Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá
Chương 27: Địch Ý
Hồng Cần Tô Tửu
02/02/2024
Kim Tú Châu và Phó Yến Yến lần lượt chào hỏi mọi người.
Uông Linh đang bận bịu trong bếp chạy ra phòng khách, vừa lau tay lên tạp dề vừa nhiệt tình nói: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, chờ chút, còn hai món ăn nữa là xong. Lão Nghiêm sao vậy? Lúc nãy ra ngoài một chuyến mà sao bây giờ vẫn chưa về?”
Giang Minh Xuyên lại giới thiệu cho Kim Tú Châu: “Đây là bạn đời của đoàn trưởng, em cứ gọi chị dâu là được. Đây là Kim Tú Châu, vợ em.”
Nghe thấy hai chữ “vợ em”, bàn tay chủ động vươn ra của Uông Linh khựng lại, nhưng vẫn nhiệt tình nói: “Chào em chào em, lần đầu gặp mặt, chiêu đãi không chu đáo.”
Kim Tú Châu chú ý tới động tác của bà ta, nhưng mặt ngoài cô không biểu lộ vẻ khác thường, đổi chiếc giỏ đeo từ cổ tay phải sang cổ tay trái rồi vươn tay bắt tay với bà ta, mỉm cười: “Chào chị.”
Thấy chiếc giỏ trên tay cô, nụ cười trên mặt Uông Linh rõ ràng hơn.
Hôm nay có đông người đến nhà họ như thế này, nhưng Kim Tú Châu là người đầu tiên mang đồ đến đây, cho dù trong lòng bà ta hơi oán trách hai vợ chồng này, nhưng bây giờ tâm trạng cũng trở nên tốt hơn một chút.
“Hai đứa mau vào nhà ngồi nghỉ một lát, chờ lão Nghiêm về nhà thì ăn cơm được rồi. Chị vào bếp cái đã, các em cứ trò chuyện đi, coi như ở nhà mình.”
Nói rồi, bà ta vội vàng quay về phòng bếp.
Giang Minh Xuyên tiếp tục giới thiệu cho Kim Tú Châu, anh giới thiệu tất cả mọi người một lượt, chỉ không nhắc đến người phụ nữ mặt tròn ban đầu nói chuyện. Cuối cùng, anh chào hỏi Phương Mẫn, vợ của chính ủy Chúc: “Lần đầu tiên cô ấy đến đây, vẫn chưa quen thuộc với mọi người, làm phiền chị dâu chăm sóc cô ấy.”
Phương Mẫn chính là người phụ nữ lên tiếng gọi họ vào nhà, rất trẻ tuổi, nhưng cách đối nhân xử thế khiến người ta rất dễ dịu. Cô ấy mỉm cười ôn hòa: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không khiến cô ấy chịu thiệt thòi.”
Lúc này, Giang Minh Xuyên mới tiến về phía mấy người đàn ông, trước khi rời đi, anh còn lấy một cái ghế cho Kim Tú Châu để cô ngồi bên cạnh Phương Mẫn.
Lần đầu tiên Kim Tú Châu được người khác săn sóc như vậy, không cần cô đối phó với người khác.
Cô nhớ lại quãng thời gian ở Hầu phủ, mỗi lần bị người khác ức hiếp chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, sau này cô đắc thế, cũng học được ỷ thế hiếp người, đối mặt với đám người hầu thị thiếp đã từng ức hiếp mình, người thì bị cô đánh một trận rồi bán đi, người thì bị cô ném vào chùa miếu, không cho họ có bất cứ cơ hội trả thù.
Người ngồi đối diện với cô là người đàn bà mặt tròn lúc đầu cười nhạo cô. Lúc này sắc mặt của đối phương rất tệ, chắc là ghi hận Giang Minh Xuyên cố tình làm lơ bà ta.
Trải nghiệm được người khác che chở này khiến tâm trạng của Kim Tú Châu rất vui, chẳng qua cô cũng không phải là người tốt, cô giả vờ ngượng nghịu nhìn về phía đối phương, giải thích:
“Người chồng cũ của tôi cũng là quân nhân, nhưng mà đầu năm ngoái đã hy sinh, tôi lại sinh con gái nên không được nhà chồng coi trọng, nếu tiểu đoàn trưởng Giang không cố ý đến nhà thăm mẹ con tôi thì không biết sau này hai mẹ con chúng tôi phải sống thế nào đây…”
Nói đoạn, cô giơ ống tay áo lau vành mắt đỏ hoe, nức nở nói: “Tiểu đoàn trưởng Giang nói sau này sẽ chăm sóc tôi và con, thế nên tôi không cần thứ gì, chỉ dẫn con đi theo anh ấy. Chiếc áo này đúng là của chị Tiền, tôi sợ đến đây ăn cơm mà ăn mặc rách rưới quá sẽ khiến tiểu đoàn trưởng Giang mất mặt nên mới nấu ít đồ ăn tặng cho chị Tiền, nói muốn mượn áo của chị ấy để mặc một đêm, ngày mai sẽ trả cho chị ấy. Chị Tiền tốt bụng, thấy con tôi cũng không có quần áo nên cố ý tìm một bộ đồ lành lặn cho con tôi mặc.”
Uông Linh đang bận bịu trong bếp chạy ra phòng khách, vừa lau tay lên tạp dề vừa nhiệt tình nói: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, chờ chút, còn hai món ăn nữa là xong. Lão Nghiêm sao vậy? Lúc nãy ra ngoài một chuyến mà sao bây giờ vẫn chưa về?”
Giang Minh Xuyên lại giới thiệu cho Kim Tú Châu: “Đây là bạn đời của đoàn trưởng, em cứ gọi chị dâu là được. Đây là Kim Tú Châu, vợ em.”
Nghe thấy hai chữ “vợ em”, bàn tay chủ động vươn ra của Uông Linh khựng lại, nhưng vẫn nhiệt tình nói: “Chào em chào em, lần đầu gặp mặt, chiêu đãi không chu đáo.”
Kim Tú Châu chú ý tới động tác của bà ta, nhưng mặt ngoài cô không biểu lộ vẻ khác thường, đổi chiếc giỏ đeo từ cổ tay phải sang cổ tay trái rồi vươn tay bắt tay với bà ta, mỉm cười: “Chào chị.”
Thấy chiếc giỏ trên tay cô, nụ cười trên mặt Uông Linh rõ ràng hơn.
Hôm nay có đông người đến nhà họ như thế này, nhưng Kim Tú Châu là người đầu tiên mang đồ đến đây, cho dù trong lòng bà ta hơi oán trách hai vợ chồng này, nhưng bây giờ tâm trạng cũng trở nên tốt hơn một chút.
“Hai đứa mau vào nhà ngồi nghỉ một lát, chờ lão Nghiêm về nhà thì ăn cơm được rồi. Chị vào bếp cái đã, các em cứ trò chuyện đi, coi như ở nhà mình.”
Nói rồi, bà ta vội vàng quay về phòng bếp.
Giang Minh Xuyên tiếp tục giới thiệu cho Kim Tú Châu, anh giới thiệu tất cả mọi người một lượt, chỉ không nhắc đến người phụ nữ mặt tròn ban đầu nói chuyện. Cuối cùng, anh chào hỏi Phương Mẫn, vợ của chính ủy Chúc: “Lần đầu tiên cô ấy đến đây, vẫn chưa quen thuộc với mọi người, làm phiền chị dâu chăm sóc cô ấy.”
Phương Mẫn chính là người phụ nữ lên tiếng gọi họ vào nhà, rất trẻ tuổi, nhưng cách đối nhân xử thế khiến người ta rất dễ dịu. Cô ấy mỉm cười ôn hòa: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không khiến cô ấy chịu thiệt thòi.”
Lúc này, Giang Minh Xuyên mới tiến về phía mấy người đàn ông, trước khi rời đi, anh còn lấy một cái ghế cho Kim Tú Châu để cô ngồi bên cạnh Phương Mẫn.
Lần đầu tiên Kim Tú Châu được người khác săn sóc như vậy, không cần cô đối phó với người khác.
Cô nhớ lại quãng thời gian ở Hầu phủ, mỗi lần bị người khác ức hiếp chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, sau này cô đắc thế, cũng học được ỷ thế hiếp người, đối mặt với đám người hầu thị thiếp đã từng ức hiếp mình, người thì bị cô đánh một trận rồi bán đi, người thì bị cô ném vào chùa miếu, không cho họ có bất cứ cơ hội trả thù.
Người ngồi đối diện với cô là người đàn bà mặt tròn lúc đầu cười nhạo cô. Lúc này sắc mặt của đối phương rất tệ, chắc là ghi hận Giang Minh Xuyên cố tình làm lơ bà ta.
Trải nghiệm được người khác che chở này khiến tâm trạng của Kim Tú Châu rất vui, chẳng qua cô cũng không phải là người tốt, cô giả vờ ngượng nghịu nhìn về phía đối phương, giải thích:
“Người chồng cũ của tôi cũng là quân nhân, nhưng mà đầu năm ngoái đã hy sinh, tôi lại sinh con gái nên không được nhà chồng coi trọng, nếu tiểu đoàn trưởng Giang không cố ý đến nhà thăm mẹ con tôi thì không biết sau này hai mẹ con chúng tôi phải sống thế nào đây…”
Nói đoạn, cô giơ ống tay áo lau vành mắt đỏ hoe, nức nở nói: “Tiểu đoàn trưởng Giang nói sau này sẽ chăm sóc tôi và con, thế nên tôi không cần thứ gì, chỉ dẫn con đi theo anh ấy. Chiếc áo này đúng là của chị Tiền, tôi sợ đến đây ăn cơm mà ăn mặc rách rưới quá sẽ khiến tiểu đoàn trưởng Giang mất mặt nên mới nấu ít đồ ăn tặng cho chị Tiền, nói muốn mượn áo của chị ấy để mặc một đêm, ngày mai sẽ trả cho chị ấy. Chị Tiền tốt bụng, thấy con tôi cũng không có quần áo nên cố ý tìm một bộ đồ lành lặn cho con tôi mặc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.