Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 48:
Thanh Tri Hứa
06/04/2024
Bùi Từ dùng ngón tay ấn nhẹ một cái, phát hiện đập vào không nghiêm trọng lắm, nhưng da cô gái nhỏ rất mỏng manh, đỏ một mảng.
“Đau không?” Anh hỏi.
"Không đau."
Lúc này, người đàn ông ở giường bên cạnh đã đi vào nhà vệ sinh một cách thành thạo, cả khoang nằm sáu người chỉ còn lại Phương Tri Ý và Bùi Từ, trên xe rất yên tĩnh, bên ngoài chân trời đã hửng sáng.
Nhưng ánh sáng bị những cây thông hai bên đường ray che khuất, thỉnh thoảng chỉ có một tia sáng trắng len lỏi qua rừng thông chui vào toa tàu chật hẹp, từng tia sáng theo bánh xe tiến về phía trước chiếu lên mặt Phương Tri Ý.
Mái tóc đen dài của cô xõa trên chiếc gối trắng, làm tôn lên làn da trắng hơn, cô gái nhỏ vừa đấu tranh với anh một lúc, làn da trắng nõn dưới mắt càng ửng hồng, rất đẹp.
Đột nhiên, tim Bùi Từ khẽ động: "Dương Dương vừa rồi đang nhìn gì?"
Phương Tri Ý biết anh chắc chắn nhớ chuyện này, vừa lúc này người đàn ông ở giường bên cạnh trở về, dường như cũng có hứng thú, nhìn chằm chằm hai người không định lên giường.
Đột nhiên cô mỉm cười ngọt ngào với Bùi Từ, chớp chớp đôi mắt hạnh long lanh nhìn anh vô hại: "Anh Bùi Từ, anh thực sự muốn nghe ạ?" Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng, nói chuyện giống như đang làm nũng, cùng với nụ cười vô hại của cô, tim Bùi Từ run lên, đầu óc nhất thời rối bời.
"Nói đi." Anh cười hỏi có chút mong chờ.
"Nhìn thấy mắt anh có ghèn."
Trong tiếng cười ha hả của người đàn ông ở giường bên cạnh, Bùi Từ mới phản ứng lại được là mình bị cô gái nhỏ này trêu chọc, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người vẫn đang cười: "... Phương Tri Ý!!"
Đây đâu phải là chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn, rõ ràng là con cáo xấu xa giả vờ yếu đuối để bắt nạt người khác!!!
Phương Tri Ý cuối cùng cũng thấy Bùi Từ ăn quả đắng, trong lòng vui lắm, trước đây cô tuy không chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng nơi như tận thế không có nhiều trò giải trí, mỗi ngày đều phải cố gắng để tồn tại, tính cách ban đầu cũng bị kìm nén, cho dù như vậy, thỉnh thoảng khi buồn chán cô cũng sẽ lấy việc trêu chọc những con thây ma không có não làm niềm vui.
Nhìn chúng bị mắc kẹt trong cái bẫy mà mình giăng không tìm được lối thoát, cô sẽ đứng ở trên cao cười rất lâu.
Mà khi mới đến đây, vì lý do sức khỏe và một số chuyện trong gia đình, cô cũng không bộc lộ tính cách, nhưng sau khi ở chung với Bùi Từ vài ngày, tính cách vốn bị kìm nén của cô dường như đã bị Bùi Từ khơi dậy.
Vì vậy, khi Bùi Từ tức giận đi rửa mặt hai lần rồi soi gương nhiều lần trở về, anh lại nghe thấy Phương Tri Ý ngân nga hát.
Bùi Từ: “...”
Phương Tri Ý thấy Bùi Từ trở về, trên tóc ngắn còn đọng những giọt nước, xem ra là đi rửa mặt rồi.
“Đau không?” Anh hỏi.
"Không đau."
Lúc này, người đàn ông ở giường bên cạnh đã đi vào nhà vệ sinh một cách thành thạo, cả khoang nằm sáu người chỉ còn lại Phương Tri Ý và Bùi Từ, trên xe rất yên tĩnh, bên ngoài chân trời đã hửng sáng.
Nhưng ánh sáng bị những cây thông hai bên đường ray che khuất, thỉnh thoảng chỉ có một tia sáng trắng len lỏi qua rừng thông chui vào toa tàu chật hẹp, từng tia sáng theo bánh xe tiến về phía trước chiếu lên mặt Phương Tri Ý.
Mái tóc đen dài của cô xõa trên chiếc gối trắng, làm tôn lên làn da trắng hơn, cô gái nhỏ vừa đấu tranh với anh một lúc, làn da trắng nõn dưới mắt càng ửng hồng, rất đẹp.
Đột nhiên, tim Bùi Từ khẽ động: "Dương Dương vừa rồi đang nhìn gì?"
Phương Tri Ý biết anh chắc chắn nhớ chuyện này, vừa lúc này người đàn ông ở giường bên cạnh trở về, dường như cũng có hứng thú, nhìn chằm chằm hai người không định lên giường.
Đột nhiên cô mỉm cười ngọt ngào với Bùi Từ, chớp chớp đôi mắt hạnh long lanh nhìn anh vô hại: "Anh Bùi Từ, anh thực sự muốn nghe ạ?" Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng, nói chuyện giống như đang làm nũng, cùng với nụ cười vô hại của cô, tim Bùi Từ run lên, đầu óc nhất thời rối bời.
"Nói đi." Anh cười hỏi có chút mong chờ.
"Nhìn thấy mắt anh có ghèn."
Trong tiếng cười ha hả của người đàn ông ở giường bên cạnh, Bùi Từ mới phản ứng lại được là mình bị cô gái nhỏ này trêu chọc, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người vẫn đang cười: "... Phương Tri Ý!!"
Đây đâu phải là chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn, rõ ràng là con cáo xấu xa giả vờ yếu đuối để bắt nạt người khác!!!
Phương Tri Ý cuối cùng cũng thấy Bùi Từ ăn quả đắng, trong lòng vui lắm, trước đây cô tuy không chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng nơi như tận thế không có nhiều trò giải trí, mỗi ngày đều phải cố gắng để tồn tại, tính cách ban đầu cũng bị kìm nén, cho dù như vậy, thỉnh thoảng khi buồn chán cô cũng sẽ lấy việc trêu chọc những con thây ma không có não làm niềm vui.
Nhìn chúng bị mắc kẹt trong cái bẫy mà mình giăng không tìm được lối thoát, cô sẽ đứng ở trên cao cười rất lâu.
Mà khi mới đến đây, vì lý do sức khỏe và một số chuyện trong gia đình, cô cũng không bộc lộ tính cách, nhưng sau khi ở chung với Bùi Từ vài ngày, tính cách vốn bị kìm nén của cô dường như đã bị Bùi Từ khơi dậy.
Vì vậy, khi Bùi Từ tức giận đi rửa mặt hai lần rồi soi gương nhiều lần trở về, anh lại nghe thấy Phương Tri Ý ngân nga hát.
Bùi Từ: “...”
Phương Tri Ý thấy Bùi Từ trở về, trên tóc ngắn còn đọng những giọt nước, xem ra là đi rửa mặt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.