉm cười. Nhìn thấy con trai trên tay đeo một chiếc nhẫn nhỏ, ông có chút tò mò. Vì thế chờ cơm nước xong xuôi, Lưu thị lấy cớ hỏi chuyện kéo Tiểu Đông xuống nhà dưới để Hiểu Linh ngủ trưa.
Ông cười cười, hỏi nhỏ:
- Hiểu Linh tặng con nhẫn ư? Ta nhìn thấy Hiểu Linh cũng đeo một chiếc.
Tiểu Đông nghĩ tới những lời nói thê chủ, gương mặt phút chốc bạo hồng nhưng lại mỉm cười đầy hạnh phúc. Ánh mắt hắn lấp lánh xinh đẹp đến mức Lưu thị, Lập Hạ và cả Tiểu Hàn đều ngây người ra nhìn.
Tiểu Hàn nhỏ tuổi nhất nên nghĩ cũng không nghĩ liền khen ngợi:
- Đông ca thật xinh đẹp.
Câu nói của Tiểu Hàn làm Tiểu Đông càng thêm lúng túng, hắn đáp:
- Thê.. thê chủ cũng có mua quà cho cả phụ thân, Tiểu Hàn và Lập Hạ nữa. Chắc… chắc một lát ngủ dậy, ngài ấy sẽ đưa cho mọi người.
Lưu thị tủm tỉm cười:
- Ta chỉ muốn biết chuyện chiếc nhẫn thôi.
Tiểu Đông cúi đầu, tay mân mê chiếc nhẫn nhỏ:
- Thê. thê chủ nói. Ở nơi đó, vợ chồng đều sẽ cùng đeo nhẫn giống nhau.. thể… thể hiện tình yêu với đối phương… Ngài ấy nói.. vì ta là phu lang nên muốn trói ta lại bên người đời đời kiếp kiếp…
Càng nói, âm thanh Tiểu Đông càng nhỏ dần. Đôi tai lại đỏ ửng vì ngượng ngùng. Thê chủ nàng ấy thật đáng ghét… từng hành động cử chỉ, lời nói nhỏ nhặt cũng đủ làm tim hắn loạn nhịp, khiến hắn nguyện ý trầm luân.
Lưu thị cười:
- Hiểu Linh nhà ta thật dẻo miệng a…
Tiểu Đông biết phụ thân trêu ghẹo mình. Nhưng thâm tâm hắn lại muốn bảo vệ thê chủ một chút…
- Lúc nói chuyện này. Thê chủ rất nghiêm túc.. Ta.. không nghĩ nàng cố ý nói như vậy để ta vui đâu, phụ thân.
Lưu thị vẫn tủm tỉm cười, thủng thẳng đáp:
- Vậy theo phong tục nơi này, phu lang phải may cho thê chủ đôi hài để thể hiện sự tận tụy, tôn phục thì con đã làm chưa? Hiểu Linh a… ta toàn thấy con bé đi guốc mộc,chưa thấy đôi hài nào cả.
Thời tiết nơi này vốn nắng nóng là chủ đạo nên nam nữ phần lớn đi guốc mộc. Mùa đông lạnh hơn thì đi giày kín chân. Còn hài thường ít được sử dụng do kỹ thuật làm thì khó, sử dụng lại không quá phù hợp với các loại thời tiết. Những người nhà giàu có cũng lấy việc đi hài thay guốc mộc để thể hiện sự giàu sang của bản thân.
Tiểu Đông ngẩn người. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này nha. Làm hài sao? Tiểu Đông chợt nghĩ tới hình ảnh Hiểu Linh nhẹ nhàng trong bộ áo dài khăn xếp, dưới chân là đôi hài êm ái khiến nàng ấy càng thêm phần tuấn tú thì có chút đỏ mặt.
- Ta.. ta sẽ học làm hài.
Lưu thị lúc này mới hài lòng. Ông hỏi:
- Thế hôm nay đi công chuyện thế nào? có suôn sẻ không?
Tiểu Đông gật đầu:
- Mọi chuyện thê chủ đã bàn bạc xong xuôi với Hà gia rồi. Thời gian tới họ sẽ đến nhà mình đưa đi một số bịch nấm để bắt đầu làm thử. Thê chủ chắc sẽ phải thường xuyên rời nhà, phụ thân ạ.
Đột nhiên nhớ tới Lưu Minh. Tiểu Đông à lên một tiếng rồi nói:
- Hôm nay con gặp Lưu Minh. Đệ ấy hiện giờ rất tốt, càng ngày càng xinh đẹp rồi. Người nhà ở Tây Đô thành đã từ bỏ tìm kiếm đệ ấy về nên giờ Lưu Minh tinh thần cũng thoải mái hơn trước.
Lưu thị thở phào:
- Tránh được một kiếp làm thị thật tốt quá. Lưu Minh thằng bé tốt như vậy, gả đi như vậy thật sự là tính đạp hư cả đời nó mà.
Tiểu Đông gật đầu:
- Hà gia chủ còn mở lời nhờ nhà ta xem xem có ai hợp ý để gửi gắm Lưu Minh không. Huynh ấy nói tin tưởng vào mắt nhìn nữ nhân của thê chủ nên muốn nhờ ngài ấy chú ý một hai. Phụ thân, ngài nói xem ở Trần thôn này có người nào tốt, xứng với Minh huynh không?
Trong đầu Lưu thị chạy qua hàng chục cái tên, nhưng rốt cuộc ông thấy có một người xứng với tiểu Minh nhất. Ông nói:
- Ta thấy.. có Bán Hạ nhà Trần đại phu là xứng với tiểu Minh. Nhà Trần đại phu đơn giản. Tính cách Bán Hạ cũng dễ chịu. Mà Bán Hạ còn từng chữa chân cho Tiểu Minh nữa, cũng không xem là xa lạ.
Tiểu Đông gật gù:
- Phải phải.. bá phụ chẳng phải đang rất đau đầu vì Bán Hạ mãi không chịu thành gia sao? Phụ thân nói chuyện này chúng ta nên nói hay là để thê chủ nói thì tốt hơn a..
Lưu thị ngẫm nghĩ đáp:
- Bán Hạ là đứa nhỏ rất có chính kiến. Mấy lần Như Vân gọi người đến mai mối đều là con bé không chấp nhận. Ta thấy con nên nói Hiểu Linh đi ướm thử ý tứ của Bán Hạ trước xem sao. Nếu con bé đồng ý thì lại hỏi bên Hà gia. Xong đâu đó hẵng nói với Như Vân để huynh ấy không mất công hi vọng lại thất vọng.
Tiểu Đông đáp lời:
- Vâng.. vậy để con nói chuyện với thê chủ. Hai người bọn họ trông cũng đẹp đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.