Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 28: Cãi Nhau Vì Sọt Trái Cây (1)
Dư Nhiên Tự Ngã
26/08/2024
Mã Mai Hoa nhắm mắt làm ngơ trước sự nóng nảy của cha Lâm.
Thậm chí còn trào phúng một câu: "Nó không coi tôi là mẹ, vậy tại sao tôi phải chăm sóc nó, khả năng người bây giờ đang cơm ngon rượu say ở nhà bác rồi cũng nên? Ông ở đây nhọc lòng cái gì?”
"Hiểu Nguyệt hẳn sẽ không nói tiếng nào với bà mà đã đi thị trấn được.”
"Tôi đây cũng bực mình đây, con nha đầu thúi đó còn chưa về nấu cơm.” Mã Mai Hoa vừa rửa rau vừa mắng chửi con gái kế.
cha Lâm cũng thầm thở dài trước mối quan hệ giữa hai người này, hai người này trời sinh khác hướng sao, sống với nhau 7 năm rồi mà không có chút tình cảm nào.
Vì không thể trông cậy vào bà ta nên cha Lâm chỉ có thể vào trong thôn để hỏi thăm.
Thời điểm Từ Hi về đến nhà, mặt trời hoàn toàn đã lặn, cha Lâm đang định chạy đến thị trấn suốt đêm để tìm, Mã Mai Hoa đã kéo ông lại khuyên bảo.
Một người muốn đi, một người không cho đi, trong lúc đang dây dưa thì Từ Hi đã trở lại.
Nhìn thấy con gái mình, trái tim lo lắng của Lâm Vĩnh An cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông vội vàng bước tới đón cô, muốn mắng vài câu nhưng lại nuốt xuống khi nhìn thấy một thân chật vật của con gái.
Đưa tay nhận lấy sọt của Từ Hi, sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy những quả lê vàng óng ả và nấm hương ở bên trong.
"Hiểu Nguyệt, con đây là..." Lời còn chưa dứt, Mã Mai Hoa đã giật lấy chiếc sọt trong tay ông.
"Hôm nay còn không đi làm, cũng chỉ mang chút đồ này về." Bà ta còn đánh giá Từ Hi từ trên xuống dưới một lượt.
Từ Hi bật cười giận dữ, đã chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ, còn bảo chỗ đồ này không đáng giá bằng mấy cái điểm công, hơn nữa tiện nghi của cô dễ chiếm như vậy sao?
Nhìn hai tên nhóc thúi cười đùa bên cạnh, tâm tình càng trở nên tồi tệ, quả nhiên đứa trẻ được mẹ che chở thì sẽ sống một cuộc sống thoải mái, lão nương mệt mỏi đến chết đi sống lai mà về nhà còn bị chèn ép.
“Hai đứa đi lấy cho chị cốc nước.” Từ Hi tự tin sai bảo.
Mã Mai Hoa không muốn, định đốp trả lại, đến bà ta còn không nỡ sai con trai mình làm việc, con nha đầu thối tính là gì chứ.
Sau đó nghĩ tới điều gì đó, liền chột dạ nhìn về phía cha Lâm.
Thấy con gái đói, cha Lâm không trách móc, liền tự mình vào bếp lấy cơm cho con.
"Mã Mai Hoa, vào nấu cơm đi," cha Lâm bước vào bếp, liền biết nguyên nhân Mã Mai Hoa chột dạ.
Bà ta căn bản không chuẩn bị cơm tối cho Hiểu Nguyệt, ba người đã ăn xong, chỉ để lại đồ ăn cho mỗi ông.
Vì muốn gia đình hoà thuận, mà cha Lâm luôn nhường nhịn Mã Mai Hoa một bậc.
Thậm chí còn trào phúng một câu: "Nó không coi tôi là mẹ, vậy tại sao tôi phải chăm sóc nó, khả năng người bây giờ đang cơm ngon rượu say ở nhà bác rồi cũng nên? Ông ở đây nhọc lòng cái gì?”
"Hiểu Nguyệt hẳn sẽ không nói tiếng nào với bà mà đã đi thị trấn được.”
"Tôi đây cũng bực mình đây, con nha đầu thúi đó còn chưa về nấu cơm.” Mã Mai Hoa vừa rửa rau vừa mắng chửi con gái kế.
cha Lâm cũng thầm thở dài trước mối quan hệ giữa hai người này, hai người này trời sinh khác hướng sao, sống với nhau 7 năm rồi mà không có chút tình cảm nào.
Vì không thể trông cậy vào bà ta nên cha Lâm chỉ có thể vào trong thôn để hỏi thăm.
Thời điểm Từ Hi về đến nhà, mặt trời hoàn toàn đã lặn, cha Lâm đang định chạy đến thị trấn suốt đêm để tìm, Mã Mai Hoa đã kéo ông lại khuyên bảo.
Một người muốn đi, một người không cho đi, trong lúc đang dây dưa thì Từ Hi đã trở lại.
Nhìn thấy con gái mình, trái tim lo lắng của Lâm Vĩnh An cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông vội vàng bước tới đón cô, muốn mắng vài câu nhưng lại nuốt xuống khi nhìn thấy một thân chật vật của con gái.
Đưa tay nhận lấy sọt của Từ Hi, sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy những quả lê vàng óng ả và nấm hương ở bên trong.
"Hiểu Nguyệt, con đây là..." Lời còn chưa dứt, Mã Mai Hoa đã giật lấy chiếc sọt trong tay ông.
"Hôm nay còn không đi làm, cũng chỉ mang chút đồ này về." Bà ta còn đánh giá Từ Hi từ trên xuống dưới một lượt.
Từ Hi bật cười giận dữ, đã chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ, còn bảo chỗ đồ này không đáng giá bằng mấy cái điểm công, hơn nữa tiện nghi của cô dễ chiếm như vậy sao?
Nhìn hai tên nhóc thúi cười đùa bên cạnh, tâm tình càng trở nên tồi tệ, quả nhiên đứa trẻ được mẹ che chở thì sẽ sống một cuộc sống thoải mái, lão nương mệt mỏi đến chết đi sống lai mà về nhà còn bị chèn ép.
“Hai đứa đi lấy cho chị cốc nước.” Từ Hi tự tin sai bảo.
Mã Mai Hoa không muốn, định đốp trả lại, đến bà ta còn không nỡ sai con trai mình làm việc, con nha đầu thối tính là gì chứ.
Sau đó nghĩ tới điều gì đó, liền chột dạ nhìn về phía cha Lâm.
Thấy con gái đói, cha Lâm không trách móc, liền tự mình vào bếp lấy cơm cho con.
"Mã Mai Hoa, vào nấu cơm đi," cha Lâm bước vào bếp, liền biết nguyên nhân Mã Mai Hoa chột dạ.
Bà ta căn bản không chuẩn bị cơm tối cho Hiểu Nguyệt, ba người đã ăn xong, chỉ để lại đồ ăn cho mỗi ông.
Vì muốn gia đình hoà thuận, mà cha Lâm luôn nhường nhịn Mã Mai Hoa một bậc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.