Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng
Chương 1: Trọng sinh đến thanh lâu!
Finch
26/12/2021
Editor: Sunie
Từ khi có ký ức Thẩm Uyển vẫn luôn luyện múa, giáo viên nói cô có thiên phú, cha mẹ cũng hi vọng cô có thể đạt được thành tựu. Tiếc là một lần kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra ra bệnh nan y, từ đó vẫn luôn sinh hoạt ở trên giường bệnh. Khi đó cô vừa mới trải qua sinh nhật 18 tuổi.
Chi phí điều trị quá lớn bức bố cô bỏ đi, mẹ vì bệnh của cô phải chạy ngược chạy xuôi, mới 50 tuổi, mắc đủ thứ bệnh lớn nhỏ, lại không nỡ tiêu tiền đi bệnh viện, toàn tâm toàn ý dốc sức vào trên người Thẩm Uyển, hi vọng cô có thể khỏi bệnh.
Nhưng Thẩm Uyển biết, mình bị bệnh thập tử nhất sinh, cô không muốn mẹ ném hết tiền vào cái động không đáy này, nhiều lần khuyên giải. Nhưng trên đời này người mẹ nào bằng lòng nhìn con của mình chết ở trước mặt mình, người đầu bạc lại tiễn người đầu xanh chứ. Thật buồn làm sao!
(*) Thập tử nhất sinh: mười phần chết, một phần sống; ý nói rất nguy kịch (tratu. soha.vn)
Cuộc sống chịu đựng ngày qua ngày, mạng sống của Thẩm Uyển rốt cuộc đi đến điểm cuối cùng. Mẹ cô nắm tay cô ở trước giường bệnh, thấp giọng khóc nức nở, nước mắt phủ đầy gương mặt già nua của bà, bà mắng to người chồng bạc tình, vứt bỏ vợ con, mắng to ông trời nhẫn tâm, cướp đi cô con gái duy nhất của bà.
Thẩm Uyển nằm ở trên giường, hơi thở mong manh. Trên người sớm đã đau đến chết lặng, nhưng nhìn người mẹ đau lòng ở trước mặt, trong lòng sao có thể không đau, cô muốn an ủi mà lại không phát ra được âm thanh. Cô dùng hết sức lực toàn thân duỗi tay ra, muốn vuốt những sợi tóc hoa râm trên trán mẹ đến sau tai, nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào, lại đột nhiên tuột xuống.
Cùng với tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của mẹ, ý thức của Thẩm Uyển càng ngày càng xa, càng ngày càng xa...
(*) Tê tâm liệt phế: Đau khổ tột cùng (leosansutu.wordpress.com)
Trước mắt cô xẹt qua cuộc đời ngắn ngủi của mình, cô mới ngoài hai mươi tuổi, còn chưa từng yêu đương, vẫn là một xử nữ! Hai phần ba thời gian của cuộc đời đều triền miên trên giường bệnh, ông trời thật bất công, cứ như vậy thu hồi sinh mệnh của cô!
Nếu có kiếp sau, nếu có thể quay lại, cô nhất định phải sống một cuộc đời sáng lạn, nhất định phải lĩnh hội thật tốt ngọt bùi cay đắng của cuộc sống, nhất định...
"Nha đầu thối, kêu ngươi đi dâng trà, ngươi lại dám ở chỗ này nhìn lén! Coi chừng tú bà khoét mắt ngươi ra!"
Âm thanh gì vậy? Trán cô truyền đến một trận đau nhức, Thẩm Uyển cố hết sức mở mắt ra, ngay sau đó chóp mũi truyền đến mùi máu tươi.
Không phải cô đã chết sao? Đây là nơi nào? Chuyện gì đã xảy ra? Trong đầu có một vạn dấu chấm hỏi, Thẩm Uyển lại không có thời gian suy xét, nữ nhân trước mặt đang chỉ vào mũi của mình mắng to, nàng mặc một chiếc váy dài cổ đại màu tím, cổ áo lỏng lẻo, thấp thoáng có thể nhìn thấy phong cảnh kiều diễm ở trước ngực, dung nhan rất đẹp, trâm ngọc trên tóc xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Không phải chỉ là một nha đầu sao, đừng để ý, đi đi đi, chúng ta sung sướng đi ~" phía sau nữ nhân kia truyền đến âm thanh của một người nam nhân, tiếp theo một nam tử toàn thân trần trụi đi ra, côn th*t giữa chân hắn dựng lên thẳng tắp, kéo nữ nhân kia vào trong phòng.
Trong phòng truyền ra tiếng thở gấp yêu kiều của nữ nhân và tiếng giường gỗ kêu cọt kẹt.
Chẳng lẽ ông trời nghe được nguyện vọng của cô, thật sự để cho cô trọng sinh? Đây là triều đại nào? Người nơi này lại phóng đãng như vậy.
Thẩm Uyển ngã ngồi ở trước cửa trên hành lang, cả người vẫn còn lờ mờ. Bỗng nhiên một bộ y phục màu đỏ bay vào tầm mắt, bộ y phục bằng tơ lụa kia thoạt nhìn rất đẹp đẽ quý giá, phía trên có sợi tơ màu vàng thêu thành hoa mẫu đơn và hạc đỏ, sinh động như thật, ung dung hoa lệ.
"Đứng lên." Đỉnh đầu truyền đến âm thanh của nữ tử, âm thanh dịu dàng tươi đẹp, mang theo vài phần uy nghi.
Thẩm Uyển ngẩng đầu. Cô không biết phải hình dung khuôn mặt trước mắt mình như thế nào, dùng kinh vi thiên nhân để hình dung cũng không quá. Làn da trắng nõn trong suốt, màu môi đỏ diêm dúa lòe loẹt, chiếc cổ thon dài như thiên nga trắng, mái tóc dài đen nhánh được búi lượn quanh trên đỉnh đầu rất độc đáo, một đôi mắt cáo nhỏ dài lẳng lơ dường như có thể câu tâm hồn của người khác.
(*) Kinh vi thiên nhân: dùng để miêu tả mỹ nữ như tiên nữ.
Thẩm Uyển đứng dậy, đi theo phía sau nàng ấy, đi vào một gian phòng.
Nữ nhân kia ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, kiểm tra tỉ mỉ lớp trang điểm của mình, thuận tay cầm bút kẻ mày ở trên bàn trang điểm lên, nhàn nhạt nói: "Để cho ngươi rót một ly trà, lại chạy đi nhìn lén người khác tằng tịu. Mặt mũi của ta ở Hồng Lâu, cũng bị ngươi ném hết!"
"Ta... Ta không có!" Thẩm Uyển theo bản năng mà buột miệng nói ra, có lẽ là hào quang của nữ nhân ở trước mặt này quả thực quá mạnh mẽ, cô không nhịn được biện giải cho bản thân.
Nữ nhân kia để bút kẻ mày xuống, đi đến trước mặt Thẩm Uyển, mỗi bước đi đều rất vừa phải.
Nàng giơ tay đẩy tóc mái của Thẩm Uyển ra, nhìn kỹ vết thương ở trên trán, khẽ nhíu mày: "A Tử này, nhất định là vì ngươi là nha hoàn của ta, cho nên mới xuống tay độc ác thế này!"
Nữ tử trong thanh lâu, quan trọng nhất chính là khuôn mặt. Những tiểu nha đầu vẫn còn chưa nẩy nở này, không dám đảm bảo sau này sẽ không trở thành danh kỹ ở Hồng Lâu, cho nên từ trước đến nay, lúc giáo huấn các nàng sẽ không đánh ở trên mặt, sợ phá tướng, giá trị cũng bị suy giảm rất nhiều.
Hồng Trần là người đứng đầu bảng ở Hồng Lâu, muôn vàn thiên vị đều hướng nàng, ngay cả nha hoàn cũng ở trong nhóm có khuôn mặt và dáng người tốt nhất, lúc tú bà đích thân đưa Thẩm Uyển đến trước mặt nàng, đã định trước, nàng là một trong những người được chọn tiếp theo có sức cạnh tranh nhất để đứng đầu bảng ở Hồng Lâu.
Ban đêm, tấm màn đen rũ xuống.
Thẩm Uyển nằm ở trên chiếu, người bên cạnh sớm đã vì một ngày làm việc mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ, nhưng cô lại trằn trọc không thể ngủ được. Cô thật sự trọng sinh, có thể vào ngày Chigou ông trời lại khiến linh hồn của cô xuyên đến một tiểu nha đầu trong thanh lâu ở cổ đại.
(*) Ngày Chigou: Ngày mùng 3 Tết còn được gọi là ngày Chigou, theo văn hóa dân gian Trung Quốc, đây là ngày xui xẻo, Chigou là vị thần của sự giận dữ, và Chigou là một trong 5 vị hoàng đế của dòng họ cổ đại, đó là vị thần của phương nam, Sixia.
Thẩm Uyển mượn ánh trăng nhìn đôi tay của mình, lúc này thân thể này chỉ chừng mười tuổi, tay nhỏ chân nhỏ, trước ngực còn chưa phát dục, bộ ngực nhỏ đến đáng thương. Nhưng tình trạng hiện nay cho dù thảm thương thế nào, cô cũng chỉ có thể chịu đựng trước, không biết mẹ bây giờ ra sao? Trái tim Thẩm Uyển quặn thắt, quay cuồng một đêm, đến lúc trời tờ mờ sáng mới chợp mắt ngủ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Từ khi có ký ức Thẩm Uyển vẫn luôn luyện múa, giáo viên nói cô có thiên phú, cha mẹ cũng hi vọng cô có thể đạt được thành tựu. Tiếc là một lần kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra ra bệnh nan y, từ đó vẫn luôn sinh hoạt ở trên giường bệnh. Khi đó cô vừa mới trải qua sinh nhật 18 tuổi.
Chi phí điều trị quá lớn bức bố cô bỏ đi, mẹ vì bệnh của cô phải chạy ngược chạy xuôi, mới 50 tuổi, mắc đủ thứ bệnh lớn nhỏ, lại không nỡ tiêu tiền đi bệnh viện, toàn tâm toàn ý dốc sức vào trên người Thẩm Uyển, hi vọng cô có thể khỏi bệnh.
Nhưng Thẩm Uyển biết, mình bị bệnh thập tử nhất sinh, cô không muốn mẹ ném hết tiền vào cái động không đáy này, nhiều lần khuyên giải. Nhưng trên đời này người mẹ nào bằng lòng nhìn con của mình chết ở trước mặt mình, người đầu bạc lại tiễn người đầu xanh chứ. Thật buồn làm sao!
(*) Thập tử nhất sinh: mười phần chết, một phần sống; ý nói rất nguy kịch (tratu. soha.vn)
Cuộc sống chịu đựng ngày qua ngày, mạng sống của Thẩm Uyển rốt cuộc đi đến điểm cuối cùng. Mẹ cô nắm tay cô ở trước giường bệnh, thấp giọng khóc nức nở, nước mắt phủ đầy gương mặt già nua của bà, bà mắng to người chồng bạc tình, vứt bỏ vợ con, mắng to ông trời nhẫn tâm, cướp đi cô con gái duy nhất của bà.
Thẩm Uyển nằm ở trên giường, hơi thở mong manh. Trên người sớm đã đau đến chết lặng, nhưng nhìn người mẹ đau lòng ở trước mặt, trong lòng sao có thể không đau, cô muốn an ủi mà lại không phát ra được âm thanh. Cô dùng hết sức lực toàn thân duỗi tay ra, muốn vuốt những sợi tóc hoa râm trên trán mẹ đến sau tai, nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào, lại đột nhiên tuột xuống.
Cùng với tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của mẹ, ý thức của Thẩm Uyển càng ngày càng xa, càng ngày càng xa...
(*) Tê tâm liệt phế: Đau khổ tột cùng (leosansutu.wordpress.com)
Trước mắt cô xẹt qua cuộc đời ngắn ngủi của mình, cô mới ngoài hai mươi tuổi, còn chưa từng yêu đương, vẫn là một xử nữ! Hai phần ba thời gian của cuộc đời đều triền miên trên giường bệnh, ông trời thật bất công, cứ như vậy thu hồi sinh mệnh của cô!
Nếu có kiếp sau, nếu có thể quay lại, cô nhất định phải sống một cuộc đời sáng lạn, nhất định phải lĩnh hội thật tốt ngọt bùi cay đắng của cuộc sống, nhất định...
"Nha đầu thối, kêu ngươi đi dâng trà, ngươi lại dám ở chỗ này nhìn lén! Coi chừng tú bà khoét mắt ngươi ra!"
Âm thanh gì vậy? Trán cô truyền đến một trận đau nhức, Thẩm Uyển cố hết sức mở mắt ra, ngay sau đó chóp mũi truyền đến mùi máu tươi.
Không phải cô đã chết sao? Đây là nơi nào? Chuyện gì đã xảy ra? Trong đầu có một vạn dấu chấm hỏi, Thẩm Uyển lại không có thời gian suy xét, nữ nhân trước mặt đang chỉ vào mũi của mình mắng to, nàng mặc một chiếc váy dài cổ đại màu tím, cổ áo lỏng lẻo, thấp thoáng có thể nhìn thấy phong cảnh kiều diễm ở trước ngực, dung nhan rất đẹp, trâm ngọc trên tóc xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Không phải chỉ là một nha đầu sao, đừng để ý, đi đi đi, chúng ta sung sướng đi ~" phía sau nữ nhân kia truyền đến âm thanh của một người nam nhân, tiếp theo một nam tử toàn thân trần trụi đi ra, côn th*t giữa chân hắn dựng lên thẳng tắp, kéo nữ nhân kia vào trong phòng.
Trong phòng truyền ra tiếng thở gấp yêu kiều của nữ nhân và tiếng giường gỗ kêu cọt kẹt.
Chẳng lẽ ông trời nghe được nguyện vọng của cô, thật sự để cho cô trọng sinh? Đây là triều đại nào? Người nơi này lại phóng đãng như vậy.
Thẩm Uyển ngã ngồi ở trước cửa trên hành lang, cả người vẫn còn lờ mờ. Bỗng nhiên một bộ y phục màu đỏ bay vào tầm mắt, bộ y phục bằng tơ lụa kia thoạt nhìn rất đẹp đẽ quý giá, phía trên có sợi tơ màu vàng thêu thành hoa mẫu đơn và hạc đỏ, sinh động như thật, ung dung hoa lệ.
"Đứng lên." Đỉnh đầu truyền đến âm thanh của nữ tử, âm thanh dịu dàng tươi đẹp, mang theo vài phần uy nghi.
Thẩm Uyển ngẩng đầu. Cô không biết phải hình dung khuôn mặt trước mắt mình như thế nào, dùng kinh vi thiên nhân để hình dung cũng không quá. Làn da trắng nõn trong suốt, màu môi đỏ diêm dúa lòe loẹt, chiếc cổ thon dài như thiên nga trắng, mái tóc dài đen nhánh được búi lượn quanh trên đỉnh đầu rất độc đáo, một đôi mắt cáo nhỏ dài lẳng lơ dường như có thể câu tâm hồn của người khác.
(*) Kinh vi thiên nhân: dùng để miêu tả mỹ nữ như tiên nữ.
Thẩm Uyển đứng dậy, đi theo phía sau nàng ấy, đi vào một gian phòng.
Nữ nhân kia ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, kiểm tra tỉ mỉ lớp trang điểm của mình, thuận tay cầm bút kẻ mày ở trên bàn trang điểm lên, nhàn nhạt nói: "Để cho ngươi rót một ly trà, lại chạy đi nhìn lén người khác tằng tịu. Mặt mũi của ta ở Hồng Lâu, cũng bị ngươi ném hết!"
"Ta... Ta không có!" Thẩm Uyển theo bản năng mà buột miệng nói ra, có lẽ là hào quang của nữ nhân ở trước mặt này quả thực quá mạnh mẽ, cô không nhịn được biện giải cho bản thân.
Nữ nhân kia để bút kẻ mày xuống, đi đến trước mặt Thẩm Uyển, mỗi bước đi đều rất vừa phải.
Nàng giơ tay đẩy tóc mái của Thẩm Uyển ra, nhìn kỹ vết thương ở trên trán, khẽ nhíu mày: "A Tử này, nhất định là vì ngươi là nha hoàn của ta, cho nên mới xuống tay độc ác thế này!"
Nữ tử trong thanh lâu, quan trọng nhất chính là khuôn mặt. Những tiểu nha đầu vẫn còn chưa nẩy nở này, không dám đảm bảo sau này sẽ không trở thành danh kỹ ở Hồng Lâu, cho nên từ trước đến nay, lúc giáo huấn các nàng sẽ không đánh ở trên mặt, sợ phá tướng, giá trị cũng bị suy giảm rất nhiều.
Hồng Trần là người đứng đầu bảng ở Hồng Lâu, muôn vàn thiên vị đều hướng nàng, ngay cả nha hoàn cũng ở trong nhóm có khuôn mặt và dáng người tốt nhất, lúc tú bà đích thân đưa Thẩm Uyển đến trước mặt nàng, đã định trước, nàng là một trong những người được chọn tiếp theo có sức cạnh tranh nhất để đứng đầu bảng ở Hồng Lâu.
Ban đêm, tấm màn đen rũ xuống.
Thẩm Uyển nằm ở trên chiếu, người bên cạnh sớm đã vì một ngày làm việc mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ, nhưng cô lại trằn trọc không thể ngủ được. Cô thật sự trọng sinh, có thể vào ngày Chigou ông trời lại khiến linh hồn của cô xuyên đến một tiểu nha đầu trong thanh lâu ở cổ đại.
(*) Ngày Chigou: Ngày mùng 3 Tết còn được gọi là ngày Chigou, theo văn hóa dân gian Trung Quốc, đây là ngày xui xẻo, Chigou là vị thần của sự giận dữ, và Chigou là một trong 5 vị hoàng đế của dòng họ cổ đại, đó là vị thần của phương nam, Sixia.
Thẩm Uyển mượn ánh trăng nhìn đôi tay của mình, lúc này thân thể này chỉ chừng mười tuổi, tay nhỏ chân nhỏ, trước ngực còn chưa phát dục, bộ ngực nhỏ đến đáng thương. Nhưng tình trạng hiện nay cho dù thảm thương thế nào, cô cũng chỉ có thể chịu đựng trước, không biết mẹ bây giờ ra sao? Trái tim Thẩm Uyển quặn thắt, quay cuồng một đêm, đến lúc trời tờ mờ sáng mới chợp mắt ngủ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.