Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá
Chương 6: Nhận Ra Tình Cảnh
Hồng Cần Tô Tửu
11/01/2024
Đường không dễ đi, bị tuyết phủ đầy, mỗi một bước đi đều để lại dấu chân, Kim Tú Châu đi một đôi giày bông, rất nhanh đã bị ướt chân, lâu dần, hai chân lập tức bị cóng đến đau nhức.
Không biết hai người đã đi bao lâu, vốn dĩ sắc trời còn sương mù mông lung, chờ bọn họ đi đến huyện thành, lúc này đã sáng rồi.
Có thể là do sức khỏe tốt, Kim Tú Châu thế mà cũng không cảm thấy có bao nhiêu mệt mỏi, đổi lại thành trước kia, chỉ sợ cô đã sớm bị mài cho rách chân, mười mấy năm sống an nhàn sung sướng, chẳng những thay đổi cơ thể của cô, cũng thay đổi luôn cả tâm cảnh của cô, cô chỉ biết lúc này mình không thể kêu khổ, cho nên một câu cũng không nói, chỉ chăm chú đi theo sau lưng người đàn ông kia.
Cũng may hình như người đàn ông kia đã nhận ra gì đó, cố ý thả chậm bước chân, còn quay đầu nói với cô: “Cô giẫm lên vết chân của tôi mà đi.”
Kim Tú Châu hơi sững sờ, lập tức cúi đầu lên tiếng.
Trong lòng cô ấm áp, đây là lần đầu tiên cô được người ta dùng loại phương thức này quan tâm.
Hầu gia đã từng đối xử rất tốt với cô, nhưng loại tốt này giống như đối với con chó con mèo chờ mình, cảm thấy nó đáng yêu, cho nên nhiều hơn có mấy phần yêu thích.
Thực chất bên trong là xem thường cô. Đương nhiên đối với những người khác cũng giống vậy, một khi nhẫn tâm lên, cho dù là người vợ cả cùng giường chung gối hai mươi năm, nói giết là giết, nhưng người đàn ông này lại không giống thế.
Kim Tú Châu đè xuống suy nghĩ trong lòng, nghĩ đến sau này nên đi tiếp như thế nào.
Cô ở Hầu phủ đã lâu, đã sớm dưỡng thành thói quen đi một bước tính ba bước. Không còn cách nào khác, cô không có con, không có chỗ để dựa vào, chỉ có thể cẩn thận, cẩn thận hơn, chính phần cẩn thận này mới khiến cho cô có mười mấy năm thịnh sủng mà vẫn bình yên vô sự.
Chẳng qua tất cả suy nghĩ của cô đều bị cắt ngang lúc đến huyện thành.
Kim Tú Châu phát hiện hình như mình mượn xác hoàn hồn đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Mặc dù lúc trước cảm thấy cách ăn mặc và trang sức của người nơi này có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng để cho tiện làm việc ở nông thôn mới mặc trang phục như thế.
Giống như khi còn bé nhà cô nghèo, lúc mẹ cô ra đồng cũng sẽ xắn tay áo và ống quần lên, về sau đi vào Hầu phủ mới biết được, làm như thế là không lịch sự.
Thế nhưng nam nữ trên đường phố ở đây đều mặc một kiểu quần áo, đàn ông cắt tóc ngắn, phần lớn phụ nữ kết hai bím tóc hoặc là tóc ngắn ngang vai, đường phố rộng rãi, thỉnh thoảng còn nhìn thấy có người đi trên hai thiết luân (xe đạp).
Chẳng qua hình như nơi này cũng không quá giàu có, nhà cửa trên đường phố thấp bé rách nát, phân tán rời rạc, kém hơn dáng vẻ phồn vinh thịnh vượng của Đại Cảnh, đừng nói là chỉ thấy mấy người đeo vàng đeo bạc.
Giang Minh Xuyên dẫn theo Kim Tú Châu đến sở cảnh sát huyện thành, lúc đi đến cửa đồn cảnh sát, anh nói: “Cô đứng ở đây chờ tôi một lúc, tôi đi vào xử lý chút chuyện rồi ra ngay.”
Không biết hai người đã đi bao lâu, vốn dĩ sắc trời còn sương mù mông lung, chờ bọn họ đi đến huyện thành, lúc này đã sáng rồi.
Có thể là do sức khỏe tốt, Kim Tú Châu thế mà cũng không cảm thấy có bao nhiêu mệt mỏi, đổi lại thành trước kia, chỉ sợ cô đã sớm bị mài cho rách chân, mười mấy năm sống an nhàn sung sướng, chẳng những thay đổi cơ thể của cô, cũng thay đổi luôn cả tâm cảnh của cô, cô chỉ biết lúc này mình không thể kêu khổ, cho nên một câu cũng không nói, chỉ chăm chú đi theo sau lưng người đàn ông kia.
Cũng may hình như người đàn ông kia đã nhận ra gì đó, cố ý thả chậm bước chân, còn quay đầu nói với cô: “Cô giẫm lên vết chân của tôi mà đi.”
Kim Tú Châu hơi sững sờ, lập tức cúi đầu lên tiếng.
Trong lòng cô ấm áp, đây là lần đầu tiên cô được người ta dùng loại phương thức này quan tâm.
Hầu gia đã từng đối xử rất tốt với cô, nhưng loại tốt này giống như đối với con chó con mèo chờ mình, cảm thấy nó đáng yêu, cho nên nhiều hơn có mấy phần yêu thích.
Thực chất bên trong là xem thường cô. Đương nhiên đối với những người khác cũng giống vậy, một khi nhẫn tâm lên, cho dù là người vợ cả cùng giường chung gối hai mươi năm, nói giết là giết, nhưng người đàn ông này lại không giống thế.
Kim Tú Châu đè xuống suy nghĩ trong lòng, nghĩ đến sau này nên đi tiếp như thế nào.
Cô ở Hầu phủ đã lâu, đã sớm dưỡng thành thói quen đi một bước tính ba bước. Không còn cách nào khác, cô không có con, không có chỗ để dựa vào, chỉ có thể cẩn thận, cẩn thận hơn, chính phần cẩn thận này mới khiến cho cô có mười mấy năm thịnh sủng mà vẫn bình yên vô sự.
Chẳng qua tất cả suy nghĩ của cô đều bị cắt ngang lúc đến huyện thành.
Kim Tú Châu phát hiện hình như mình mượn xác hoàn hồn đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Mặc dù lúc trước cảm thấy cách ăn mặc và trang sức của người nơi này có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng để cho tiện làm việc ở nông thôn mới mặc trang phục như thế.
Giống như khi còn bé nhà cô nghèo, lúc mẹ cô ra đồng cũng sẽ xắn tay áo và ống quần lên, về sau đi vào Hầu phủ mới biết được, làm như thế là không lịch sự.
Thế nhưng nam nữ trên đường phố ở đây đều mặc một kiểu quần áo, đàn ông cắt tóc ngắn, phần lớn phụ nữ kết hai bím tóc hoặc là tóc ngắn ngang vai, đường phố rộng rãi, thỉnh thoảng còn nhìn thấy có người đi trên hai thiết luân (xe đạp).
Chẳng qua hình như nơi này cũng không quá giàu có, nhà cửa trên đường phố thấp bé rách nát, phân tán rời rạc, kém hơn dáng vẻ phồn vinh thịnh vượng của Đại Cảnh, đừng nói là chỉ thấy mấy người đeo vàng đeo bạc.
Giang Minh Xuyên dẫn theo Kim Tú Châu đến sở cảnh sát huyện thành, lúc đi đến cửa đồn cảnh sát, anh nói: “Cô đứng ở đây chờ tôi một lúc, tôi đi vào xử lý chút chuyện rồi ra ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.