Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá
Chương 46: Cuối Cùng Chẳng Phải Vẫn Gả Chồng Sinh Con Hay Sao
Hồng Cần Tô Tửu
04/02/2024
Hạ Nham gật đầu thật mạnh, chưa bao giờ có ai dạy cậu bé những điều này. Cậu bé không khỏi chột dạ, trước kia Ngô Tiểu Quân phàn nàn với cậu người nào người nào người nào không tốt, cậu sợ cậu ấy sẽ không tiếp tục chơi với mình nên đều hùa theo.
Phó Yến Yến ngồi bên cạnh siết chặt đũa, Kim Tú Châu trước kia bất kể đối mặt với ai, vừa há miệng đã phủ định đối phương, chỉ trích các loại khuyết điểm của đối phương, cứ như thể làm vậy thì mới khiến cô ta có vẻ giỏi giang cỡ nào.
Giang Minh Xuyên cũng hay làm vậy, nhưng anh không có suy nghĩ như Kim Tú Châu, hoàn toàn là do tính cách của anh vốn như vậy.
Anh ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu, chợt nhận ra cô có rất nhiều điểm khiến anh bất ngờ.
Kim Tú Châu không cho rằng những lời này sẽ ảnh hưởng hai đứa bé cỡ nào, chẳng qua đây chỉ là một điều bé nhỏ không đáng nhắc đến trong cách sinh tồn của cô mà thôi.
Bây giờ Hạ Nham và Phó Yến Yến là con của cô, cô dạy chúng điều này là chuyện rất bình thường.
Cô không chỉ yêu cầu hai đứa bé phải làm được điều đó, mà cô cũng yêu cầu chính bản thân mình phải làm được.
Buổi sáng, Tiền Ngọc Phượng sang nhà làm khách với đôi mắt đỏ hoe. Kim Tú Châu lấy bánh xốp vừa làm xong, cắt thành từng miếng nhỏ đặt trong đĩa.
Tiền Ngọc Phượng nếm một ngụm, mằn mặn, bọc nhân củ cải thái sợi và dưa muối, nhưng ăn rất thơm, không nhịn được ăn nhiều mấy cái.
Ăn xong, cô ta hơi ngượng ngùng nhìn Kim Tú Châu: “Em gái khéo tay thật, lúc nào cũng có thể làm ra các món ăn ngon. Tiểu Quân nhà chị suốt ngày ồn ào kêu chị cũng làm cho nó, chị có biết làm mấy thứ này bao giờ đâu?”
Nói đến đây, cô ta thở dài: “Hai đứa con mà chẳng có đứa nào hiểu chuyện tri kỷ. Lúc trước chị còn cảm thấy Đại Nha ít nói ngoan ngoãn, bây giờ cũng không ngoan, cứ đòi đi học, kêu chị thiên vị. Chị thiên vị chỗ nào? Đúng là sống trong phúc mà không biết mình hưởng phúc. Nó xuống đại đội mà xem có con gái nhà ai dễ chịu được như nó không? Ăn no mặc ấm, còn không cần xuống ruộng làm việc.”
“Con gái đi học thì có ích lợi gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn gả chồng sinh con hay sao? Thế thì khác nào lãng phí tiền? Em gái à, em xem ai đã cưới chồng rồi mà vẫn suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ? Em cũng đừng cười chị, chị chỉ muốn tiết kiệm mấy đồng bạc thôi.”
Kim Tú Châu an ủi cô ta: “Đều như nhau, em cũng muốn tiết kiệm tiền, nhưng hai đứa con nhà em gầy quá, thế là em nghĩ dù sao thì nhà mình cũng không có tiền, tiết kiệm mãi cũng chẳng được mấy đồng bạc, còn không bằng tiêu xài thỏa thích, dưỡng thân thể bọn nhỏ cho khỏe khoắn.”
Tiền Ngọc Phượng lắc đầu: “Em không hiểu, nhà chị không được như nhà em. Chút tiền lương của chồng chị mỗi tháng phải gửi hơn một nửa về quê, nhắc đến chuyện này chị lại tức, hồi trước chị nghĩ gả cho anh ta thì sẽ được yên ổn, ai ngờ lại còn một đống chuyện phiền phức như thế!
Cha chồng đã chết của chị còn có một bà vợ cũ, sinh con trai chính là anh trai của chồng chị, mấy năm trước bị ngã trong lúc làm ruộng, đầu đụng vào tảng đá, cứ thế bị liệt luôn.
Nhà chị gửi tiền cho nhà họ hai lần, thế là bà chị dâu tốt của anh ta dứt khoát không làm ruộng nữa mà ở nhà chăm sóc người đàn ông kia và đứa con, trông chờ Trụ Tử nuôi sống cả nhà họ.
Không phải chị keo kiệt gì đâu, nhưng mà ở nông thôn, cho dù chị ta cách một ngày ăn một bữa thịt thì cũng không cần dùng đến năm mươi đồng, chị nói với Trụ Tử thì anh ta lại bảo anh cả của anh ta còn phải uống thuốc.
Phó Yến Yến ngồi bên cạnh siết chặt đũa, Kim Tú Châu trước kia bất kể đối mặt với ai, vừa há miệng đã phủ định đối phương, chỉ trích các loại khuyết điểm của đối phương, cứ như thể làm vậy thì mới khiến cô ta có vẻ giỏi giang cỡ nào.
Giang Minh Xuyên cũng hay làm vậy, nhưng anh không có suy nghĩ như Kim Tú Châu, hoàn toàn là do tính cách của anh vốn như vậy.
Anh ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu, chợt nhận ra cô có rất nhiều điểm khiến anh bất ngờ.
Kim Tú Châu không cho rằng những lời này sẽ ảnh hưởng hai đứa bé cỡ nào, chẳng qua đây chỉ là một điều bé nhỏ không đáng nhắc đến trong cách sinh tồn của cô mà thôi.
Bây giờ Hạ Nham và Phó Yến Yến là con của cô, cô dạy chúng điều này là chuyện rất bình thường.
Cô không chỉ yêu cầu hai đứa bé phải làm được điều đó, mà cô cũng yêu cầu chính bản thân mình phải làm được.
Buổi sáng, Tiền Ngọc Phượng sang nhà làm khách với đôi mắt đỏ hoe. Kim Tú Châu lấy bánh xốp vừa làm xong, cắt thành từng miếng nhỏ đặt trong đĩa.
Tiền Ngọc Phượng nếm một ngụm, mằn mặn, bọc nhân củ cải thái sợi và dưa muối, nhưng ăn rất thơm, không nhịn được ăn nhiều mấy cái.
Ăn xong, cô ta hơi ngượng ngùng nhìn Kim Tú Châu: “Em gái khéo tay thật, lúc nào cũng có thể làm ra các món ăn ngon. Tiểu Quân nhà chị suốt ngày ồn ào kêu chị cũng làm cho nó, chị có biết làm mấy thứ này bao giờ đâu?”
Nói đến đây, cô ta thở dài: “Hai đứa con mà chẳng có đứa nào hiểu chuyện tri kỷ. Lúc trước chị còn cảm thấy Đại Nha ít nói ngoan ngoãn, bây giờ cũng không ngoan, cứ đòi đi học, kêu chị thiên vị. Chị thiên vị chỗ nào? Đúng là sống trong phúc mà không biết mình hưởng phúc. Nó xuống đại đội mà xem có con gái nhà ai dễ chịu được như nó không? Ăn no mặc ấm, còn không cần xuống ruộng làm việc.”
“Con gái đi học thì có ích lợi gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn gả chồng sinh con hay sao? Thế thì khác nào lãng phí tiền? Em gái à, em xem ai đã cưới chồng rồi mà vẫn suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ? Em cũng đừng cười chị, chị chỉ muốn tiết kiệm mấy đồng bạc thôi.”
Kim Tú Châu an ủi cô ta: “Đều như nhau, em cũng muốn tiết kiệm tiền, nhưng hai đứa con nhà em gầy quá, thế là em nghĩ dù sao thì nhà mình cũng không có tiền, tiết kiệm mãi cũng chẳng được mấy đồng bạc, còn không bằng tiêu xài thỏa thích, dưỡng thân thể bọn nhỏ cho khỏe khoắn.”
Tiền Ngọc Phượng lắc đầu: “Em không hiểu, nhà chị không được như nhà em. Chút tiền lương của chồng chị mỗi tháng phải gửi hơn một nửa về quê, nhắc đến chuyện này chị lại tức, hồi trước chị nghĩ gả cho anh ta thì sẽ được yên ổn, ai ngờ lại còn một đống chuyện phiền phức như thế!
Cha chồng đã chết của chị còn có một bà vợ cũ, sinh con trai chính là anh trai của chồng chị, mấy năm trước bị ngã trong lúc làm ruộng, đầu đụng vào tảng đá, cứ thế bị liệt luôn.
Nhà chị gửi tiền cho nhà họ hai lần, thế là bà chị dâu tốt của anh ta dứt khoát không làm ruộng nữa mà ở nhà chăm sóc người đàn ông kia và đứa con, trông chờ Trụ Tử nuôi sống cả nhà họ.
Không phải chị keo kiệt gì đâu, nhưng mà ở nông thôn, cho dù chị ta cách một ngày ăn một bữa thịt thì cũng không cần dùng đến năm mươi đồng, chị nói với Trụ Tử thì anh ta lại bảo anh cả của anh ta còn phải uống thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.