Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 30: Cãi Nhau Vì Sọt Trái Cây (3)
Dư Nhiên Tự Ngã
26/08/2024
Thấy Mã Mai Hoa không phục, chuẩn bị mở miệng cãi, cô đơn giản nói thẳng: “Tôi sẽ không cùng bà thương lượng, một nửa hoặc không có gì, bà tự chọn đi.”
"Mau đi nấu cơm đi." cha Lâm lo lắng không nói được gì, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Mã Mai Hoa.
Mã Mai Hoa trừng mắt nhìn ông, tức giận xoay người đi vào bếp, xem như cam chịu trước lời nói của Từ Hi.
"Hiểu Nguyệt, con đói thì mau ăn cơm trước đi.” cha Lâm chỉ vào bữa tối trên bàn mà Mã Mai Hoa đã làm cho ông. Sau khi tan làm, ông liền vội vã tìm người, cũng chưa kịp ăn cơm.
Từ Hi nhìn bát cơm, rõ ràng là phân lượng đồ ăn của cha Lâm, Mã Mai Hoa đối với chồng con xem ra là không tồi, xua xua tay từ chối ý tốt của cha Lâm.
"Bố, bố mau ăn đi. Con đi tắm trước, giờ trên người toàn mùi hôi."
Thấy con gái nói như vậy, Lâm Vĩnh An cũng không miễn cưỡng mà bắt đầu ăn.
Trong một góc, Lâm Gia Vượng nhìn em trai mình đang gặm quả lê chảy nước giàn giụa, khóe mắt rũ xuống, lộ ra bộ dáng ủy khuất.
Mẹ và chị gái dạo gần đây có vẻ đã thay đổi. Chị gái trước kia có gì tốt trong nhà đều để lại cho nó, nhưng gần đây hình như không còn coi nó là em trai nữa.
Mẹ trước kia đối xử với nó rất tốt, nhưng bây giờ có gì ngon cũng chỉ lén đưa cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lại hay khoe khoang, mỗi lần có gì đều đến trước mặt nó ăn.
Nó biết mình không phải con ruột của mẹ, nhưng anh, chỉ có Lâm Gia Vượng nó coi bà ấy như mẹ ruột thôi!
Không ai để ý đến nỗi thương tâm và uỷ khuất của Lâm Gia Vượng, chỉ có đứa em trai trước mặt nó đang ăn hết miếng này đến miếng khác đầy thoả mãn.
Sau khi Từ Hi tắm rửa xong, nhìn thấy cha Lâm đang ngồi ở bàn đợi cô, vẻ mặt chần chừ muốn nói lại thôi, cô liền biết mình không thể thoát khỏi ải này.
Khi cô biến mất một ngày, Mã Mai Hoa chỉ nhắc mãi về điểm công, căn bản không quan tâm cô sống hay chết.
cha Lâm thì khác, ông thực sự quan tâm đến con gái, nhưng sự quan tâm này lại khiến Từ Hi khó khăn.
Khẳng định không thể nói ra sự thật, cân nhắc lời nói để đối phương không hoài nghi mình nói dối.
"Bố, hôm nay con đi đến khu vực rừng trúc ở sườn núi bên kia, liền thấy mấy cây lê, chắc là gần đây mọi người đang bận đồng áng nên ít lên núi, nên con mới chiếm được tiện nghi, ngày mai con vẫn muốn đến đó.” Từ Hi chủ động nói dối.
"Không được, khu vực đó có rất ít người đến làm việc, con lên núi một mình vẫn rất nguy hiểm, nếu con nhất định muốn đi, thì ngày mai bố sẽ đi cùng con."
Than ôi, người xấu còn dễ đối phó, chứ người tốt bụng quan tâm mới là nề hà.
"Mau đi nấu cơm đi." cha Lâm lo lắng không nói được gì, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Mã Mai Hoa.
Mã Mai Hoa trừng mắt nhìn ông, tức giận xoay người đi vào bếp, xem như cam chịu trước lời nói của Từ Hi.
"Hiểu Nguyệt, con đói thì mau ăn cơm trước đi.” cha Lâm chỉ vào bữa tối trên bàn mà Mã Mai Hoa đã làm cho ông. Sau khi tan làm, ông liền vội vã tìm người, cũng chưa kịp ăn cơm.
Từ Hi nhìn bát cơm, rõ ràng là phân lượng đồ ăn của cha Lâm, Mã Mai Hoa đối với chồng con xem ra là không tồi, xua xua tay từ chối ý tốt của cha Lâm.
"Bố, bố mau ăn đi. Con đi tắm trước, giờ trên người toàn mùi hôi."
Thấy con gái nói như vậy, Lâm Vĩnh An cũng không miễn cưỡng mà bắt đầu ăn.
Trong một góc, Lâm Gia Vượng nhìn em trai mình đang gặm quả lê chảy nước giàn giụa, khóe mắt rũ xuống, lộ ra bộ dáng ủy khuất.
Mẹ và chị gái dạo gần đây có vẻ đã thay đổi. Chị gái trước kia có gì tốt trong nhà đều để lại cho nó, nhưng gần đây hình như không còn coi nó là em trai nữa.
Mẹ trước kia đối xử với nó rất tốt, nhưng bây giờ có gì ngon cũng chỉ lén đưa cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lại hay khoe khoang, mỗi lần có gì đều đến trước mặt nó ăn.
Nó biết mình không phải con ruột của mẹ, nhưng anh, chỉ có Lâm Gia Vượng nó coi bà ấy như mẹ ruột thôi!
Không ai để ý đến nỗi thương tâm và uỷ khuất của Lâm Gia Vượng, chỉ có đứa em trai trước mặt nó đang ăn hết miếng này đến miếng khác đầy thoả mãn.
Sau khi Từ Hi tắm rửa xong, nhìn thấy cha Lâm đang ngồi ở bàn đợi cô, vẻ mặt chần chừ muốn nói lại thôi, cô liền biết mình không thể thoát khỏi ải này.
Khi cô biến mất một ngày, Mã Mai Hoa chỉ nhắc mãi về điểm công, căn bản không quan tâm cô sống hay chết.
cha Lâm thì khác, ông thực sự quan tâm đến con gái, nhưng sự quan tâm này lại khiến Từ Hi khó khăn.
Khẳng định không thể nói ra sự thật, cân nhắc lời nói để đối phương không hoài nghi mình nói dối.
"Bố, hôm nay con đi đến khu vực rừng trúc ở sườn núi bên kia, liền thấy mấy cây lê, chắc là gần đây mọi người đang bận đồng áng nên ít lên núi, nên con mới chiếm được tiện nghi, ngày mai con vẫn muốn đến đó.” Từ Hi chủ động nói dối.
"Không được, khu vực đó có rất ít người đến làm việc, con lên núi một mình vẫn rất nguy hiểm, nếu con nhất định muốn đi, thì ngày mai bố sẽ đi cùng con."
Than ôi, người xấu còn dễ đối phó, chứ người tốt bụng quan tâm mới là nề hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.