Xuyên Đến Thập Niên 70: Kiều Khí Thanh Niên Trí Thức Mang Không Gian Dưỡng Tam Oa
Chương 43:
Nhiếp Diễm Diễm
22/11/2024
Lý Thính Vân quan sát bọn nhỏ xong thì gọi một tiếng, “Đại bảo.”
Nghe được mẹ gọi, Đại bảo lập tức chạy tới, ôm đùi cô, ngọt ngào gọi “Mẹ”, gọi đến tim Lý Thính Vân mềm như nước.
Cô xoa đầu Đại Oa với hai bím tóc nhỏ rồi nói: “Đi thôi, về nhà nào.”
Nhị Oa vẫn đang chơi vui, không muốn về: “Mẹ ơi, con còn muốn đào giun đất nữa mà.”
Nhìn thấy tay Nhị Oa đầy đất, bẩn thỉu, trên đôi bàn tay nhỏ xíu còn có vài con giun hồng bé xíu đang ngọ nguậy trong bùn đất, Lý Thính Vân thấy da đầu mình tê rần. Cô thật sự không hiểu tại sao bọn trẻ con lại thích mấy thứ như giun đất, chỉ nhìn thôi đã thấy muốn ngạt thở.
Cô rất sợ mấy con vật không có xương như thế này.
Trời ngày càng nóng, lo lắng rằng hai đứa con mà cô vất vả lắm mới dưỡng trắng được một chút sẽ bị cháy nắng đen lại, Lý Thính Vân liền đem bí kíp ra: “Về nhà đi, có đồ ăn ngon đấy.”
“Có đồ ăn sao?” Nhị Oa hớn hở cười nói: “Con muốn ăn! Con muốn ăn thật nhiều, thật nhiều đồ ăn!”
Mấy ngày trước đã ăn đồ ăn vặt, nó hoàn toàn mở ra khẩu vị của Nhị Oa, bây giờ chỉ cần nghe có đồ ăn là chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Vì ham ăn, cơn thèm của Nhị Oa bị khơi dậy, cậu bé từ bỏ việc đào giun đất và ngoan ngoãn theo Lý Thính Vân về nhà.
Về đến nhà, cô để hai đứa trẻ tự rửa tay, rồi lấy vài quả chuối từ không gian ra đặt lên bàn.
Đại Oa và Nhị Oa rửa tay xong bước vào, thấy chuối trên bàn, chẳng cần ai nhắc, tự động cầm lấy ăn.
Tam Oa cũng có phần, Lý Thính Vân dùng thìa, từng chút một múc chuối từ quả để đút cho Tam Oa ăn.
Ăn xong, cô gọi hai đứa con đang định ra ngoài chơi tiếp lại, nói: “Các con bây giờ cũng lớn rồi, nên phải học cách viết tên của mình đi.”
Việc học thì nhàm chán, Đại Oa lớn hơn, có thể ngồi yên một chỗ được. Nhưng Nhị Oa thì khác, vừa viết nguệch ngoạc vài lần theo nét bút mà Lý Thính Vân để lại trên giấy, đã bắt đầu nhìn trái ngó phải, ngồi không yên, cứ như trên ghế có đinh vậy.
Tam Oa ăn no đã ngủ, Lý Thính Vân cũng không để ý đến Nhị Oa, lo làm việc của mình.
Chỉ mới bắt đầu học, cô không muốn ép Nhị Oa quá, sợ sẽ gây phản ứng ngược.
Quét sạch sân vườn, Lý Thính Vân nghĩ bụng, trưa nay ra ao sen bắt một con cá vược, để cải thiện bữa ăn cho lũ trẻ. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, ngay sau đó là tiếng gõ cửa.
Lý Thính Vân nhướn mày, thầm nghĩ không biết từ khi nào sân nhà mình lại được chào đón đến vậy. Cái sân mà nửa năm chẳng có ai tới thăm, thế mà sáng nay đã có người đến gõ cửa lần thứ hai.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn đặt cây chổi xuống, đi mở cửa.
Nhìn rõ người tới, cô cười khẽ: “Cô đến trả tiền rồi à?”
Lâm Tố Phân ngẩn ra, không ngờ vừa mở miệng, Lý Thính Vân đã đòi tiền.
Ngẫm lại, hôm nay cũng là ngày Lý Thính Vân hẹn cô ta trả tiền, nhưng cô ta không đến để trả tiền.
“A Vân, tôi không có tiền." Lâm Tố Phân khó xử nói.
“Không có tiền?” Lý Thính Vân kinh ngạc lặp lại một lần, “Không phải tôi nói ba ngày sau phải trả tiền cho tôi sao? Không có tiền mà cô còn dám đến nhà tôi?”
Lâm Tố Phân nắm chặt góc áo, nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự không có tiền.”
“Không có tiền còn đến nhà tôi là gì? Còn không nhanh chóng đi mượn tiền trả cho tôi?” Lý Thính vân nói.
Nghe câu đó, Lâm Tố Phân im lặng không nói gì. Một lúc sau, cô ta mới lên tiếng: “Tôi không có tiền, có lẽ phải một thời gian nữa tôi mới trả cô được.”
Lý Thính Vân lẳng lặng nhìn cô ta.
Dừng một chút, Lâm Tố Phân tiếp tục nói: “A Vân, tôi hết sạch sữa bột rồi.”
Lý Thính Vân vẫn không đáp.
Nghe được mẹ gọi, Đại bảo lập tức chạy tới, ôm đùi cô, ngọt ngào gọi “Mẹ”, gọi đến tim Lý Thính Vân mềm như nước.
Cô xoa đầu Đại Oa với hai bím tóc nhỏ rồi nói: “Đi thôi, về nhà nào.”
Nhị Oa vẫn đang chơi vui, không muốn về: “Mẹ ơi, con còn muốn đào giun đất nữa mà.”
Nhìn thấy tay Nhị Oa đầy đất, bẩn thỉu, trên đôi bàn tay nhỏ xíu còn có vài con giun hồng bé xíu đang ngọ nguậy trong bùn đất, Lý Thính Vân thấy da đầu mình tê rần. Cô thật sự không hiểu tại sao bọn trẻ con lại thích mấy thứ như giun đất, chỉ nhìn thôi đã thấy muốn ngạt thở.
Cô rất sợ mấy con vật không có xương như thế này.
Trời ngày càng nóng, lo lắng rằng hai đứa con mà cô vất vả lắm mới dưỡng trắng được một chút sẽ bị cháy nắng đen lại, Lý Thính Vân liền đem bí kíp ra: “Về nhà đi, có đồ ăn ngon đấy.”
“Có đồ ăn sao?” Nhị Oa hớn hở cười nói: “Con muốn ăn! Con muốn ăn thật nhiều, thật nhiều đồ ăn!”
Mấy ngày trước đã ăn đồ ăn vặt, nó hoàn toàn mở ra khẩu vị của Nhị Oa, bây giờ chỉ cần nghe có đồ ăn là chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Vì ham ăn, cơn thèm của Nhị Oa bị khơi dậy, cậu bé từ bỏ việc đào giun đất và ngoan ngoãn theo Lý Thính Vân về nhà.
Về đến nhà, cô để hai đứa trẻ tự rửa tay, rồi lấy vài quả chuối từ không gian ra đặt lên bàn.
Đại Oa và Nhị Oa rửa tay xong bước vào, thấy chuối trên bàn, chẳng cần ai nhắc, tự động cầm lấy ăn.
Tam Oa cũng có phần, Lý Thính Vân dùng thìa, từng chút một múc chuối từ quả để đút cho Tam Oa ăn.
Ăn xong, cô gọi hai đứa con đang định ra ngoài chơi tiếp lại, nói: “Các con bây giờ cũng lớn rồi, nên phải học cách viết tên của mình đi.”
Việc học thì nhàm chán, Đại Oa lớn hơn, có thể ngồi yên một chỗ được. Nhưng Nhị Oa thì khác, vừa viết nguệch ngoạc vài lần theo nét bút mà Lý Thính Vân để lại trên giấy, đã bắt đầu nhìn trái ngó phải, ngồi không yên, cứ như trên ghế có đinh vậy.
Tam Oa ăn no đã ngủ, Lý Thính Vân cũng không để ý đến Nhị Oa, lo làm việc của mình.
Chỉ mới bắt đầu học, cô không muốn ép Nhị Oa quá, sợ sẽ gây phản ứng ngược.
Quét sạch sân vườn, Lý Thính Vân nghĩ bụng, trưa nay ra ao sen bắt một con cá vược, để cải thiện bữa ăn cho lũ trẻ. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, ngay sau đó là tiếng gõ cửa.
Lý Thính Vân nhướn mày, thầm nghĩ không biết từ khi nào sân nhà mình lại được chào đón đến vậy. Cái sân mà nửa năm chẳng có ai tới thăm, thế mà sáng nay đã có người đến gõ cửa lần thứ hai.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn đặt cây chổi xuống, đi mở cửa.
Nhìn rõ người tới, cô cười khẽ: “Cô đến trả tiền rồi à?”
Lâm Tố Phân ngẩn ra, không ngờ vừa mở miệng, Lý Thính Vân đã đòi tiền.
Ngẫm lại, hôm nay cũng là ngày Lý Thính Vân hẹn cô ta trả tiền, nhưng cô ta không đến để trả tiền.
“A Vân, tôi không có tiền." Lâm Tố Phân khó xử nói.
“Không có tiền?” Lý Thính Vân kinh ngạc lặp lại một lần, “Không phải tôi nói ba ngày sau phải trả tiền cho tôi sao? Không có tiền mà cô còn dám đến nhà tôi?”
Lâm Tố Phân nắm chặt góc áo, nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự không có tiền.”
“Không có tiền còn đến nhà tôi là gì? Còn không nhanh chóng đi mượn tiền trả cho tôi?” Lý Thính vân nói.
Nghe câu đó, Lâm Tố Phân im lặng không nói gì. Một lúc sau, cô ta mới lên tiếng: “Tôi không có tiền, có lẽ phải một thời gian nữa tôi mới trả cô được.”
Lý Thính Vân lẳng lặng nhìn cô ta.
Dừng một chút, Lâm Tố Phân tiếp tục nói: “A Vân, tôi hết sạch sữa bột rồi.”
Lý Thính Vân vẫn không đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.