Xuyên Đến Thập Niên 70: Kiều Khí Thanh Niên Trí Thức Mang Không Gian Dưỡng Tam Oa
Chương 2:
Nhiếp Diễm Diễm
21/11/2024
Từ khi có không gian tới nay, cô liền ở trong không gian bắt đầu tích trữ đồ vật, không vì cái gì khác, đơn giản cô là trạch nữ, không thích giao tiếp, và nếu có thể không phải gặp người khác thì càng tốt. Thêm vào đó, không gian này quá đẹp, cô rất thích ở đây.
Hơn nữa trải qua kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, khi thấy đột nhiên xuất hiện không gian, cùng với cảnh lặp đi lặp lại trong mơ, cô đoán chắc là mình sắp xuyên đến thế giới nào đó nên càng tích cực tích trữ.
Mà nếu như cô tính sai, không có xuyên qua, thì tích trữ những đồ vật này cũng không thừa, vì những thứ này chắc chắn sẽ có lúc cần đến.
Trong không gian hiện tại đã được trồng đầy đủ các loại nông sản. Lý Thính Vân cũng không tiếp tục quan sát nữa, cô rời không gian, quay trở lại với thế giới bên ngoài. Trời mưa lất phất, hơi lạnh len lỏi vào không khí. Cô khoác thêm áo rồi quyết định đi chợ đầu mối mua thêm gia vị.
Cô cũng đã thử trước đó, và phát hiện ra rằng thức ăn khi còn nóng được đưa vào không gian sẽ giữ nguyên nhiệt độ dù để bao lâu đi nữa. Điều này có nghĩa là, ngoài cây trồng, mọi thứ khác trong không gian sẽ không bị hỏng.
Cô lái chiếc xe điện đến chợ đầu mối, mua rất nhiều gia vị như, dầu muối, tương dấm, đường phèn, đường cát trắng…
Cô còn mua thêm những thứ ít dùng như sốt cà chua nướng BBQ, lá trà... Sau đó, cô đi đến chợ vải, chọn những mảnh vải tối màu. Từ giấc mơ, cô đoán rằng, nếu thật sự xuyên không thì chắc đó là những năm 60, 70, mà thời đại ấy thì vải quá tươi sáng có lẽ sẽ không phù hợp.
Sau đó cô lại đi cửa hàng mẹ và bé, quần áo, đồ dùng từ trẻ sơ sinh cho đến thanh thiếu niên, cô đều mua một số lượng lớn.
Cô còn tích trữ cả sữa bột, bình sữa, khăn giấy ướt, núm vú cao su trấn an em bé, xe đẩy… cơ hồ là cửa hàng mẹ và bé bán đồ vật gì cô đều lấy.
Đến cả tã giấy, cô cũng mua đủ kích cỡ cho đến khi đứa bé ba tuổi. Cô chưa từng nuôi con, nhưng nghĩ rằng nếu sau này kết hôn và có con, thì như vậy là đủ.
Sau đó cô dặn người ta chuyển hàng đến kho hàng cô thuê ở vùng ngoại ô.
Trải qua cả buổi mua mua mua, Lý Thính Vân bỗng nhớ ra mình đã quên thu hoạch trứng gà, trứng vịt trong không gian. Nuôi trong không gian, trứng gà cùng vịt sản lượng rất cao, hai ngày không đi thu, trứng chất thành cả đống. Nhưng không sao, đợi hàng giao đến cô sắp xếp lại một thể.
Sau đó khi hàng hóa được chuyển đến kho, Lý Thính Vân thu tất cả vào không gian bằng một cái vẫy tay.
Mọi thứ trong không gian đều được sắp xếp gọn gàng theo ý cô, chỉ cần nghĩ đến là xong. Nếu phải tự tay di chuyển từng thứ một, chắc chắn cô sẽ mệt đến không thể đứng dậy nổi.
Cảm thấy việc mua sắm hôm nay đã đủ, cô quyết định tự thưởng cho mình một bữa thịt nướng.
Đến chiều, trời trong xanh, cô lái xe điện ra biển, thấy nhiều người đang vui đùa trên bãi cát. Lý Thính Vân hơi động lòng, nhưng vì không mang theo đồ bơi nên cô chỉ có thể ngồi ở nơi vắng người, lặng lẽ nhìn biển.
Gió biển mang theo hơi muối mặn mà, thổi tới làm tóc cô bay nhẹ.
Ngắm màu xanh thăm thẳm của biển, nghe tiếng hải âu kêu trên bầu trời xanh, hòa cùng tiếng sóng vỗ vào bờ, cô khẽ nheo mắt lại, tận hưởng từng đợt gió mát lành thổi qua mặt.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi của ông chủ chợ đồ cổ, người mà cô đã đặt hai chiếc xe đạp cổ. Thực sự, cô không chắc mình có cần đến những chiếc xe đạp này không, nhưng vì giấc mơ kỳ lạ, cô vẫn mua chúng, chỉ để an lòng.
Xe đạp cô đặt là kiểu cũ xe, không phải đồ vật gì hiếm nên cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Cúp máy, Lý Thính Vân đứng dậy, bước lên xe máy điện đang muốn rời đi. Nhưng ngay lúc đó, một đợt sóng lớn bất ngờ ập đến, cuốn cả cô lẫn xe ngã xuống bãi cát. Cô bị sóng đánh ngất ngay tại chỗ.
Hơn nữa trải qua kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, khi thấy đột nhiên xuất hiện không gian, cùng với cảnh lặp đi lặp lại trong mơ, cô đoán chắc là mình sắp xuyên đến thế giới nào đó nên càng tích cực tích trữ.
Mà nếu như cô tính sai, không có xuyên qua, thì tích trữ những đồ vật này cũng không thừa, vì những thứ này chắc chắn sẽ có lúc cần đến.
Trong không gian hiện tại đã được trồng đầy đủ các loại nông sản. Lý Thính Vân cũng không tiếp tục quan sát nữa, cô rời không gian, quay trở lại với thế giới bên ngoài. Trời mưa lất phất, hơi lạnh len lỏi vào không khí. Cô khoác thêm áo rồi quyết định đi chợ đầu mối mua thêm gia vị.
Cô cũng đã thử trước đó, và phát hiện ra rằng thức ăn khi còn nóng được đưa vào không gian sẽ giữ nguyên nhiệt độ dù để bao lâu đi nữa. Điều này có nghĩa là, ngoài cây trồng, mọi thứ khác trong không gian sẽ không bị hỏng.
Cô lái chiếc xe điện đến chợ đầu mối, mua rất nhiều gia vị như, dầu muối, tương dấm, đường phèn, đường cát trắng…
Cô còn mua thêm những thứ ít dùng như sốt cà chua nướng BBQ, lá trà... Sau đó, cô đi đến chợ vải, chọn những mảnh vải tối màu. Từ giấc mơ, cô đoán rằng, nếu thật sự xuyên không thì chắc đó là những năm 60, 70, mà thời đại ấy thì vải quá tươi sáng có lẽ sẽ không phù hợp.
Sau đó cô lại đi cửa hàng mẹ và bé, quần áo, đồ dùng từ trẻ sơ sinh cho đến thanh thiếu niên, cô đều mua một số lượng lớn.
Cô còn tích trữ cả sữa bột, bình sữa, khăn giấy ướt, núm vú cao su trấn an em bé, xe đẩy… cơ hồ là cửa hàng mẹ và bé bán đồ vật gì cô đều lấy.
Đến cả tã giấy, cô cũng mua đủ kích cỡ cho đến khi đứa bé ba tuổi. Cô chưa từng nuôi con, nhưng nghĩ rằng nếu sau này kết hôn và có con, thì như vậy là đủ.
Sau đó cô dặn người ta chuyển hàng đến kho hàng cô thuê ở vùng ngoại ô.
Trải qua cả buổi mua mua mua, Lý Thính Vân bỗng nhớ ra mình đã quên thu hoạch trứng gà, trứng vịt trong không gian. Nuôi trong không gian, trứng gà cùng vịt sản lượng rất cao, hai ngày không đi thu, trứng chất thành cả đống. Nhưng không sao, đợi hàng giao đến cô sắp xếp lại một thể.
Sau đó khi hàng hóa được chuyển đến kho, Lý Thính Vân thu tất cả vào không gian bằng một cái vẫy tay.
Mọi thứ trong không gian đều được sắp xếp gọn gàng theo ý cô, chỉ cần nghĩ đến là xong. Nếu phải tự tay di chuyển từng thứ một, chắc chắn cô sẽ mệt đến không thể đứng dậy nổi.
Cảm thấy việc mua sắm hôm nay đã đủ, cô quyết định tự thưởng cho mình một bữa thịt nướng.
Đến chiều, trời trong xanh, cô lái xe điện ra biển, thấy nhiều người đang vui đùa trên bãi cát. Lý Thính Vân hơi động lòng, nhưng vì không mang theo đồ bơi nên cô chỉ có thể ngồi ở nơi vắng người, lặng lẽ nhìn biển.
Gió biển mang theo hơi muối mặn mà, thổi tới làm tóc cô bay nhẹ.
Ngắm màu xanh thăm thẳm của biển, nghe tiếng hải âu kêu trên bầu trời xanh, hòa cùng tiếng sóng vỗ vào bờ, cô khẽ nheo mắt lại, tận hưởng từng đợt gió mát lành thổi qua mặt.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi của ông chủ chợ đồ cổ, người mà cô đã đặt hai chiếc xe đạp cổ. Thực sự, cô không chắc mình có cần đến những chiếc xe đạp này không, nhưng vì giấc mơ kỳ lạ, cô vẫn mua chúng, chỉ để an lòng.
Xe đạp cô đặt là kiểu cũ xe, không phải đồ vật gì hiếm nên cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Cúp máy, Lý Thính Vân đứng dậy, bước lên xe máy điện đang muốn rời đi. Nhưng ngay lúc đó, một đợt sóng lớn bất ngờ ập đến, cuốn cả cô lẫn xe ngã xuống bãi cát. Cô bị sóng đánh ngất ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.