Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá
Chương 43: Anh Trả Lời Như Thế Nào
Hồng Cần Tô Tửu
04/02/2024
Đi học hai ngày, Hạ Nham rõ ràng sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều.
Thấy cậu bé thòm thèm, Phó Yến Yến đành phải đưa bột viên trong tay mình cho cậu bé. Hạ Nham cũng không khách sáo, bỏ bột viên vào miệng, vừa nhai vừa nheo mắt.
Kim Tú Châu ngoi đầu lên từ chỗ nhét củi của bếp lò, phủi tay: “Bên kia có một phần của con, mau làm bài tập đi, chờ cha con về nhà thì ăn cơm được rồi.”
“Dạ.”
Lúc Giang Minh Xuyên về nhà, trời đã tối.
Cả người anh ướt như chuột lột, thấy dáng vẻ này của anh, Kim Tú Châu nhanh chóng múc một chậu nước ấm bưng vào nhà lau người cho anh: “Sao anh lại ra nông nỗi này?”
Thấy cô, Giang Minh Xuyên vẫn hơi ngượng nghịu, giải thích một câu: “Hôm nay anh dẫn lính ra ngoài huấn luyện một phen, không có gì đâu.”
Anh không quan tâm cầm khăn mặt lau mặt, sau đó trực tiếp cởi áo, chỉ mặc áo ba lỗ rồi ngồi xuống ăn cơm. Kim Tú Châu cũng không tiện nói gì, bèn vào buồng trong lấy một cái áo khoác khoác lên vai anh.
Giang Minh Xuyên sợ cô sẽ nhận ra sự bối rối trong lòng mình, chỉ lo cúi đầu ăn bánh trôi, trong lòng ấm áp.
Hai đứa bé bên cạnh há miệng nhai nhồm nhoàm, ăn đến nỗi miệng đen tuyền. Kim Tú Châu buồn cười, chẳng phải là món gì bổ dưỡng, nhưng cả nhà đều ăn ngon lành hơn cả ăn vàng.
So với vinh hoa phú quý kiếp trước, cô càng thích cuộc sống như bây giờ.
Vừa ngẩng đầu tiên, đối diện với ánh mắt mất tự nhiên của Giang Minh Xuyên, Kim Tú Châu mím môi mỉm cười.
Sau khi ăn tối xong, Giang Minh Xuyên vào bếp rửa bát, Kim Tú Châu ở bên cạnh múc nước ấm cho hai đứa bé rửa mặt, bỗng nghe anh nói: “Trưa nay đầu bếp Trương hỏi anh, cái bánh kia của em làm bằng cách nào, có thể dạy cho chú ấy không?”
Kim Tú Châu khựng lại, quay đầu nhìn anh: “Anh trả lời như thế nào?”
Giang Minh Xuyên không hiểu ý cô, nhưng vẫn trả lời chi tiết: “Anh bảo là anh không hiểu mấy thứ này, phải về nhà hỏi em trước đã.”
Kim Tú Châu khẽ hừ một tiếng: “Anh cũng không đến nỗi quá ngốc.” Sau đó cô dặn dò anh: “Anh cứ nói với chú ấy, đây là cách làm bánh gia truyền của nhà em, không thể tự tiện tiết lộ cho người ngoài. Nếu chú ấy muốn ăn thì lần sau em làm, em sẽ chia cho chú ấy một ít.”
Giang Minh Xuyên nghi ngờ nhìn cô, không tin vào cái gọi là “cách làm bánh gia truyền” gì đó. Hôm ấy anh đã gặp người nhà họ Kim, nếu có thứ này thì anh nghĩ sẽ không đến lượt Kim Tú Châu biết cách làm.
Kim Tú Châu không quan tâm anh nghĩ gì, trong lòng bắt đầu suy xét chuyện khác.
Buổi tối, Giang Minh Xuyên vừa đặt lưng xuống giường thì người bên cạnh đã bò lên người anh, thậm chí chẳng thèm giả vờ giả vịt một chút.
“…”
Giang Minh Xuyên mở to mắt nhìn nóc phòng, cảm nhận được nụ hôn tê dại của người trên người mình, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, anh xoay người đè lên người cô.
Xong việc, Kim Tú Châu lót gối dưới mông. Giang Minh Xuyên khó hiểu nhìn cô, Kim Tú Châu tốt bụng giải thích: “Nghe các cụ nói, làm vậy thì sẽ dễ thụ thai hơn.”
Sau đó, cô lại sung sướng nói: “Anh phải cố gắng lên, chúng ta tranh thủ cuối năm đẻ một đứa.”
Giang Minh Xuyên do dự nói: “Em muốn có con à?”
Kim Tú Châu không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Tất nhiên rồi, hai đứa con vẫn hơi ít, chúng ta tranh thủ sinh thêm mấy đứa, tốt nhất là sinh bảy tám đứa, nhìn đã thấy náo nhiệt.”
“…”
Thấy ánh mắt mong chờ của cô, Giang Minh Xuyên há hốc miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thấy cậu bé thòm thèm, Phó Yến Yến đành phải đưa bột viên trong tay mình cho cậu bé. Hạ Nham cũng không khách sáo, bỏ bột viên vào miệng, vừa nhai vừa nheo mắt.
Kim Tú Châu ngoi đầu lên từ chỗ nhét củi của bếp lò, phủi tay: “Bên kia có một phần của con, mau làm bài tập đi, chờ cha con về nhà thì ăn cơm được rồi.”
“Dạ.”
Lúc Giang Minh Xuyên về nhà, trời đã tối.
Cả người anh ướt như chuột lột, thấy dáng vẻ này của anh, Kim Tú Châu nhanh chóng múc một chậu nước ấm bưng vào nhà lau người cho anh: “Sao anh lại ra nông nỗi này?”
Thấy cô, Giang Minh Xuyên vẫn hơi ngượng nghịu, giải thích một câu: “Hôm nay anh dẫn lính ra ngoài huấn luyện một phen, không có gì đâu.”
Anh không quan tâm cầm khăn mặt lau mặt, sau đó trực tiếp cởi áo, chỉ mặc áo ba lỗ rồi ngồi xuống ăn cơm. Kim Tú Châu cũng không tiện nói gì, bèn vào buồng trong lấy một cái áo khoác khoác lên vai anh.
Giang Minh Xuyên sợ cô sẽ nhận ra sự bối rối trong lòng mình, chỉ lo cúi đầu ăn bánh trôi, trong lòng ấm áp.
Hai đứa bé bên cạnh há miệng nhai nhồm nhoàm, ăn đến nỗi miệng đen tuyền. Kim Tú Châu buồn cười, chẳng phải là món gì bổ dưỡng, nhưng cả nhà đều ăn ngon lành hơn cả ăn vàng.
So với vinh hoa phú quý kiếp trước, cô càng thích cuộc sống như bây giờ.
Vừa ngẩng đầu tiên, đối diện với ánh mắt mất tự nhiên của Giang Minh Xuyên, Kim Tú Châu mím môi mỉm cười.
Sau khi ăn tối xong, Giang Minh Xuyên vào bếp rửa bát, Kim Tú Châu ở bên cạnh múc nước ấm cho hai đứa bé rửa mặt, bỗng nghe anh nói: “Trưa nay đầu bếp Trương hỏi anh, cái bánh kia của em làm bằng cách nào, có thể dạy cho chú ấy không?”
Kim Tú Châu khựng lại, quay đầu nhìn anh: “Anh trả lời như thế nào?”
Giang Minh Xuyên không hiểu ý cô, nhưng vẫn trả lời chi tiết: “Anh bảo là anh không hiểu mấy thứ này, phải về nhà hỏi em trước đã.”
Kim Tú Châu khẽ hừ một tiếng: “Anh cũng không đến nỗi quá ngốc.” Sau đó cô dặn dò anh: “Anh cứ nói với chú ấy, đây là cách làm bánh gia truyền của nhà em, không thể tự tiện tiết lộ cho người ngoài. Nếu chú ấy muốn ăn thì lần sau em làm, em sẽ chia cho chú ấy một ít.”
Giang Minh Xuyên nghi ngờ nhìn cô, không tin vào cái gọi là “cách làm bánh gia truyền” gì đó. Hôm ấy anh đã gặp người nhà họ Kim, nếu có thứ này thì anh nghĩ sẽ không đến lượt Kim Tú Châu biết cách làm.
Kim Tú Châu không quan tâm anh nghĩ gì, trong lòng bắt đầu suy xét chuyện khác.
Buổi tối, Giang Minh Xuyên vừa đặt lưng xuống giường thì người bên cạnh đã bò lên người anh, thậm chí chẳng thèm giả vờ giả vịt một chút.
“…”
Giang Minh Xuyên mở to mắt nhìn nóc phòng, cảm nhận được nụ hôn tê dại của người trên người mình, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, anh xoay người đè lên người cô.
Xong việc, Kim Tú Châu lót gối dưới mông. Giang Minh Xuyên khó hiểu nhìn cô, Kim Tú Châu tốt bụng giải thích: “Nghe các cụ nói, làm vậy thì sẽ dễ thụ thai hơn.”
Sau đó, cô lại sung sướng nói: “Anh phải cố gắng lên, chúng ta tranh thủ cuối năm đẻ một đứa.”
Giang Minh Xuyên do dự nói: “Em muốn có con à?”
Kim Tú Châu không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Tất nhiên rồi, hai đứa con vẫn hơi ít, chúng ta tranh thủ sinh thêm mấy đứa, tốt nhất là sinh bảy tám đứa, nhìn đã thấy náo nhiệt.”
“…”
Thấy ánh mắt mong chờ của cô, Giang Minh Xuyên há hốc miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.