Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá
Chương 8: Nhất Định Sẽ Coi Thằng Bé Như Con Ruột Của Mình
Hồng Cần Tô Tửu
30/01/2024
Nói đến đây, anh dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Nếu cô không có ý kiến gì thì chúng ta về nhà sẽ gửi báo cáo kết hôn.”
Tuổi tác lớn như anh thì quả thực nên cưới vợ. Bình thường anh chẳng mấy khi ở nhà, đều đưa Hạ Nham sang nhà hàng xóm ăn cơm, tuy rằng có trả tiền cho hàng xóm, nhưng trong lòng anh biết rõ, nếu cứ kéo dài tình trạng này thì sẽ không ổn.
Từ nhỏ anh được nhận nuôi, bây giờ anh không muốn đứa bé kia phải chịu lại nỗi khổ như mình ngày xưa, thế nên khi vợ của đội trưởng giới thiệu cho mình một đối tượng đã có con, anh chỉ ngẫm nghĩ rồi đồng ý.
Tình huống như anh thì quả thực là hơi khó tìm vợ, hai người đều có con thì mới có thể cảm thông lẫn nhau, chẳng qua anh không ngờ lần này sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Anh lại lần nữa nhìn về phía Kim Tú Châu, Kim Tú Châu hơi lộ vẻ kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì thấy anh có con, người đến tuổi như anh, ở Đại Cảnh triều thậm chí đã có cháu trai luôn rồi, cô chỉ không ngờ con người anh lại tốt bụng đến nỗi nuôi con cho người khác, chuyện này cô không làm được đâu.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Phó Kiến Quốc đã mất hơn nửa năm, họ hàng chung quanh đều không đến nhà cô, còn anh mới mùng một tết lại cố ý chạy đến một chuyến, nào là mang gạo nào là cho tiền.
Cô nở nụ cười: “Tôi thích trẻ con nhất, nhất định sẽ coi thằng bé như con ruột của mình.”
Cô nói những lời này thật lòng, kiếp trước cô mong có con đến nỗi sắp điên rồi, tiếc rằng bị kẻ gian hạ độc làm tổn thương thân thể, không mang thai được.
Giang Minh Xuyên gật đầu, không biết có tin hay không.
Anh dẫn Kim Tú Châu đến bến xe, hai người khá may mắn, lúc đến nơi thì vừa hay có một chiếc xe chuẩn bị chạy đến thành phố.
Giang Minh Xuyên thành thạo mua vé, sau đó dẫn theo Kim Tú Châu tìm hai cái ghế song song ở đằng sau rồi yên vị ở đó.
Kim Tú Châu chưa từng ngồi kiểu xe này, trong xe không được sạch sẽ cho lắm, chẳng qua cô cũng từng là người chịu khổ nên không soi mói ghét bỏ gì, chỉ hơi tò mò nhìn mọi thứ trước mắt.
Sau khi xe nổ máy, cô kìm lòng không đậu kinh hô một tiếng, thấy phong cảnh bên ngoài nhanh chóng lùi về sau, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh bằng đôi mắt lấp lánh.
Giang Minh Xuyên nhịn cười, xụ mặt nhắc nhở cô ngồi yên.
Kim Tú Châu khẽ hừ một tiếng, xoay mặt sang tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy ngồi xe này thoải mái hơn xe ngựa, cũng thú vị hơn nhiều.
Sau khi vào thành phố, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên lần lượt xuống xe. Bên cạnh bến xe là nhà ga, Giang Minh Xuyên lại dẫn cô đi mua hai tấm vé xe lửa, chuyến tàu đi lúc hai giờ chiều.
Thấy sắp đến buổi trưa, hai người bèn ăn một bữa cơm ở nhà hàng quốc doanh gần đó.
Lúc xuống xe, đứa bé trong lòng Giang Minh Xuyên không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào. Ban đầu, anh còn sợ đứa bé sẽ khóc, nào ngờ cô bé lại rất ngoan, bình tĩnh nhìn anh bằng đôi mắt đen láy to tròn, cứ như đang đối diện với một người trưởng thành. Giang Minh Xuyên nhạy bén nhíu mày, đang định xem xét kỹ thì đã thấy đứa bé lắc đầu, nhìn ra bên ngoài.
Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc là mình nhìn nhầm rồi.
Kim Tú Châu đã đói lắm rồi. Dựa theo thực đơn trước kia của cô thì buổi sáng dùng một bát cháo tổ yến nhỏ và mấy món lót dạ là đủ, không ngờ đến hiện đại một cái bánh bao nhân thịt lớn mà vẫn không đủ no.
Tuổi tác lớn như anh thì quả thực nên cưới vợ. Bình thường anh chẳng mấy khi ở nhà, đều đưa Hạ Nham sang nhà hàng xóm ăn cơm, tuy rằng có trả tiền cho hàng xóm, nhưng trong lòng anh biết rõ, nếu cứ kéo dài tình trạng này thì sẽ không ổn.
Từ nhỏ anh được nhận nuôi, bây giờ anh không muốn đứa bé kia phải chịu lại nỗi khổ như mình ngày xưa, thế nên khi vợ của đội trưởng giới thiệu cho mình một đối tượng đã có con, anh chỉ ngẫm nghĩ rồi đồng ý.
Tình huống như anh thì quả thực là hơi khó tìm vợ, hai người đều có con thì mới có thể cảm thông lẫn nhau, chẳng qua anh không ngờ lần này sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Anh lại lần nữa nhìn về phía Kim Tú Châu, Kim Tú Châu hơi lộ vẻ kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì thấy anh có con, người đến tuổi như anh, ở Đại Cảnh triều thậm chí đã có cháu trai luôn rồi, cô chỉ không ngờ con người anh lại tốt bụng đến nỗi nuôi con cho người khác, chuyện này cô không làm được đâu.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Phó Kiến Quốc đã mất hơn nửa năm, họ hàng chung quanh đều không đến nhà cô, còn anh mới mùng một tết lại cố ý chạy đến một chuyến, nào là mang gạo nào là cho tiền.
Cô nở nụ cười: “Tôi thích trẻ con nhất, nhất định sẽ coi thằng bé như con ruột của mình.”
Cô nói những lời này thật lòng, kiếp trước cô mong có con đến nỗi sắp điên rồi, tiếc rằng bị kẻ gian hạ độc làm tổn thương thân thể, không mang thai được.
Giang Minh Xuyên gật đầu, không biết có tin hay không.
Anh dẫn Kim Tú Châu đến bến xe, hai người khá may mắn, lúc đến nơi thì vừa hay có một chiếc xe chuẩn bị chạy đến thành phố.
Giang Minh Xuyên thành thạo mua vé, sau đó dẫn theo Kim Tú Châu tìm hai cái ghế song song ở đằng sau rồi yên vị ở đó.
Kim Tú Châu chưa từng ngồi kiểu xe này, trong xe không được sạch sẽ cho lắm, chẳng qua cô cũng từng là người chịu khổ nên không soi mói ghét bỏ gì, chỉ hơi tò mò nhìn mọi thứ trước mắt.
Sau khi xe nổ máy, cô kìm lòng không đậu kinh hô một tiếng, thấy phong cảnh bên ngoài nhanh chóng lùi về sau, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh bằng đôi mắt lấp lánh.
Giang Minh Xuyên nhịn cười, xụ mặt nhắc nhở cô ngồi yên.
Kim Tú Châu khẽ hừ một tiếng, xoay mặt sang tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy ngồi xe này thoải mái hơn xe ngựa, cũng thú vị hơn nhiều.
Sau khi vào thành phố, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên lần lượt xuống xe. Bên cạnh bến xe là nhà ga, Giang Minh Xuyên lại dẫn cô đi mua hai tấm vé xe lửa, chuyến tàu đi lúc hai giờ chiều.
Thấy sắp đến buổi trưa, hai người bèn ăn một bữa cơm ở nhà hàng quốc doanh gần đó.
Lúc xuống xe, đứa bé trong lòng Giang Minh Xuyên không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào. Ban đầu, anh còn sợ đứa bé sẽ khóc, nào ngờ cô bé lại rất ngoan, bình tĩnh nhìn anh bằng đôi mắt đen láy to tròn, cứ như đang đối diện với một người trưởng thành. Giang Minh Xuyên nhạy bén nhíu mày, đang định xem xét kỹ thì đã thấy đứa bé lắc đầu, nhìn ra bên ngoài.
Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc là mình nhìn nhầm rồi.
Kim Tú Châu đã đói lắm rồi. Dựa theo thực đơn trước kia của cô thì buổi sáng dùng một bát cháo tổ yến nhỏ và mấy món lót dạ là đủ, không ngờ đến hiện đại một cái bánh bao nhân thịt lớn mà vẫn không đủ no.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.