Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc
Chương 4: Hồi Báo
Thất Nhi
21/10/2023
Trình Cảnh Mặc lại một lần nữa cúi đầu xuống ăn mì, năm phút đã ăn xong một bát mì to, ngay cả nước cũng uống hết không thừa một giọt.
Trình Cảnh Mặc dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết tô mì này ăn rất ngon, đám phụ nữ có chút thất vọng.
Trong lòng Vu Hướng Niệm lại cực kỳ đắc ý.
Trong ba ngày sống ở đây, những gia đình quân nhân kia nhìn thấy cô như thấy ôn thần vậy, chẳng những lẩn thật xa, ánh mắt nhìn cô mang theo căm ghét và sợ hãi.
Nhất định sau lưng không ít lần mắng cô!
Đang đắc ý, chỉ thấy có một người phụ nữ từ cửa đi vào, đỉnh đầu của cô ta có một vòng tròn màu xám tro.
Vu Hướng Niệm nghi hoặc, người phụ nữ này và Trình Cảnh Mặc có quan hệ như thế nào, sao cũng có vòng sáng?
Đám phụ nữ vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đến đã nhiệt tình chào hỏi: “Bác sĩ Ngô, sao cô lại đến đây vậy?”
Bác sĩ Ngô cười thân thiện với mọi người: “Vừa rồi tôi có qua nhà khám bệnh giúp người ta, nghe nói phó đoàn trưởng Trình bị thương, tôi qua xem có thể giúp đỡ được gì không?”
Trình Cảnh Mặc bị thương ư?
Vu Hướng Niệm ngạc nhiên nhìn Trình Cảnh Mặc, nhưng toàn bộ lực chú ý của Trình Cảnh Mặc đều đặt trên người bác sĩ Ngô đang đi về phía anh.
Trên mặt anh vẫn là biểu cảm không thay đổi: “Một chút vết thương nhỏ mà thôi, tôi đã xử lý qua ở bệnh viện quân kh, không cần xem.”
Bác sĩ Ngô cũng không miễn cưỡng: “Xử lý qua thì tốt rồi, vừa rồi lúc tôi nghe nói còn giật nảy mình, vậy anh phải chú ý giữ cho vết thương khô ráo, cẩn thận bị nhiễm trùng.”
Mấy người phụ nữ kia cố ý nhỏ giọng bên tai Vu Hướng Niệm.
“Cô nói em, nếu như phó đoàn trưởng Trình cưới bác sĩ Ngô thì tốt biết bao nhiêu, quá tri kỷ.”
“Đúng đó, nghe nói hai người này đã có ý định kết hôn rồi, là cha của mụ la sát này tìm lãnh đạo quân khu, lãnh đạo bắt phó đoàn trưởng Trình cưới người.”
“Tôi đã nói mà, cưới một mụ la sát như vậy về có tác dụng gì chứ? Chẳng những không biết làm việc nhà còn không cho phó đoàn trưởng Trình đụng vào!”
“…”
Vu Hướng Niệm đã hiểu. Trình Cảnh Mặc và bác sĩ Ngô trước mặt này là hai bên đều có tình cảm, là cha của nguyên chủ chia rẽ uyên ương, ép Trình Cảnh Mặc cưới nguyên chủ.
Chẳng trách ở niên đại mà hôn nhân đều do người trong nhà sắp xếp, những gia đình khác còn có thể sinh sống bình thường, chỉ có Trình Cảnh Mặc và nguyên chủ kết hôn đã lâu như vậy còn giống như người xa lạ.
Hóa ra là mỗi người đều có người trong lòng của riêng mình.
Cách làm của cha nguyên chủ đương nhiên không đúng, nhưng bác sĩ Ngô trước mặt này cũng quá không kiêng nể gì.
Hoàn toàn không để Vu Hướng Niệm cô vào mắt.
Vu Hướng Niệm quyết định “báo đáp” bác sĩ Ngô này một chút.
“Bác sĩ Ngô, cô đến thật đúng lúc, cô giúp tôi khám qua chút đi.” Cô “yếu ớt” ngồi trên ghế đẩu trước bàn.
Bác sĩ Ngô đi đến trước mặt hai người, giọng nói hiền lành: “Đồng chí Vu, trong người cô có chỗ nào không thoải mái?”
Vu Hướng Niệm đáp lời: “Mấy ngày nay tôi luôn buồn nôn, cũng không ăn được gì, ngửi thôi đã thấy buồn nôn.”
Đám phụ nữ giật mình, trong lòng mắng: quả nhiên mụ la sát này vụng trộm!
Ánh mắt bác sĩ Ngô lóe lên căng thẳng, lại hỏi: “Cô có nhớ rõ thời gian kỳ kinh nguyệt lần trước không?”
Vu Hướng Niệm nhíu mày suy nghĩ: “Hình như là hơn một tháng trước thì phải, cái đó của tôi không quá chính xác.”
Đám phụ nữ trợn tròn mắt nhìn Trình Cảnh Mặc, ngay cả bác sĩ Ngô cũng quay đầu nhìn anh một cái, Trình Cảnh Mặc bị nhìn có chút không hiểu.
Trình Cảnh Mặc dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết tô mì này ăn rất ngon, đám phụ nữ có chút thất vọng.
Trong lòng Vu Hướng Niệm lại cực kỳ đắc ý.
Trong ba ngày sống ở đây, những gia đình quân nhân kia nhìn thấy cô như thấy ôn thần vậy, chẳng những lẩn thật xa, ánh mắt nhìn cô mang theo căm ghét và sợ hãi.
Nhất định sau lưng không ít lần mắng cô!
Đang đắc ý, chỉ thấy có một người phụ nữ từ cửa đi vào, đỉnh đầu của cô ta có một vòng tròn màu xám tro.
Vu Hướng Niệm nghi hoặc, người phụ nữ này và Trình Cảnh Mặc có quan hệ như thế nào, sao cũng có vòng sáng?
Đám phụ nữ vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đến đã nhiệt tình chào hỏi: “Bác sĩ Ngô, sao cô lại đến đây vậy?”
Bác sĩ Ngô cười thân thiện với mọi người: “Vừa rồi tôi có qua nhà khám bệnh giúp người ta, nghe nói phó đoàn trưởng Trình bị thương, tôi qua xem có thể giúp đỡ được gì không?”
Trình Cảnh Mặc bị thương ư?
Vu Hướng Niệm ngạc nhiên nhìn Trình Cảnh Mặc, nhưng toàn bộ lực chú ý của Trình Cảnh Mặc đều đặt trên người bác sĩ Ngô đang đi về phía anh.
Trên mặt anh vẫn là biểu cảm không thay đổi: “Một chút vết thương nhỏ mà thôi, tôi đã xử lý qua ở bệnh viện quân kh, không cần xem.”
Bác sĩ Ngô cũng không miễn cưỡng: “Xử lý qua thì tốt rồi, vừa rồi lúc tôi nghe nói còn giật nảy mình, vậy anh phải chú ý giữ cho vết thương khô ráo, cẩn thận bị nhiễm trùng.”
Mấy người phụ nữ kia cố ý nhỏ giọng bên tai Vu Hướng Niệm.
“Cô nói em, nếu như phó đoàn trưởng Trình cưới bác sĩ Ngô thì tốt biết bao nhiêu, quá tri kỷ.”
“Đúng đó, nghe nói hai người này đã có ý định kết hôn rồi, là cha của mụ la sát này tìm lãnh đạo quân khu, lãnh đạo bắt phó đoàn trưởng Trình cưới người.”
“Tôi đã nói mà, cưới một mụ la sát như vậy về có tác dụng gì chứ? Chẳng những không biết làm việc nhà còn không cho phó đoàn trưởng Trình đụng vào!”
“…”
Vu Hướng Niệm đã hiểu. Trình Cảnh Mặc và bác sĩ Ngô trước mặt này là hai bên đều có tình cảm, là cha của nguyên chủ chia rẽ uyên ương, ép Trình Cảnh Mặc cưới nguyên chủ.
Chẳng trách ở niên đại mà hôn nhân đều do người trong nhà sắp xếp, những gia đình khác còn có thể sinh sống bình thường, chỉ có Trình Cảnh Mặc và nguyên chủ kết hôn đã lâu như vậy còn giống như người xa lạ.
Hóa ra là mỗi người đều có người trong lòng của riêng mình.
Cách làm của cha nguyên chủ đương nhiên không đúng, nhưng bác sĩ Ngô trước mặt này cũng quá không kiêng nể gì.
Hoàn toàn không để Vu Hướng Niệm cô vào mắt.
Vu Hướng Niệm quyết định “báo đáp” bác sĩ Ngô này một chút.
“Bác sĩ Ngô, cô đến thật đúng lúc, cô giúp tôi khám qua chút đi.” Cô “yếu ớt” ngồi trên ghế đẩu trước bàn.
Bác sĩ Ngô đi đến trước mặt hai người, giọng nói hiền lành: “Đồng chí Vu, trong người cô có chỗ nào không thoải mái?”
Vu Hướng Niệm đáp lời: “Mấy ngày nay tôi luôn buồn nôn, cũng không ăn được gì, ngửi thôi đã thấy buồn nôn.”
Đám phụ nữ giật mình, trong lòng mắng: quả nhiên mụ la sát này vụng trộm!
Ánh mắt bác sĩ Ngô lóe lên căng thẳng, lại hỏi: “Cô có nhớ rõ thời gian kỳ kinh nguyệt lần trước không?”
Vu Hướng Niệm nhíu mày suy nghĩ: “Hình như là hơn một tháng trước thì phải, cái đó của tôi không quá chính xác.”
Đám phụ nữ trợn tròn mắt nhìn Trình Cảnh Mặc, ngay cả bác sĩ Ngô cũng quay đầu nhìn anh một cái, Trình Cảnh Mặc bị nhìn có chút không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.