Xuyên Đến Thập Niên 70: Ông Chồng Lưu Manh Lại Còn Giấu Nghề
Chương 2:
Bình Đạm Sinh Hoạt
16/07/2024
Không biết là do tình cảm rạn nứt hay là do những cám dỗ khác, hai người đã ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ.
Không lâu sau mỗi người đã tự lập gia đình mới của riêng mình, vì vậy Tô Thả Thu bị ném cho ông bà nội ở nông thôn chăm sóc.
Hai năm đầu khi cha mẹ mới ly hôn còn thỉnh thoảng gửi chút quần áo cho cô, ngày lễ tết còn cho chút tiền.
Đến khi bọn họ có con của riêng mình, cặp cha mẹ vô trách nhiệm kia đã quên mất cô con gái ở nông thôn.
Những năm qua gần như chưa từng quan tâm đến cô.
Tô Tả Thu vẫn luôn sống cùng ông bà nội ở nông thôn.
Tuy hai ông bà cụ có chút trọng nam khinh nữ nhưng chưa từng để cô bị đói, nhưng cũng không có nhiều hơn.
Cho dù là vậy, Tô Tả Thu vẫn rất biết ơn ông bà nội.
Ít nhất trong những ngày tháng cha mẹ không hỏi han đến cô, họ đã cho cô một nơi che mưa chắn gió.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì cũng tốt.
Nhưng năm cô học lớp tám, thôn của cô bị lũ lụt gây sạt lở đất, chôn vùi căn nhà của bọn họ.
Lúc ấy Tô Tả Thu đang đi học ở trường nên thoát được một kiếp.
Nhưng ông bà nội đang ngủ trưa ở trong nhà đã ra đi mãi mãi.
Người cha vô trách nhiệm xử lý tang lễ cho ông bà nội xong, thuê người dọn dẹp ngôi nhà một chút rồi chuẩn bị trở về thành phố.
Không hề suy nghĩ đến việc một mình con gái ở nông thôn sẽ sống như thế nào?
Tô Tả Thu rất sợ hãi, cứ đi theo người cha vô trách nhiệm mãi đến tận thị trấn.
Đến khi ông ta đi lên xe buýt mà không hề quay đầu lại, cô mới trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn sân nhà trống rỗng, Tô Thả Thu ngồi ở đó bật khóc.
Tuy lúc ông bà nội còn sống cũng không thương yêu cô cho lắm, nhưng ít ra trong nhà có người lớn, cô cũng có chỗ dựa.
Bây giờ chỉ còn lại một mình cô, lúc ấy cô mới mười bốn tuổi, cho dù ra ngoài làm thuê thì người ta cũng không cần.
Hon nữa Tô Tả Thu cũng không muốn ra ngoài làm lao động trẻ em sớm như vậy, cô muốn đi học.
Không lâu sau mỗi người đã tự lập gia đình mới của riêng mình, vì vậy Tô Thả Thu bị ném cho ông bà nội ở nông thôn chăm sóc.
Hai năm đầu khi cha mẹ mới ly hôn còn thỉnh thoảng gửi chút quần áo cho cô, ngày lễ tết còn cho chút tiền.
Đến khi bọn họ có con của riêng mình, cặp cha mẹ vô trách nhiệm kia đã quên mất cô con gái ở nông thôn.
Những năm qua gần như chưa từng quan tâm đến cô.
Tô Tả Thu vẫn luôn sống cùng ông bà nội ở nông thôn.
Tuy hai ông bà cụ có chút trọng nam khinh nữ nhưng chưa từng để cô bị đói, nhưng cũng không có nhiều hơn.
Cho dù là vậy, Tô Tả Thu vẫn rất biết ơn ông bà nội.
Ít nhất trong những ngày tháng cha mẹ không hỏi han đến cô, họ đã cho cô một nơi che mưa chắn gió.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì cũng tốt.
Nhưng năm cô học lớp tám, thôn của cô bị lũ lụt gây sạt lở đất, chôn vùi căn nhà của bọn họ.
Lúc ấy Tô Tả Thu đang đi học ở trường nên thoát được một kiếp.
Nhưng ông bà nội đang ngủ trưa ở trong nhà đã ra đi mãi mãi.
Người cha vô trách nhiệm xử lý tang lễ cho ông bà nội xong, thuê người dọn dẹp ngôi nhà một chút rồi chuẩn bị trở về thành phố.
Không hề suy nghĩ đến việc một mình con gái ở nông thôn sẽ sống như thế nào?
Tô Tả Thu rất sợ hãi, cứ đi theo người cha vô trách nhiệm mãi đến tận thị trấn.
Đến khi ông ta đi lên xe buýt mà không hề quay đầu lại, cô mới trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn sân nhà trống rỗng, Tô Thả Thu ngồi ở đó bật khóc.
Tuy lúc ông bà nội còn sống cũng không thương yêu cô cho lắm, nhưng ít ra trong nhà có người lớn, cô cũng có chỗ dựa.
Bây giờ chỉ còn lại một mình cô, lúc ấy cô mới mười bốn tuổi, cho dù ra ngoài làm thuê thì người ta cũng không cần.
Hon nữa Tô Tả Thu cũng không muốn ra ngoài làm lao động trẻ em sớm như vậy, cô muốn đi học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.