Xuyên Đến Thập Niên 70: Kiều Khí Thanh Niên Trí Thức Mang Không Gian Dưỡng Tam Oa
Chương 41:
Nhiếp Diễm Diễm
22/11/2024
Không ngờ Lý Thính Vân lại nói thẳng ra điều mà cả hai bên đều ngầm hiểu, gương mặt Từ Tuệ lập tức trở nên khó coi.
Cô ta ngập ngừng nói: "Chị Tiểu Vân, sao chị có thể nghĩ về tôi và anh tôi như vậy chứ? Bọn tôi không phải loại người đó đâu."
Có phải loại người đó hay không, người ngoài nhìn vào là biết ngay.
Trước kia, Lý Thính Vân thích Từ Phong, nên mỗi khi mua được thứ gì ngon lành, cô đều chia phần cho cả Từ Tuệ.
Từ Phong không ăn nổi đồ ăn ở viện thanh niên trí thức, muốn thay đổi khẩu vị một chút thì cũng là Lý Thính Vân lên trấn mua đồ ngon về cho anh ta. Từ Phong có gì, đương nhiên Từ Tuệ cũng được hưởng ké.
Cả viện thanh niên trí thức, anh em nhà Từ Phong là hai người ăn ngon, dùng tốt nhất.
Chuyện này nhiều người biết, công khai hay ngầm hiểu, ai cũng cho rằng Lý Thính Vân thật ngu ngốc, chính mình không dám ăn mà lại cho người khác ăn.
Lý Thính Vân cũng chẳng muốn dây dưa với Từ Tuệ nữa, bèn nói: "Cô mau về đi, về nói với anh trai cô rằng đừng có mà dây dưa bám lấy tôi, tôi còn phải nuôi ba đứa con, nếu anh ta dám làm gì, đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho anh ta."
Từ Phong rất trọng mặt mũi, hắn mà dám dây dưa với một người phụ nữ đã có ba đứa con, không nói đến việc ở niên đại này hành động đó là không được bình thường, chỉ riêng người dân thôn Song Bản Kiều thôi cũng đủ dùng nước bọt khiến hắn ta chết đuối.
Từ Tuệ còn muốn nói gì đó, dùng tay chặn cửa, không cho cô đóng lại.
Nhìn từ xa, trông như hai người đang cãi nhau.
"Tưởng là ai, hóa ra là thanh niên trí thức họ Từ." Mẹ Dịch tiến lại gần, liếc nhìn hai người, để ý thấy sắc mặt Lý Thính Vân không được tốt lắm, bèn hỏi: "Mới sáng sớm, thanh niên trí thức họ Từ đến đây làm gì vậy?"
Anh em nhà Từ Phong đến tìm cô, đều là vào buổi tối, lúc chẳng ai ra ngoài cả.
Trước đây, khi Lý Thính Vân đưa đồ cho Từ Phong, đều là Từ Tuệ đứng ra nhận, vì vậy mẹ Dịch không hề biết rằng cô từng thích Từ Phong.
Từ Tuệ cười gượng: "Thím ơi, cháu chỉ đến nói chuyện với chị Tiểu Vân thôi ạ."
Hai người không thân quen gì lắm, thanh niên trí thức họ Từ đến nói chuyện gì với con dâu thứ ba chứ?
Lý Thính Vân lạnh lùng nói: "Thôi đi, tôi không thân với cô, cô nên tìm người quen mà nói chuyện thì hơn."
Quay sang mẹ Dịch, sắc mặt Lý Thính Vân trở nên dịu dàng hơn: "Mẹ, sao mẹ lại qua đây giờ này?"
Nghe con dâu hỏi, mẹ Dịch mới nhớ đến lý do mình tới.
Bà giơ tay lên, chỉ vào thứ đang cầm trong tay, nói: "Thấy dạo này Tam Oa mập mạp lên nhiều, mẹ sợ con không đủ sữa nên đem con gà mái già qua đây hầm canh cho con. Con cũng phải ăn nhiều vào, đảm bảo đủ dinh dưỡng. Mẹ thấy dạo này con gầy đi đấy."
Hóa ra là bà đem đồ bồi bổ đến cho cô, trong lòng Lý Thính Vân dâng lên một dòng nước ấm.
Mặc dù gà trong không gian của cô không kém gì gà của mẹ Dịch, nhưng nhà họ Dịch đông người ăn, vậy mà mẹ Dịch còn đem gà mái già sang cho cô, cô thực sự rất cảm động.
"Mẹ ơi, không cần đâu, con vẫn còn xương to mà." Lý Thính Vân nói.
Mẹ Dịch bước vào nhà, vừa nói: "Xương to sao bì được với gà mái già hầm bổ dưỡng, con xem con gầy thế này rồi."
"Mẹ, thật sự không cần đâu." Lý Thính Vân nói: "Các chị dâu cũng cũng có con nhỏ, mẹ mang về hầm xương cho các cháu ăn đi ạ."
Cô ta ngập ngừng nói: "Chị Tiểu Vân, sao chị có thể nghĩ về tôi và anh tôi như vậy chứ? Bọn tôi không phải loại người đó đâu."
Có phải loại người đó hay không, người ngoài nhìn vào là biết ngay.
Trước kia, Lý Thính Vân thích Từ Phong, nên mỗi khi mua được thứ gì ngon lành, cô đều chia phần cho cả Từ Tuệ.
Từ Phong không ăn nổi đồ ăn ở viện thanh niên trí thức, muốn thay đổi khẩu vị một chút thì cũng là Lý Thính Vân lên trấn mua đồ ngon về cho anh ta. Từ Phong có gì, đương nhiên Từ Tuệ cũng được hưởng ké.
Cả viện thanh niên trí thức, anh em nhà Từ Phong là hai người ăn ngon, dùng tốt nhất.
Chuyện này nhiều người biết, công khai hay ngầm hiểu, ai cũng cho rằng Lý Thính Vân thật ngu ngốc, chính mình không dám ăn mà lại cho người khác ăn.
Lý Thính Vân cũng chẳng muốn dây dưa với Từ Tuệ nữa, bèn nói: "Cô mau về đi, về nói với anh trai cô rằng đừng có mà dây dưa bám lấy tôi, tôi còn phải nuôi ba đứa con, nếu anh ta dám làm gì, đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho anh ta."
Từ Phong rất trọng mặt mũi, hắn mà dám dây dưa với một người phụ nữ đã có ba đứa con, không nói đến việc ở niên đại này hành động đó là không được bình thường, chỉ riêng người dân thôn Song Bản Kiều thôi cũng đủ dùng nước bọt khiến hắn ta chết đuối.
Từ Tuệ còn muốn nói gì đó, dùng tay chặn cửa, không cho cô đóng lại.
Nhìn từ xa, trông như hai người đang cãi nhau.
"Tưởng là ai, hóa ra là thanh niên trí thức họ Từ." Mẹ Dịch tiến lại gần, liếc nhìn hai người, để ý thấy sắc mặt Lý Thính Vân không được tốt lắm, bèn hỏi: "Mới sáng sớm, thanh niên trí thức họ Từ đến đây làm gì vậy?"
Anh em nhà Từ Phong đến tìm cô, đều là vào buổi tối, lúc chẳng ai ra ngoài cả.
Trước đây, khi Lý Thính Vân đưa đồ cho Từ Phong, đều là Từ Tuệ đứng ra nhận, vì vậy mẹ Dịch không hề biết rằng cô từng thích Từ Phong.
Từ Tuệ cười gượng: "Thím ơi, cháu chỉ đến nói chuyện với chị Tiểu Vân thôi ạ."
Hai người không thân quen gì lắm, thanh niên trí thức họ Từ đến nói chuyện gì với con dâu thứ ba chứ?
Lý Thính Vân lạnh lùng nói: "Thôi đi, tôi không thân với cô, cô nên tìm người quen mà nói chuyện thì hơn."
Quay sang mẹ Dịch, sắc mặt Lý Thính Vân trở nên dịu dàng hơn: "Mẹ, sao mẹ lại qua đây giờ này?"
Nghe con dâu hỏi, mẹ Dịch mới nhớ đến lý do mình tới.
Bà giơ tay lên, chỉ vào thứ đang cầm trong tay, nói: "Thấy dạo này Tam Oa mập mạp lên nhiều, mẹ sợ con không đủ sữa nên đem con gà mái già qua đây hầm canh cho con. Con cũng phải ăn nhiều vào, đảm bảo đủ dinh dưỡng. Mẹ thấy dạo này con gầy đi đấy."
Hóa ra là bà đem đồ bồi bổ đến cho cô, trong lòng Lý Thính Vân dâng lên một dòng nước ấm.
Mặc dù gà trong không gian của cô không kém gì gà của mẹ Dịch, nhưng nhà họ Dịch đông người ăn, vậy mà mẹ Dịch còn đem gà mái già sang cho cô, cô thực sự rất cảm động.
"Mẹ ơi, không cần đâu, con vẫn còn xương to mà." Lý Thính Vân nói.
Mẹ Dịch bước vào nhà, vừa nói: "Xương to sao bì được với gà mái già hầm bổ dưỡng, con xem con gầy thế này rồi."
"Mẹ, thật sự không cần đâu." Lý Thính Vân nói: "Các chị dâu cũng cũng có con nhỏ, mẹ mang về hầm xương cho các cháu ăn đi ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.