Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 34: Lần Đầu Gặp Hổ (1)
Dư Nhiên Tự Ngã
26/08/2024
Từ Hi nhận thấy điều gì đó khác thường khi chuẩn bị bước ra khỏi phạm vi của thung lũng.
Sau khi quan sát cẩn thận, cô phát hiện ở trong đám cỏ tranh cao bằng nửa người, có một đôi mắt sáng rực đang nhìn mình, cùng với chữ "王" (vương) khí phách phía trên.
"Nhóc con, với hình thể này của tao, mà mày còn phục kích, không cho người ta đường sống hả.”
Quả nhiên! Không dễ dàng chiếm được tiện nghi như vậy, đây là đột nhập vào lãnh thổ của vua của trăm loài mà.
Từ Hi cảm khái một chút, liền chuẩn bị động thủ.
Chạy đã là chuyện không có khả năng, chứ đừng nói đến việc có thể chạy nhanh hơn nó hay không, việc đưa lưng trước mặt nó không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Mắt thấy con hổ nhảy ra khỏi bụi cỏ, lao về phía mình, cô đã dùng cả hai tay nắm lấy chuôi dao, quan sát chuyển động của nó bằng đôi mắt sắc bén.
Khi con hổ nhảy tới trước mặt, cô di chuyển một bước sang bên cạnh, dùng hết sức chém vào cổ con hổ.
Vết máu lan ra, trên cổ đau đớn khiến con hổ gầm lên giận dữ, quay người lại không chút do dự lao về phía Từ Hi.
Đây hẳn là một con hổ cái trưởng thành, có bộ lông màu vàng và có sọc đen, dài 2 mét và nặng khoảng 300 cân.
Từ Hi động tác linh hoạt, không cho con hổ có cơ hội đến gần, thay vào đó nhân cơ hội chém trái phải, chém vào cùng một vị trí, làm vết thương trên cổ hổ ngày càng sâu.
Có lẽ là do sức mạnh, nhưng dường như không tạo thành nguy cơ trí mạng cho con hổ, ngược lại còn kích thích sự hung bạo của nó.
Máu hổ chảy từ cổ xuống đất, nó nhe răng gầm lên một tiếng trầm thấp.
Bàn tay cầm dao của Từ Hi có chút tê dại vì sợ, hơi run rẩy, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào con hổ để chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo.
Con hổ lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên sự đau đớn, nó chậm rãi lùi lại một, hai, ba bước, quay người bỏ chạy.
Từ Hi sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Còn tưởng mày muốn sống mái với tao? Thế mà đã chạy rồi."
Nay sau đó cô đặt mông ngồi xuống đất, ném con dao vào tay, dùng sức lắc lắc, nở nụ cười của người chiến thắng.
"Nếu mày đánh không lại tao, vậy địa bàn này là của tao rồi."
Sau đó Từ Hi nhìn về phía hướng con hổ chạy, cười hắc hắc..
Con hổ không biết rằng địa bàn của nó đã bị người khác chiếm giữ.
Nó đang bật lộn với hai con lợn rừng.
Thú hai chân trước đó quá xảo quyệt, nếu đã tìm thấy một con cừu thì phải lấy lông cho đến khi nó (cừu) chết, nó (hổ) sợ thú hai chân đó còn chưa kịp chui vào miệng mình thì bản thân nó (hổ) đã nghẻo rồi, nên đã bỏ chạy.
Sau khi quan sát cẩn thận, cô phát hiện ở trong đám cỏ tranh cao bằng nửa người, có một đôi mắt sáng rực đang nhìn mình, cùng với chữ "王" (vương) khí phách phía trên.
"Nhóc con, với hình thể này của tao, mà mày còn phục kích, không cho người ta đường sống hả.”
Quả nhiên! Không dễ dàng chiếm được tiện nghi như vậy, đây là đột nhập vào lãnh thổ của vua của trăm loài mà.
Từ Hi cảm khái một chút, liền chuẩn bị động thủ.
Chạy đã là chuyện không có khả năng, chứ đừng nói đến việc có thể chạy nhanh hơn nó hay không, việc đưa lưng trước mặt nó không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Mắt thấy con hổ nhảy ra khỏi bụi cỏ, lao về phía mình, cô đã dùng cả hai tay nắm lấy chuôi dao, quan sát chuyển động của nó bằng đôi mắt sắc bén.
Khi con hổ nhảy tới trước mặt, cô di chuyển một bước sang bên cạnh, dùng hết sức chém vào cổ con hổ.
Vết máu lan ra, trên cổ đau đớn khiến con hổ gầm lên giận dữ, quay người lại không chút do dự lao về phía Từ Hi.
Đây hẳn là một con hổ cái trưởng thành, có bộ lông màu vàng và có sọc đen, dài 2 mét và nặng khoảng 300 cân.
Từ Hi động tác linh hoạt, không cho con hổ có cơ hội đến gần, thay vào đó nhân cơ hội chém trái phải, chém vào cùng một vị trí, làm vết thương trên cổ hổ ngày càng sâu.
Có lẽ là do sức mạnh, nhưng dường như không tạo thành nguy cơ trí mạng cho con hổ, ngược lại còn kích thích sự hung bạo của nó.
Máu hổ chảy từ cổ xuống đất, nó nhe răng gầm lên một tiếng trầm thấp.
Bàn tay cầm dao của Từ Hi có chút tê dại vì sợ, hơi run rẩy, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào con hổ để chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo.
Con hổ lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên sự đau đớn, nó chậm rãi lùi lại một, hai, ba bước, quay người bỏ chạy.
Từ Hi sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Còn tưởng mày muốn sống mái với tao? Thế mà đã chạy rồi."
Nay sau đó cô đặt mông ngồi xuống đất, ném con dao vào tay, dùng sức lắc lắc, nở nụ cười của người chiến thắng.
"Nếu mày đánh không lại tao, vậy địa bàn này là của tao rồi."
Sau đó Từ Hi nhìn về phía hướng con hổ chạy, cười hắc hắc..
Con hổ không biết rằng địa bàn của nó đã bị người khác chiếm giữ.
Nó đang bật lộn với hai con lợn rừng.
Thú hai chân trước đó quá xảo quyệt, nếu đã tìm thấy một con cừu thì phải lấy lông cho đến khi nó (cừu) chết, nó (hổ) sợ thú hai chân đó còn chưa kịp chui vào miệng mình thì bản thân nó (hổ) đã nghẻo rồi, nên đã bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.