Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu
Chương 50:
Tài Thần Thiên Kim
18/11/2023
"Cháu đưa cho Đan Đan, nếu như con bé không được mặc quần áo mới thì lần sau cháu sẽ không cho nữa."
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm hơi lạnh lùng, phía sau lưng Tuyên Trân Châu cùng Đường Mãn Ngân liền lạnh toát, vừa nãy trên người cháu gái này hình như tỏa ra một cỗ sát khí, đã từng có trên người ông cụ rồi, khiến bọn họ bị dọa ngay cả miệng cũng không mở ra được.
Hai vợ chồng mặc dù không vui, thế nhưng không dám phản bác, đành phải đáp ứng sẽ làm quần áo mới cho Đường Đan Đan.
Đường Đan Đan sùng bái nhìn về phía chị hai, đúng là chị hai, một câu đã chế trụ được cha mẹ cô bé.
Về sau chị hai chính là anh hùng của cô bé!
Trên bàn cơm, Tuyên Trân Châu vừa ăn vừa oán trách, "Nhân viên làm việc chính thức giấu bít tất, chủ nhiệm thấy được không nói, hôm nay em muốn cầm một đôi về nhà lại bị chủ nhiệm nói."
"Về sau em đừng có lấy, vì đôi bít tất mà mất đi công việc thì không đáng đâu." Đường Mãn Ngân khuyên.
"Mỗi năm đều tặng đồ, cũng không biết lúc nào mới có thể chuyển chính thức."
Tuyên Trân Châu hung hăng cắn miếng thịt, bà ấy không muốn làm nhân viên tạm thời nữa, bị khinh bỉ không nói, làm đều là công việc nặng nhọc nhất, cầm tiền lương cũng chỉ bằng một nửa của người khác, mỗi tháng lúc lãnh lương, trong nội tâm bà ấy còn khó chịu hơn bị dầu nóng bắn trúng.
"Mãi mãi cũng không chuyển được!"
Đường Niệm Niệm nhịn không được nói một câu, chí ít ở trong sách, hai vợ chồng Đường Mãn Ngân đến chết cũng không được chuyển chính thức.
"Niệm Niệm cháu đừng nói mò, chủ nhiệm đã đáp ứng sẽ ưu tiên chuyển thím lên chính thức."
Tuyên Trân Châu không vui, bà ấy cảm thấy năm nay mình sẽ có thể chuyển lên chính thức, dù sao đưa nhiều quà cáp như vậy mà.
"Năm ngoái cũng nói như vậy."
Đường Đan Đan nói lại, sau đó bị mẹ của cô bé dùng đũa gõ đầu, cô bé làm mặt quỷ với Đường Niệm Niệm.
"Năm trước cũng nói như vậy."
Đường Niệm Niệm lại đâm một đao, hai người này có chút khôn vặt, nhưng không nhiều, tặng lễ cũng phải chú trọng phương pháp, loại tặng quà như bị mù mắt này thì chỉ là lãng phí tiền, cho dù đưa cả một đời cũng vô dụng.
Tuyên Trân Châu không chịu được nữa, rất muốn phản bác nhưng không nói lại được.
Sự thật đúng là như thế.
Chủ nhiệm xưởng mỗi năm đều nói với bà ấy như vậy, nhưng mỗi lần chuyển chính thức đều không có phần của bà ấy.
Hai vợ chồng nhìn nhau bằng ánh mắt bất đắc dĩ, bọn họ cũng biết hi vọng xa vời, nhưng lễ vẫn phải đưa, bằng không một tia hi vọng cũng bị mất.
"Chúng ta cũng là vì Đông Cường và Đan Đan, chỉ cần có công việc chính thức thì về sau bọn chúng sẽ có thể thế chân, cũng không cần lo lắng việc tìm người yêu." Đường Mãn Ngân thở dài, ông ấy sầu muốn chết rồi.
Ông ấy là nghĩ như vậy, vợ chồng bọn họ mặc kệ ai được chuyển chính thức, công việc đều giữ cho con trai, bọn họ về quê trồng trọt, con trai có bát sắt, về sau sẽ có thể ở trong thành ăn lương thực hàng hoá.
Về phần con gái Đường Đan Đan, về sau phải gả ra ngoài, không cần cân nhắc quá nhiều.
Đường Đan Đan bĩu môi, cha ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng cô bé dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, cho dù chuyển chính thức cũng không tới phiên cô bé, khẳng định là anh trai.
Nhưng mà cô bé coi như may mắn, cha mẹ mặc dù có chút trọng nam khinh nữ, nhưng không nghiêm trọng, chí ít chu cấp cô bé đi học, ăn uống cũng không thiếu phần cô bé, không giống một người bạn tiểu học của cô bé, còn chưa học xong tiểu học, mười sáu tuổi đã bị cha mẹ gả đi để đổi lễ hỏi cưới vợ cho anh trai.
Người bạn học kia của cô bé đi học muộn, mười hai tuổi mới học lớp một, học tới lớp ba liền thôi học, lúc ăn tết cô bé gặp được người bạn này, mới mười tám tuổi, nhưng nhìn già như mẹ cô bé, trên tay đều là vết chai, trên người còn có vết thương, nghe nói là bị chồng đánh.
Đường Đan Đan có đôi khi cũng sẽ trách cha mẹ bất công, nhưng nghĩ tới cảnh ngộ bi thảm của người bạn học này, cô ấy lại cảm thấy may mắn.
"Chú hai, một công việc chính thức của nhà máy bông vải tơ lụa có thể bán bao nhiêu tiền?" Đường Niệm Niệm hỏi.
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm hơi lạnh lùng, phía sau lưng Tuyên Trân Châu cùng Đường Mãn Ngân liền lạnh toát, vừa nãy trên người cháu gái này hình như tỏa ra một cỗ sát khí, đã từng có trên người ông cụ rồi, khiến bọn họ bị dọa ngay cả miệng cũng không mở ra được.
Hai vợ chồng mặc dù không vui, thế nhưng không dám phản bác, đành phải đáp ứng sẽ làm quần áo mới cho Đường Đan Đan.
Đường Đan Đan sùng bái nhìn về phía chị hai, đúng là chị hai, một câu đã chế trụ được cha mẹ cô bé.
Về sau chị hai chính là anh hùng của cô bé!
Trên bàn cơm, Tuyên Trân Châu vừa ăn vừa oán trách, "Nhân viên làm việc chính thức giấu bít tất, chủ nhiệm thấy được không nói, hôm nay em muốn cầm một đôi về nhà lại bị chủ nhiệm nói."
"Về sau em đừng có lấy, vì đôi bít tất mà mất đi công việc thì không đáng đâu." Đường Mãn Ngân khuyên.
"Mỗi năm đều tặng đồ, cũng không biết lúc nào mới có thể chuyển chính thức."
Tuyên Trân Châu hung hăng cắn miếng thịt, bà ấy không muốn làm nhân viên tạm thời nữa, bị khinh bỉ không nói, làm đều là công việc nặng nhọc nhất, cầm tiền lương cũng chỉ bằng một nửa của người khác, mỗi tháng lúc lãnh lương, trong nội tâm bà ấy còn khó chịu hơn bị dầu nóng bắn trúng.
"Mãi mãi cũng không chuyển được!"
Đường Niệm Niệm nhịn không được nói một câu, chí ít ở trong sách, hai vợ chồng Đường Mãn Ngân đến chết cũng không được chuyển chính thức.
"Niệm Niệm cháu đừng nói mò, chủ nhiệm đã đáp ứng sẽ ưu tiên chuyển thím lên chính thức."
Tuyên Trân Châu không vui, bà ấy cảm thấy năm nay mình sẽ có thể chuyển lên chính thức, dù sao đưa nhiều quà cáp như vậy mà.
"Năm ngoái cũng nói như vậy."
Đường Đan Đan nói lại, sau đó bị mẹ của cô bé dùng đũa gõ đầu, cô bé làm mặt quỷ với Đường Niệm Niệm.
"Năm trước cũng nói như vậy."
Đường Niệm Niệm lại đâm một đao, hai người này có chút khôn vặt, nhưng không nhiều, tặng lễ cũng phải chú trọng phương pháp, loại tặng quà như bị mù mắt này thì chỉ là lãng phí tiền, cho dù đưa cả một đời cũng vô dụng.
Tuyên Trân Châu không chịu được nữa, rất muốn phản bác nhưng không nói lại được.
Sự thật đúng là như thế.
Chủ nhiệm xưởng mỗi năm đều nói với bà ấy như vậy, nhưng mỗi lần chuyển chính thức đều không có phần của bà ấy.
Hai vợ chồng nhìn nhau bằng ánh mắt bất đắc dĩ, bọn họ cũng biết hi vọng xa vời, nhưng lễ vẫn phải đưa, bằng không một tia hi vọng cũng bị mất.
"Chúng ta cũng là vì Đông Cường và Đan Đan, chỉ cần có công việc chính thức thì về sau bọn chúng sẽ có thể thế chân, cũng không cần lo lắng việc tìm người yêu." Đường Mãn Ngân thở dài, ông ấy sầu muốn chết rồi.
Ông ấy là nghĩ như vậy, vợ chồng bọn họ mặc kệ ai được chuyển chính thức, công việc đều giữ cho con trai, bọn họ về quê trồng trọt, con trai có bát sắt, về sau sẽ có thể ở trong thành ăn lương thực hàng hoá.
Về phần con gái Đường Đan Đan, về sau phải gả ra ngoài, không cần cân nhắc quá nhiều.
Đường Đan Đan bĩu môi, cha ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng cô bé dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, cho dù chuyển chính thức cũng không tới phiên cô bé, khẳng định là anh trai.
Nhưng mà cô bé coi như may mắn, cha mẹ mặc dù có chút trọng nam khinh nữ, nhưng không nghiêm trọng, chí ít chu cấp cô bé đi học, ăn uống cũng không thiếu phần cô bé, không giống một người bạn tiểu học của cô bé, còn chưa học xong tiểu học, mười sáu tuổi đã bị cha mẹ gả đi để đổi lễ hỏi cưới vợ cho anh trai.
Người bạn học kia của cô bé đi học muộn, mười hai tuổi mới học lớp một, học tới lớp ba liền thôi học, lúc ăn tết cô bé gặp được người bạn này, mới mười tám tuổi, nhưng nhìn già như mẹ cô bé, trên tay đều là vết chai, trên người còn có vết thương, nghe nói là bị chồng đánh.
Đường Đan Đan có đôi khi cũng sẽ trách cha mẹ bất công, nhưng nghĩ tới cảnh ngộ bi thảm của người bạn học này, cô ấy lại cảm thấy may mắn.
"Chú hai, một công việc chính thức của nhà máy bông vải tơ lụa có thể bán bao nhiêu tiền?" Đường Niệm Niệm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.