Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 21: Thay Đổi Công Việc (3)
Dư Nhiên Tự Ngã
26/08/2024
Là ai bảo cô làm công việc quá nhẹ nhàng, là Mã Mai Hoa, hay là Triệu Chiêu Đệ sợ cô kiếm không đủ điểm công vào ngày hôm qua.
Từ Hi lắc đầu, quên đi, đổi thì đổi, thân là chú mình, chắc không đến mức hố cô đây?
Lâm Vĩnh Phong chỉ vào một bên sườn núi nói: "Tới đó hái quả đi, điểm công tính tính bằng số cân hái được. Mẹ và dì của cháu đều làm ở đó, có việc gì thì cứ tới tìm các cô ấy." Nói xong liền đi luôn.
"Bá đạo như vậy sao? So với đại đội trưởng, còn ra vẻ lãnh đạo hơn." Từ Hi nhìn dáng vẻ Lâm Vĩnh Phong chắp tay sau lưng đi xa, trong lòng không khỏi chửi rủa.
"Tiểu Vượng, là chị cậu hả." Lâm Gia Vượng theo hướng chỉ của đồng bọn, nhìn thấy chị gái mình không để ý tới mình, đang định rời đi, không khỏi hô lên: "Chị, chị làm gì thế” Từ Hi dừng bước, mấy đứa trẻ cười ha hả.
"Cười cái gì mà cười, tớ đang ở trên cây, chị ấy nhất định không nhìn thấy mình đâu. Cẩu Đản, cậu cười lớn như vậy, thế cậu có thể trèo cao bằng tớ không?"
Giọng nói ngượng ngùng khó chịu của Lâm Gia Vượng cũng lọt vào tai Từ Hi. Cảm quan của cô đối với đứa em trai này tương đối phức tạp, không biết phải làm sao để hòa hợp với nó.
Nguyên chủ rất nghe lời đứa em trai này, mà nó vẫn đứng về phía Mã Mai Hoa, dù sao nó cũng được Mã Mai Hoa nuôi dưỡng, thời kỳ đầu cô ấy cũng đối xử với nó rất tốt, đều cùng một mẹ nên không lạ, nhưng chính nó đã đẩy ngã Lâm Hiểu Nguyệt, rồi chạy mất dạng.
Từ Hi cảm thấy Lâm Hiểu Nguyệt còn chưa chết, điều này rất hoang đường, cũng có thể là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô cũng không rõ nữa.
Trên đường gặp dì nhỏ của mình, dì liền dẫn cô đi lấy dụng cụ, dặn dò những việc cần chú ý, rồi tách ra làm việc.
Nhìn những quả xanh nâu hay rám nắng ẩn mình trong kẽ lá, nhớ đến mùi dầu trà thơm phức khi nấu nướng ở nhà, cô không khỏi ứa nước miếng.
Cô không khỏi nảy ra ý tưởng, 'có thể lén lút hái một chút cho vào không gian, dù sao thì sẽ không có ai phát hiện ra, sau này bán chúng ở chợ đen, hắc hắc.'
Thời điểm cô đang chuẩn bị bỏ trái sơn trà vào không gian, bàn tay như bị chích điện, chợt buông lỏng, nghĩ đến dáng người gầy gò của mọi người trong thôn, nhóm các dì, các cô chờ mong vụ mùa, cô lập tức dừng ý định này lại.
Đây là tài sản chung của thôn, có người còn dùng cả mạng sống để đổi lấy đồ ăn, nếu cô làm vậy, thật không phải là con người, muốn kiếm tiền thì vẫn phải nghĩ cách khác.
Từ Hi lắc đầu, quên đi, đổi thì đổi, thân là chú mình, chắc không đến mức hố cô đây?
Lâm Vĩnh Phong chỉ vào một bên sườn núi nói: "Tới đó hái quả đi, điểm công tính tính bằng số cân hái được. Mẹ và dì của cháu đều làm ở đó, có việc gì thì cứ tới tìm các cô ấy." Nói xong liền đi luôn.
"Bá đạo như vậy sao? So với đại đội trưởng, còn ra vẻ lãnh đạo hơn." Từ Hi nhìn dáng vẻ Lâm Vĩnh Phong chắp tay sau lưng đi xa, trong lòng không khỏi chửi rủa.
"Tiểu Vượng, là chị cậu hả." Lâm Gia Vượng theo hướng chỉ của đồng bọn, nhìn thấy chị gái mình không để ý tới mình, đang định rời đi, không khỏi hô lên: "Chị, chị làm gì thế” Từ Hi dừng bước, mấy đứa trẻ cười ha hả.
"Cười cái gì mà cười, tớ đang ở trên cây, chị ấy nhất định không nhìn thấy mình đâu. Cẩu Đản, cậu cười lớn như vậy, thế cậu có thể trèo cao bằng tớ không?"
Giọng nói ngượng ngùng khó chịu của Lâm Gia Vượng cũng lọt vào tai Từ Hi. Cảm quan của cô đối với đứa em trai này tương đối phức tạp, không biết phải làm sao để hòa hợp với nó.
Nguyên chủ rất nghe lời đứa em trai này, mà nó vẫn đứng về phía Mã Mai Hoa, dù sao nó cũng được Mã Mai Hoa nuôi dưỡng, thời kỳ đầu cô ấy cũng đối xử với nó rất tốt, đều cùng một mẹ nên không lạ, nhưng chính nó đã đẩy ngã Lâm Hiểu Nguyệt, rồi chạy mất dạng.
Từ Hi cảm thấy Lâm Hiểu Nguyệt còn chưa chết, điều này rất hoang đường, cũng có thể là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô cũng không rõ nữa.
Trên đường gặp dì nhỏ của mình, dì liền dẫn cô đi lấy dụng cụ, dặn dò những việc cần chú ý, rồi tách ra làm việc.
Nhìn những quả xanh nâu hay rám nắng ẩn mình trong kẽ lá, nhớ đến mùi dầu trà thơm phức khi nấu nướng ở nhà, cô không khỏi ứa nước miếng.
Cô không khỏi nảy ra ý tưởng, 'có thể lén lút hái một chút cho vào không gian, dù sao thì sẽ không có ai phát hiện ra, sau này bán chúng ở chợ đen, hắc hắc.'
Thời điểm cô đang chuẩn bị bỏ trái sơn trà vào không gian, bàn tay như bị chích điện, chợt buông lỏng, nghĩ đến dáng người gầy gò của mọi người trong thôn, nhóm các dì, các cô chờ mong vụ mùa, cô lập tức dừng ý định này lại.
Đây là tài sản chung của thôn, có người còn dùng cả mạng sống để đổi lấy đồ ăn, nếu cô làm vậy, thật không phải là con người, muốn kiếm tiền thì vẫn phải nghĩ cách khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.