Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 18:
Thanh Tri Hứa
05/04/2024
Hiện tại ghế cứng trên tàu là kiểu ba cộng hai, ghế ngồi đối diện nhau, ở giữa có một chiếc bàn nhỏ gắn vào thành tàu.
Bốn người họ vừa vặn mua được hai vị trí liền kề ở đây, Lưu Tuệ Trân một mình cũng có thể trông nom cả ba đứa.
Để tiện chăm sóc Phương Tri Ý, Lưu Tuệ Trân để Trần Hòa Sinh và Trần Hòa Linh ngồi đối diện mình, còn mình thì ngồi cùng Phương Tri Ý.
Phương Tri Ý ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Lưu Tuệ Trân ngồi ở vị trí cạnh lối đi.
Sau khi bốn người ngồi ổn định, trên lối đi vẫn có người đi lại, có người tìm chỗ ngồi, có người tìm người, còn có người trà trộn vào đám đông quan sát hành khách.
“Hòa Sinh, con chăm sóc em gái cho tốt, đừng dẫn em gái chạy lung tung nghe chưa?” Lưu Tuệ Trân bắt đầu dặn dò con trai: “Nếu để lạc mất thì mẹ không quan tâm con nữa đâu.”
Trần Hòa Sinh nghiêm túc gật đầu, sau đó Lưu Tuệ Trân lại hỏi Phương Tri Ý: “Dương Dương, con có chỗ nào không thoải mái không?”
Phương Tri Ý lắc đầu: “Dì Tuệ Trân, cháu không thấy khó chịu.”
“Nếu thấy khó chịu thì phải nói với dì ngay nhé.” Nói rồi bà giúp Phương Tri Ý lấy cốc nước trong túi hành lý ra, bên trong là nước sâm do chị Đoan Ngọc pha trước khi đi,bảo là để bổ khí.
“Vậy Dương Dương uống chút nước trước đi.”
Phương Tri Ý cầm cốc nước uống một ngụm, sau đó đặt bình giữ nhiệt lên bàn nhỏ.
Đợi tàu chạy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bố mẹ vẫn đứng rất xa ở sân ga, không biết có phải là do sự cảm ứng tâm linh giữa bố mẹ và cô bé hay không, khi cô nhìn thấy họ thì bố mẹ cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô bé.
Lúc này tốc độ tàu không quá nhanh, nhưng theo tiếng ầm ầm, bóng dáng bố mẹ vẫn nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, cô không ngừng vẫy tay về phía sân ga, những người ở đó cũng vẫy tay về phía cô, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa, Phương Tri Ý vẫn luôn dán chặt vào cửa sổ, lần chia tay này không biết khi nào cô và bố mẹ mới có thể đoàn tụ.
Lưu Tuệ Trân nhìn thấy cảnh này trong lòng có chút chua xót, mãi đến khi tàu chạy ra khỏi sân ga rất xa, bà mới nhỏ giọng nói: “Dương Dương, con yên tâm nhé, ở nhà bố mẹ con có chú Trần và chú Châu sẽ giúp đỡ, còn một mình xon đến Tây Bắc cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để họ lo lắng.”
Phương Tri Ý một lúc sau mới “ừm” một tiếng, ngẩng đầu cười với Lưu Tuệ Trân: “Dì Tuệ Trân, cháu sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Lưu Tuệ Trân nhìn vẻ ngoài mạnh mẽ của cô gái, gật đầu an ủi, lại nhẹ nhàng vỗ vai Phương Tri Ý.
Sau khi tàu chính thức khởi hành, trên tàu càng náo nhiệt hơn, những người ban đầu đứng ở chỗ nối toa cũng bắt đầu đi đi lại lại để chiếm chỗ, tiện thể lấy trộm một ít đồ.
Những người phụ nữ như Lưu Tuệ Trân dẫn theo con cái chính là mục tiêu ra tay của những kẻ khác.
Bốn người họ vừa vặn mua được hai vị trí liền kề ở đây, Lưu Tuệ Trân một mình cũng có thể trông nom cả ba đứa.
Để tiện chăm sóc Phương Tri Ý, Lưu Tuệ Trân để Trần Hòa Sinh và Trần Hòa Linh ngồi đối diện mình, còn mình thì ngồi cùng Phương Tri Ý.
Phương Tri Ý ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Lưu Tuệ Trân ngồi ở vị trí cạnh lối đi.
Sau khi bốn người ngồi ổn định, trên lối đi vẫn có người đi lại, có người tìm chỗ ngồi, có người tìm người, còn có người trà trộn vào đám đông quan sát hành khách.
“Hòa Sinh, con chăm sóc em gái cho tốt, đừng dẫn em gái chạy lung tung nghe chưa?” Lưu Tuệ Trân bắt đầu dặn dò con trai: “Nếu để lạc mất thì mẹ không quan tâm con nữa đâu.”
Trần Hòa Sinh nghiêm túc gật đầu, sau đó Lưu Tuệ Trân lại hỏi Phương Tri Ý: “Dương Dương, con có chỗ nào không thoải mái không?”
Phương Tri Ý lắc đầu: “Dì Tuệ Trân, cháu không thấy khó chịu.”
“Nếu thấy khó chịu thì phải nói với dì ngay nhé.” Nói rồi bà giúp Phương Tri Ý lấy cốc nước trong túi hành lý ra, bên trong là nước sâm do chị Đoan Ngọc pha trước khi đi,bảo là để bổ khí.
“Vậy Dương Dương uống chút nước trước đi.”
Phương Tri Ý cầm cốc nước uống một ngụm, sau đó đặt bình giữ nhiệt lên bàn nhỏ.
Đợi tàu chạy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bố mẹ vẫn đứng rất xa ở sân ga, không biết có phải là do sự cảm ứng tâm linh giữa bố mẹ và cô bé hay không, khi cô nhìn thấy họ thì bố mẹ cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô bé.
Lúc này tốc độ tàu không quá nhanh, nhưng theo tiếng ầm ầm, bóng dáng bố mẹ vẫn nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, cô không ngừng vẫy tay về phía sân ga, những người ở đó cũng vẫy tay về phía cô, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa, Phương Tri Ý vẫn luôn dán chặt vào cửa sổ, lần chia tay này không biết khi nào cô và bố mẹ mới có thể đoàn tụ.
Lưu Tuệ Trân nhìn thấy cảnh này trong lòng có chút chua xót, mãi đến khi tàu chạy ra khỏi sân ga rất xa, bà mới nhỏ giọng nói: “Dương Dương, con yên tâm nhé, ở nhà bố mẹ con có chú Trần và chú Châu sẽ giúp đỡ, còn một mình xon đến Tây Bắc cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để họ lo lắng.”
Phương Tri Ý một lúc sau mới “ừm” một tiếng, ngẩng đầu cười với Lưu Tuệ Trân: “Dì Tuệ Trân, cháu sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Lưu Tuệ Trân nhìn vẻ ngoài mạnh mẽ của cô gái, gật đầu an ủi, lại nhẹ nhàng vỗ vai Phương Tri Ý.
Sau khi tàu chính thức khởi hành, trên tàu càng náo nhiệt hơn, những người ban đầu đứng ở chỗ nối toa cũng bắt đầu đi đi lại lại để chiếm chỗ, tiện thể lấy trộm một ít đồ.
Những người phụ nữ như Lưu Tuệ Trân dẫn theo con cái chính là mục tiêu ra tay của những kẻ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.