Xuyên Đến Thập Niên 70: Kiều Khí Thanh Niên Trí Thức Mang Không Gian Dưỡng Tam Oa
Chương 35:
Nhiếp Diễm Diễm
22/11/2024
Nhìn bộ dáng thèm ăn của Tam bảo, Lý Thính Vân liền muốn cười, cô cầm cái muỗng, lại cầm một quả chuối ra, dùng cái muỗng nghiền nhuyễn quả chuối, sau đó đút cho Tam bảo ăn.
Tuy nhiên, cũng không dám cho cậu bé ăn nhiều, chỉ cho ăn một chút, còn dư lại, tất cả đều vào trong bụng của cô. Hahaha, con còn bé chỉ ăn vậy thôi. Còn lại mẹ ăn giúp.
Bây giờ đang là giờ làm việc, trời nắng nóng gay gắt, nên cô không để bọn trẻ ra ngoài chơi.
Lúc lên huyện, cô đã quên mang theo sách thiếu nhi cho hai đứa trẻ. Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Thính Vân bế Tam Oa vào không gian riêng của mình.
Lúc trước, khi tích trữ hàng ở cửa hàng mẹ và bé, không chừng cô đã thuận tay để sách vào đó. Nếu không có, cô đành phải đợi vài ngày nữa lên huyện tìm mua sách vậy.
Rất may mắn, ngoài các tấm thẻ màu đen trắng, còn có một hai cuốn sách truyện.
Cô mang sách truyện và thẻ màu ra ngoài, đưa sách truyện cho Đại Oa và Nhị Oa mỗi đứa một cuốn, rồi nói: "Các con xem này, ở đây có sách truyện."
Đại Oa nhận lấy, lật xem, rất thích thú với các tranh minh họa trong sách, nhưng chữ thì cô bé lại không biết chút nào, liền hỏi: "Mẹ, trong sách này viết gì thế ạ?"
Nhị Oa cũng chỉ vào những chữ trong sách rồi nói: "Mẹ, những chữ này nhận ra con, nhưng con không nhận ra chúng."
Lý Thính Vân bị hai đứa trẻ làm cho bật cười, cầm cuốn sách lên nói: "Không sao, bây giờ các con còn nhỏ nên chưa biết chữ, mẹ sẽ đọc cho các con nghe."
Cô đang ôm Tam Oa đọc truyện cho Đại Oa và Nhị Oa thì bỗng nghe tiếng gõ cửa, phá vỡ bầu không khí ấm áp này.
Bọn trẻ vốn không chịu ngồi yên, nay nghe tiếng gõ cửa, liền như có cớ để thoát ra. Nhị Oa bật dậy ngay, chạy đến lấy đồ ăn vặt buổi sáng còn thừa trên bàn.
Lý Thính Vân bế Tam Oa ra mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa lại là người mà cô không ngờ tới.
"Tiểu Vân." Từ Tuệ mỉm cười với cô, nói: "Anh trai tôi bảo tôi tới hỏi cô, vài ngày tới cô có lên trấn không? Nếu có thì tiện mang giúp anh ấy vài thứ."
Trên mặt Lý Thính Vân không thể che giấu được sự khó chịu.
Từ Tuệ là em gái của Từ Phong. Trước đây, nguyên chủ rất thích Từ Phong, nhưng anh ta lại là người kiêu ngạo, tự cho mình hơn người, rất coi thường dân quê. Anh ta cho rằng ở quê thiếu thốn đủ thứ, hễ thiếu gì thì liền sai Từ Tuệ tới, trực tiếp bảo nguyên chủ lên huyện mua về cho họ.
Không biết Từ Phong đã nói lời đường mật gì mà làm nguyên chủ mê mẩn. Anh ta muốn gì, nguyên chủ đều đi mua cho.
Bản thân không dám dùng, cũng không nỡ cho các con dùng, nhưng lại dành cho một kẻ chẳng có quan hệ gì - thật là không đáng.
Bây giờ, nguyên chủ đã trở thành cô, Từ Phong còn muốn lợi dụng cô sao?
Đừng có mơ!
Lý Thính Vân chẳng suy nghĩ gì mà từ chối ngay: "Không rảnh, bảo anh ta tự đi mà mua."
Nói xong, cô định đưa tay đóng cửa lại.
"Ơ, chờ chút." Từ Tuệ ngăn cửa không để cô đóng lại, nói: "Chị dâu, chị vẫn còn giận chuyện hôm trước à? Anh trai tôi đã nói rồi, hôm đó anh ấy chỉ là hơi giận, vì chị muốn đi cùng mà không tin tưởng anh ấy, chị nhảy xuống sông, anh ấy cũng biết là chị biết bơi nên mới không quản chị. Nhìn xem, giờ chị vẫn khỏe mạnh đứng đây mà."
Câu nói của Từ Tuệ, đổi sang một cách nói khác chính là: "Anh tôi đã chịu xuống nước trước rồi, chị còn làm bộ làm tịch không biết điều nữa, thật quá đáng."
Tuy nhiên, cũng không dám cho cậu bé ăn nhiều, chỉ cho ăn một chút, còn dư lại, tất cả đều vào trong bụng của cô. Hahaha, con còn bé chỉ ăn vậy thôi. Còn lại mẹ ăn giúp.
Bây giờ đang là giờ làm việc, trời nắng nóng gay gắt, nên cô không để bọn trẻ ra ngoài chơi.
Lúc lên huyện, cô đã quên mang theo sách thiếu nhi cho hai đứa trẻ. Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Thính Vân bế Tam Oa vào không gian riêng của mình.
Lúc trước, khi tích trữ hàng ở cửa hàng mẹ và bé, không chừng cô đã thuận tay để sách vào đó. Nếu không có, cô đành phải đợi vài ngày nữa lên huyện tìm mua sách vậy.
Rất may mắn, ngoài các tấm thẻ màu đen trắng, còn có một hai cuốn sách truyện.
Cô mang sách truyện và thẻ màu ra ngoài, đưa sách truyện cho Đại Oa và Nhị Oa mỗi đứa một cuốn, rồi nói: "Các con xem này, ở đây có sách truyện."
Đại Oa nhận lấy, lật xem, rất thích thú với các tranh minh họa trong sách, nhưng chữ thì cô bé lại không biết chút nào, liền hỏi: "Mẹ, trong sách này viết gì thế ạ?"
Nhị Oa cũng chỉ vào những chữ trong sách rồi nói: "Mẹ, những chữ này nhận ra con, nhưng con không nhận ra chúng."
Lý Thính Vân bị hai đứa trẻ làm cho bật cười, cầm cuốn sách lên nói: "Không sao, bây giờ các con còn nhỏ nên chưa biết chữ, mẹ sẽ đọc cho các con nghe."
Cô đang ôm Tam Oa đọc truyện cho Đại Oa và Nhị Oa thì bỗng nghe tiếng gõ cửa, phá vỡ bầu không khí ấm áp này.
Bọn trẻ vốn không chịu ngồi yên, nay nghe tiếng gõ cửa, liền như có cớ để thoát ra. Nhị Oa bật dậy ngay, chạy đến lấy đồ ăn vặt buổi sáng còn thừa trên bàn.
Lý Thính Vân bế Tam Oa ra mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa lại là người mà cô không ngờ tới.
"Tiểu Vân." Từ Tuệ mỉm cười với cô, nói: "Anh trai tôi bảo tôi tới hỏi cô, vài ngày tới cô có lên trấn không? Nếu có thì tiện mang giúp anh ấy vài thứ."
Trên mặt Lý Thính Vân không thể che giấu được sự khó chịu.
Từ Tuệ là em gái của Từ Phong. Trước đây, nguyên chủ rất thích Từ Phong, nhưng anh ta lại là người kiêu ngạo, tự cho mình hơn người, rất coi thường dân quê. Anh ta cho rằng ở quê thiếu thốn đủ thứ, hễ thiếu gì thì liền sai Từ Tuệ tới, trực tiếp bảo nguyên chủ lên huyện mua về cho họ.
Không biết Từ Phong đã nói lời đường mật gì mà làm nguyên chủ mê mẩn. Anh ta muốn gì, nguyên chủ đều đi mua cho.
Bản thân không dám dùng, cũng không nỡ cho các con dùng, nhưng lại dành cho một kẻ chẳng có quan hệ gì - thật là không đáng.
Bây giờ, nguyên chủ đã trở thành cô, Từ Phong còn muốn lợi dụng cô sao?
Đừng có mơ!
Lý Thính Vân chẳng suy nghĩ gì mà từ chối ngay: "Không rảnh, bảo anh ta tự đi mà mua."
Nói xong, cô định đưa tay đóng cửa lại.
"Ơ, chờ chút." Từ Tuệ ngăn cửa không để cô đóng lại, nói: "Chị dâu, chị vẫn còn giận chuyện hôm trước à? Anh trai tôi đã nói rồi, hôm đó anh ấy chỉ là hơi giận, vì chị muốn đi cùng mà không tin tưởng anh ấy, chị nhảy xuống sông, anh ấy cũng biết là chị biết bơi nên mới không quản chị. Nhìn xem, giờ chị vẫn khỏe mạnh đứng đây mà."
Câu nói của Từ Tuệ, đổi sang một cách nói khác chính là: "Anh tôi đã chịu xuống nước trước rồi, chị còn làm bộ làm tịch không biết điều nữa, thật quá đáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.