Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá
Chương 50: Ngày Đầu Làm Việc
Hồng Cần Tô Tửu
04/02/2024
Cô nằm nghiêng trên giường, người đàn ông ôm cô từ sau lưng. Cô khẽ hừ một tiếng, cảm thấy đàn ông đều có đức hạnh khắm khú như vậy, cho dù không cam lòng cưới cô, bây giờ chẳng phải vẫn ôm cô ngủ say sưa hay sao?
Chẳng qua, lúc thức dậy, cô vẫn hành động rất nhẹ, bọc áo bông thật dày, vào bếp dùng nước trong bình thủy rửa mặt, sau đó cột tóc cho chắc chắn rồi ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài tối om, may mà trên trời có ánh trăng, vẫn thấy rõ lối đi.
Khi Kim Tú Châu đến căn tin thì bên trong đã đèn đuốc sáng trưng.
Trong căn tin dùng đèn điện, rất sáng, đầu bếp Trương không có ở đây, nhưng đã có bốn lính bếp núc chuẩn bị bữa sáng có mặt trong bếp, mỗi người đều bận rộn công việc trong tay mình.
Chắc hẳn đầu bếp Trương đã chào hỏi với họ trước nên thấy Kim Tú Châu đến đây, họ cũng không bất ngờ mà đa phần là tò mò.
Kim Tú Châu còn tưởng sẽ bị gây khó dễ, chung quy dựa theo kinh nghiệm trước kia của cô, đến ngọn núi nào cũng phải lạy người đứng đầu ngọn núi đó.
Nhưng khiến cô bất ngờ là bốn người lính bếp núc này đều rất khách sáo với cô, trong đó một lính bếp núc cao gầy còn dừng công việc trong tay, hỏi: “Kim sư phụ xem còn cần thứ gì? Chúng tôi sẽ giúp cô chuẩn bị một chút.”
Nghe thấy ba chữ “Kim sư phụ”, Kim Tú Châu hài lòng nhìn đối phương, đưa mắt nhìn quanh nhà bếp một lượt, thấy gạo nếp đã ngâm sẵn táo đỏ đã làm sẵn, cô cũng không khách sáo với anh ta, xắn ống tay áo lên rồi nói: “Tôi còn cần đậu đỏ và hoa quế, ở đây có không?”
“Có đậu đỏ, nhưng không có hoa quế.”
“Thế thì đậu đỏ cũng được.”
Nghe vậy, người kia xoay người đi lấy giúp cô.
Còn Kim Tú Châu đi xem gạo nếp ngâm sẵn.
Tám giờ sáng, các binh lính kết thúc tập luyện buổi sáng tiến vào căn tin đều nhịp, mỗi người lấy một cái đĩa ở cửa rồi xếp hàng đi ngang qua cửa sổ lấy cơm.
Bình thường đều có một quả trứng gà và một cái màn thầu, một cái bánh bao nhân chay thêm một bát cháo nóng, hôm nay bỗng nhiên thay đổi, màn thầu đổi thành thứ trông như cơm nắm đo đỏ, bên trên có đậu đỏ và thịt táo, thơm nức, vừa thấy đã biết rất ngon.
Lúc ăn cơm, việc thứ nhất của mỗi người là cầm đũa kẹp miếng cơm nắm đó, vừa vào miệng đã nếm được vị ngọt lịm, ngon đến nỗi có thể khiến người ta nuốt cả lưỡi.
Có người cảm thấy rất ngon, không nỡ ăn hết ngay mà cố ý chừa lại một nửa để ăn cuối cùng.
Buổi sáng, Giang Minh Xuyên không nấu cơm mà dẫn hai đứa con đến căn tin ăn cơm. Anh dùng phiếu cơm đổi ba phần bữa sáng, Phó Yến Yến và Hạ Nham đều từng được ăn long phượng cao nên không ăn nhanh như lần đầu tiên, hai đứa bé cầm thìa múc từng miếng nhỏ, động tác rất nhã nhặn.
Ăn xong, Giang Minh Xuyên đưa Phó Yến Yến vào bếp, giao cho Kim Tú Châu.
Gò má của Kim Tú Châu đã đỏ bừng vì hơi nước trong nhà bếp.
Dạo này ăn ngon uống tốt, trên người cô có thêm ít thịt, làn da trắng hơn không ít, mái tóc đen nhánh óng mượt, thoạt nhìn có một số chỗ không giống trước kia, nhưng lại không thể nói cụ thể là khác chỗ nào.
Kim Tú Châu cạo long phượng cao vụn dính trên vải xô trong lồng hấp đút cho con gái, còn nói với Giang Minh Xuyên: “Ngày mai không cần mua thêm một phần cho Yến Yến, nhiều chừng này đủ để con bé ăn rồi.”
Phó Yến Yến: “…”
Phó Yến Yến ngậm miệng không muốn ăn, Kim Tú Châu còn dỗ dành: “Ngoan, mẹ cố ý để dành cho con đấy.”
Chẳng qua, lúc thức dậy, cô vẫn hành động rất nhẹ, bọc áo bông thật dày, vào bếp dùng nước trong bình thủy rửa mặt, sau đó cột tóc cho chắc chắn rồi ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài tối om, may mà trên trời có ánh trăng, vẫn thấy rõ lối đi.
Khi Kim Tú Châu đến căn tin thì bên trong đã đèn đuốc sáng trưng.
Trong căn tin dùng đèn điện, rất sáng, đầu bếp Trương không có ở đây, nhưng đã có bốn lính bếp núc chuẩn bị bữa sáng có mặt trong bếp, mỗi người đều bận rộn công việc trong tay mình.
Chắc hẳn đầu bếp Trương đã chào hỏi với họ trước nên thấy Kim Tú Châu đến đây, họ cũng không bất ngờ mà đa phần là tò mò.
Kim Tú Châu còn tưởng sẽ bị gây khó dễ, chung quy dựa theo kinh nghiệm trước kia của cô, đến ngọn núi nào cũng phải lạy người đứng đầu ngọn núi đó.
Nhưng khiến cô bất ngờ là bốn người lính bếp núc này đều rất khách sáo với cô, trong đó một lính bếp núc cao gầy còn dừng công việc trong tay, hỏi: “Kim sư phụ xem còn cần thứ gì? Chúng tôi sẽ giúp cô chuẩn bị một chút.”
Nghe thấy ba chữ “Kim sư phụ”, Kim Tú Châu hài lòng nhìn đối phương, đưa mắt nhìn quanh nhà bếp một lượt, thấy gạo nếp đã ngâm sẵn táo đỏ đã làm sẵn, cô cũng không khách sáo với anh ta, xắn ống tay áo lên rồi nói: “Tôi còn cần đậu đỏ và hoa quế, ở đây có không?”
“Có đậu đỏ, nhưng không có hoa quế.”
“Thế thì đậu đỏ cũng được.”
Nghe vậy, người kia xoay người đi lấy giúp cô.
Còn Kim Tú Châu đi xem gạo nếp ngâm sẵn.
Tám giờ sáng, các binh lính kết thúc tập luyện buổi sáng tiến vào căn tin đều nhịp, mỗi người lấy một cái đĩa ở cửa rồi xếp hàng đi ngang qua cửa sổ lấy cơm.
Bình thường đều có một quả trứng gà và một cái màn thầu, một cái bánh bao nhân chay thêm một bát cháo nóng, hôm nay bỗng nhiên thay đổi, màn thầu đổi thành thứ trông như cơm nắm đo đỏ, bên trên có đậu đỏ và thịt táo, thơm nức, vừa thấy đã biết rất ngon.
Lúc ăn cơm, việc thứ nhất của mỗi người là cầm đũa kẹp miếng cơm nắm đó, vừa vào miệng đã nếm được vị ngọt lịm, ngon đến nỗi có thể khiến người ta nuốt cả lưỡi.
Có người cảm thấy rất ngon, không nỡ ăn hết ngay mà cố ý chừa lại một nửa để ăn cuối cùng.
Buổi sáng, Giang Minh Xuyên không nấu cơm mà dẫn hai đứa con đến căn tin ăn cơm. Anh dùng phiếu cơm đổi ba phần bữa sáng, Phó Yến Yến và Hạ Nham đều từng được ăn long phượng cao nên không ăn nhanh như lần đầu tiên, hai đứa bé cầm thìa múc từng miếng nhỏ, động tác rất nhã nhặn.
Ăn xong, Giang Minh Xuyên đưa Phó Yến Yến vào bếp, giao cho Kim Tú Châu.
Gò má của Kim Tú Châu đã đỏ bừng vì hơi nước trong nhà bếp.
Dạo này ăn ngon uống tốt, trên người cô có thêm ít thịt, làn da trắng hơn không ít, mái tóc đen nhánh óng mượt, thoạt nhìn có một số chỗ không giống trước kia, nhưng lại không thể nói cụ thể là khác chỗ nào.
Kim Tú Châu cạo long phượng cao vụn dính trên vải xô trong lồng hấp đút cho con gái, còn nói với Giang Minh Xuyên: “Ngày mai không cần mua thêm một phần cho Yến Yến, nhiều chừng này đủ để con bé ăn rồi.”
Phó Yến Yến: “…”
Phó Yến Yến ngậm miệng không muốn ăn, Kim Tú Châu còn dỗ dành: “Ngoan, mẹ cố ý để dành cho con đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.