Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá
Chương 17: Chào Em Gái, Tên Anh Là Hạ Nham
Hồng Cần Tô Tửu
01/02/2024
Cô chẳng những đi lấy ghế mà còn cố ý lau chùi, sau đó đặt trước cửa để thím Ngô ngồi xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Cháu mới đến đây, trong nhà không có nước ấm nên chiêu đãi không chu đáo.”
Nụ cười trên mặt thím Ngô càng rõ hơn, vội vàng xua tay: “Tôi biết rồi, mẹ con cô ăn trước đi, chủ yếu là thằng bé này nghe thấy bên này có tiếng động nên vội vã về nhà thăm ba nó.”
Nói rồi, bà ấy đẩy Hạ Nham về phía trước. Hạ Nham nhìn Kim Tú Châu một cái rồi nhanh chóng cúi đầu.
Suy cho cùng, thím Ngô vẫn đau lòng đứa bé này nên mới mạo hiểm đắc tội với người khác, cố ý dẫn Hạ Nham sang đây để thăm dò tình hình.
Nói một câu thật lòng, thực tế bà ấy không coi trọng đối tượng xem mắt lúc trước của Giang Minh Xuyên.
Không phải ý bà ấy là người kia xấu xa, dù sao thì bà ấy vẫn chưa thực sự gặp người kia lần nào, chỉ toàn nghe người khác kể lại, nhưng tất cả mọi người đều khen người phụ nữ đó rất tốt, còn nói sau khi chồng người phụ nữ kia qua đời, nhà chồng ức hiếp cô ta như thế nào như thế nào, cô ta đáng thương biết bao.
Nhưng dù bị một đám họ hàng độc ác vây quanh, cô ta vẫn có thể tiếp nhận công việc trong nhà máy dệt mà chồng mình để lại, trở thành công nhân chính thức, bây giờ không biết bằng cách nào mà lôi kéo quan hệ với vợ của đoàn trưởng, muốn giới thiệu Giang Minh Xuyên tuổi trẻ có thành tựu cho cô ta, nhìn kiểu gì cũng không giống kiểu người không có mưu mô thủ đoạn.
Nghe vậy, Kim Tú Châu nhìn Hạ Nham, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Trên đường đến đây, cháu đã nghe Minh Xuyên nói rồi, anh ấy khen đứa bé này hiểu chuyện ngoan ngoãn, kêu cháu sau này thương nó nhiều một chút.”
Dứt lời, cô nhìn thím Ngô: “Cháu thấy thím cũng là người nhiệt tình, cho nên cháu xin nhiều lời mấy câu. Cháu với con đều là người cơ khổ, nếu không có tiểu đoàn trưởng Giang thì sau này hạ mẹ con cháu không biết nên sống sót như thế nào. Sau này có lẽ cháu còn phải làm phiền thím chăm sóc nhiều hơn.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã tiết lộ rất nhiều thông tin, nghe thấy thím và em gái này đều được chú Giang cứu như mình, trong lòng Hạ Nham khẽ thở phào nhẹ nhõm, cứ như tìm được chiến hữu.
Còn thím Ngô thì nghe được về sau hai mẹ con này sẽ trở thành người một nhà với Giang Minh Xuyên và Hạ Nham.
Tuy nhiên những lời này khiến người nghe không hề phản cảm, ngược lại còn khiến người ta coi cô như người một nhà với mình.
Nói cách khác, con dâu của bà ấy thật sự đoán đúng rồi. Nhưng Kim Tú Châu đã nói đến nước này, bà ấy cũng không tiện thăm dò thêm, đành phải thuận theo: “Gia đình bốn người các cô cũng coi như hữu duyên, Minh Xuyên và Tiểu Nham đều là đứa trẻ tốt, chắc chắn sau này cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.”
Kim Tú Châu cười tủm tỉm gật đầu: “Nếu được như thím nói thì tốt quá.”
Cơm nước xong, tiễn khách ra về, Kim Tú Châu kêu hai đứa bé chơi với nhau, còn cô thì cầm bát đũa vào bếp rửa sạch.
Chờ Kim Tú Châu rời đi, Hạ Nham không khỏi thả lỏng một chút. Cậu bé nhìn về phía Phó Yến Yến từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một lời, cho rằng cô bé nhát gan, bèn chủ động bắt chuyện với cô bé như ông cụ non: “Chào em gái, tên anh là Hạ Nham, sau này em có thể gọi anh là anh trai.”
Nghe vậy, Phó Yến Yến nắm chặt bàn tay của mình. Cô bé không ngờ mình lại gặp người này nhanh đến thế, người anh trai trên danh nghĩa của mình.
…
Nụ cười trên mặt thím Ngô càng rõ hơn, vội vàng xua tay: “Tôi biết rồi, mẹ con cô ăn trước đi, chủ yếu là thằng bé này nghe thấy bên này có tiếng động nên vội vã về nhà thăm ba nó.”
Nói rồi, bà ấy đẩy Hạ Nham về phía trước. Hạ Nham nhìn Kim Tú Châu một cái rồi nhanh chóng cúi đầu.
Suy cho cùng, thím Ngô vẫn đau lòng đứa bé này nên mới mạo hiểm đắc tội với người khác, cố ý dẫn Hạ Nham sang đây để thăm dò tình hình.
Nói một câu thật lòng, thực tế bà ấy không coi trọng đối tượng xem mắt lúc trước của Giang Minh Xuyên.
Không phải ý bà ấy là người kia xấu xa, dù sao thì bà ấy vẫn chưa thực sự gặp người kia lần nào, chỉ toàn nghe người khác kể lại, nhưng tất cả mọi người đều khen người phụ nữ đó rất tốt, còn nói sau khi chồng người phụ nữ kia qua đời, nhà chồng ức hiếp cô ta như thế nào như thế nào, cô ta đáng thương biết bao.
Nhưng dù bị một đám họ hàng độc ác vây quanh, cô ta vẫn có thể tiếp nhận công việc trong nhà máy dệt mà chồng mình để lại, trở thành công nhân chính thức, bây giờ không biết bằng cách nào mà lôi kéo quan hệ với vợ của đoàn trưởng, muốn giới thiệu Giang Minh Xuyên tuổi trẻ có thành tựu cho cô ta, nhìn kiểu gì cũng không giống kiểu người không có mưu mô thủ đoạn.
Nghe vậy, Kim Tú Châu nhìn Hạ Nham, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Trên đường đến đây, cháu đã nghe Minh Xuyên nói rồi, anh ấy khen đứa bé này hiểu chuyện ngoan ngoãn, kêu cháu sau này thương nó nhiều một chút.”
Dứt lời, cô nhìn thím Ngô: “Cháu thấy thím cũng là người nhiệt tình, cho nên cháu xin nhiều lời mấy câu. Cháu với con đều là người cơ khổ, nếu không có tiểu đoàn trưởng Giang thì sau này hạ mẹ con cháu không biết nên sống sót như thế nào. Sau này có lẽ cháu còn phải làm phiền thím chăm sóc nhiều hơn.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã tiết lộ rất nhiều thông tin, nghe thấy thím và em gái này đều được chú Giang cứu như mình, trong lòng Hạ Nham khẽ thở phào nhẹ nhõm, cứ như tìm được chiến hữu.
Còn thím Ngô thì nghe được về sau hai mẹ con này sẽ trở thành người một nhà với Giang Minh Xuyên và Hạ Nham.
Tuy nhiên những lời này khiến người nghe không hề phản cảm, ngược lại còn khiến người ta coi cô như người một nhà với mình.
Nói cách khác, con dâu của bà ấy thật sự đoán đúng rồi. Nhưng Kim Tú Châu đã nói đến nước này, bà ấy cũng không tiện thăm dò thêm, đành phải thuận theo: “Gia đình bốn người các cô cũng coi như hữu duyên, Minh Xuyên và Tiểu Nham đều là đứa trẻ tốt, chắc chắn sau này cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.”
Kim Tú Châu cười tủm tỉm gật đầu: “Nếu được như thím nói thì tốt quá.”
Cơm nước xong, tiễn khách ra về, Kim Tú Châu kêu hai đứa bé chơi với nhau, còn cô thì cầm bát đũa vào bếp rửa sạch.
Chờ Kim Tú Châu rời đi, Hạ Nham không khỏi thả lỏng một chút. Cậu bé nhìn về phía Phó Yến Yến từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một lời, cho rằng cô bé nhát gan, bèn chủ động bắt chuyện với cô bé như ông cụ non: “Chào em gái, tên anh là Hạ Nham, sau này em có thể gọi anh là anh trai.”
Nghe vậy, Phó Yến Yến nắm chặt bàn tay của mình. Cô bé không ngờ mình lại gặp người này nhanh đến thế, người anh trai trên danh nghĩa của mình.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.