Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 41:
Bôn Bào Đích Đào Tử
03/11/2024
Thật ra, Sở Tương cũng từng nghe qua chuyện nhà họ Lê nhưng không quen biết rõ và cũng không thân thiết với họ.
Cô tiếp tục giải thích và thuyết phục Sở Hoài: “Dù sao đi nữa, chỉ khi em trở nên mạnh mẽ thì mọi thứ mới thuận lợi. Em nghĩ đi, sau này chị lấy chồng, nếu nhà chồng biết chị có một em trai tài giỏi thì chắc chắn họ cũng chẳng dám làm khó dễ chị đâu.”
Sở Hoài nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy rất hợp lý. Vốn dĩ có người ba như Sở Thịnh đã là một điểm yếu lớn nên cậu không thể để chị gái mình không có chỗ dựa được.
Ngay lập tức, Sở Hoài cảm thấy mình gánh trọng trách lớn lao. Cậu nắm tay Sở Tương, trịnh trọng nói: “Chị cứ yên tâm, chờ đến khi em thừa kế tài sản của ba, em nhất định sẽ trở nên lớn mạnh, để chị được làm trưởng công chúa vui vẻ!”
Sở Tương cảm động nói: “Không tồi, người trẻ tuổi cần phải có chí khí như vậy!”
Xa tít tận hòn đảo ở nước ngoài, Sở Thịnh đang nằm trên ghế dựa ngắm các mỹ nữ mặc bikini dạo trên bãi cát, đột nhiên hắt xì một cái.
Sở Hoài ở lại chỗ Sở Tương hai ngày, trong thời gian đó, Sở Tương liên tục “tẩy não” cậu, khuyên nhủ cậu phải chăm chỉ học hành, nhất định không để ai khác chiếm đoạt tài sản của hai chị em họ. Cả cuộc sống nhàn nhã sau này của Sở Tương đều trông chờ vào cậu em trai này.
Ngay tại chỗ, Sở Hoài viết một lịch học cụ thể, chứng minh rằng mình nhất định sẽ nghe lời chị.
Đưa Sở Hoài về xong thì Sở Tương lại chuẩn bị đối mặt với kỳ huấn luyện quân sự ở đại học.
Dù các nữ sinh đã rất cố gắng chống nắng nhưng vẫn không tránh khỏi bị rám đen. Thỉnh thoảng, Sở Tương gặp Mạnh Thất Nguyệt ở nhà ăn, cả hai người trông như bị lột da, ủ rũ và mệt mỏi. Hai “cô bạn thân” liếc nhau một cái rồi phớt lờ, coi như không nhìn thấy nhau.
Cuối cùng thì cả thể xác lẫn tinh thần của họ đều kiệt quệ, không còn sức để tiếp tục trò “chị em hoa nhựa” nữa.
Sở Tương học lớp Văn Hán ngữ. Đây là lớp nữ nhiều nam ít và không nghi ngờ gì nữa, Sở Tương là người được chú ý nhất lớp. Ngay từ ngày nhập học, cô đã khiến diễn đàn trường trở nên sôi nổi.
Có một nam sinh lấy danh nghĩa bạn học trong lớp để xin cách liên lạc với cô.
Sở Tương chớp mắt ngây thơ, nói: “Tôi ở ngay trong nhóm của lớp mình mà, bạn cần gì cứ nhắn trong đó là được.”
Nam sinh biết ý rút lui, còn những người khác dù có ý định tiếp cận cũng tạm thời không dám xin cách liên lạc thêm.
Dưới ánh nắng gắt, các học sinh mặc đồ ngụy trang dù bất kể nam hay nữ, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa.
Sở Tương từ nhỏ đã quen với cuộc sống thoải mái chưa từng phải chịu khổ như vậy nên cô cảm thấy mình không chịu nổi nữa.
Nhưng khi còn chưa kịp phản ứng thì nữ sinh đứng bên trái đã lên tiếng: “Báo cáo huấn luyện viên, em đau bụng!”
Sợ huấn luyện viên nam không hiểu, cô nàng vội bổ sung: “Em đang đến kỳ kinh nguyệt!”
Mọi người xung quanh: “……”
Huấn luyện viên trẻ tuổi nghiêm mặt nhưng vẫn cho phép cô nàng đi nghỉ ngơi.
Lúc này, nếu lại có người nói mình cũng đang đến kỳ thì có vẻ hơi giả tạo.
Sở Tương cân nhắc một lúc, cô nhích người định giả vờ ngất.
Ngay lúc đó, nữ sinh đứng bên phải bỗng lảo đảo, may có người đỡ nên cô ấy không bị ngã xuống đất.
Huấn luyện viên vội vàng hỏi tình hình.
Nữ sinh yếu ớt nói: “Huấn luyện viên, em bị tụt huyết áp, choáng váng…”
Huấn luyện viên chỉ còn cách cho phép cô ấy rời hàng đi nghỉ ngơi.
Trong thời gian ngắn, đã có hai người rời hàng, huấn luyện viên nhìn qua đội ngũ: “Còn ai bị bệnh nữa không?”
Không ai dám lên tiếng.
Sở Tương hậm hực trong lòng, sao cô lại chậm chân hơn người ta chứ!
Khi ngồi nghỉ và lau mồ hôi, có người nhỏ giọng hỏi Sở Tương: “Sở Tương, chàng trai đẹp trai kia là bạn cậu à?”
Dưới tán cây có một chàng trai tuấn tú ngồi đó, anh đã đến từ lâu, một tay cầm nửa quả dưa hấu ướp lạnh, tay kia cầm muỗng từng chút một múc phần thịt mọng nước đưa vào miệng.
Cô tiếp tục giải thích và thuyết phục Sở Hoài: “Dù sao đi nữa, chỉ khi em trở nên mạnh mẽ thì mọi thứ mới thuận lợi. Em nghĩ đi, sau này chị lấy chồng, nếu nhà chồng biết chị có một em trai tài giỏi thì chắc chắn họ cũng chẳng dám làm khó dễ chị đâu.”
Sở Hoài nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy rất hợp lý. Vốn dĩ có người ba như Sở Thịnh đã là một điểm yếu lớn nên cậu không thể để chị gái mình không có chỗ dựa được.
Ngay lập tức, Sở Hoài cảm thấy mình gánh trọng trách lớn lao. Cậu nắm tay Sở Tương, trịnh trọng nói: “Chị cứ yên tâm, chờ đến khi em thừa kế tài sản của ba, em nhất định sẽ trở nên lớn mạnh, để chị được làm trưởng công chúa vui vẻ!”
Sở Tương cảm động nói: “Không tồi, người trẻ tuổi cần phải có chí khí như vậy!”
Xa tít tận hòn đảo ở nước ngoài, Sở Thịnh đang nằm trên ghế dựa ngắm các mỹ nữ mặc bikini dạo trên bãi cát, đột nhiên hắt xì một cái.
Sở Hoài ở lại chỗ Sở Tương hai ngày, trong thời gian đó, Sở Tương liên tục “tẩy não” cậu, khuyên nhủ cậu phải chăm chỉ học hành, nhất định không để ai khác chiếm đoạt tài sản của hai chị em họ. Cả cuộc sống nhàn nhã sau này của Sở Tương đều trông chờ vào cậu em trai này.
Ngay tại chỗ, Sở Hoài viết một lịch học cụ thể, chứng minh rằng mình nhất định sẽ nghe lời chị.
Đưa Sở Hoài về xong thì Sở Tương lại chuẩn bị đối mặt với kỳ huấn luyện quân sự ở đại học.
Dù các nữ sinh đã rất cố gắng chống nắng nhưng vẫn không tránh khỏi bị rám đen. Thỉnh thoảng, Sở Tương gặp Mạnh Thất Nguyệt ở nhà ăn, cả hai người trông như bị lột da, ủ rũ và mệt mỏi. Hai “cô bạn thân” liếc nhau một cái rồi phớt lờ, coi như không nhìn thấy nhau.
Cuối cùng thì cả thể xác lẫn tinh thần của họ đều kiệt quệ, không còn sức để tiếp tục trò “chị em hoa nhựa” nữa.
Sở Tương học lớp Văn Hán ngữ. Đây là lớp nữ nhiều nam ít và không nghi ngờ gì nữa, Sở Tương là người được chú ý nhất lớp. Ngay từ ngày nhập học, cô đã khiến diễn đàn trường trở nên sôi nổi.
Có một nam sinh lấy danh nghĩa bạn học trong lớp để xin cách liên lạc với cô.
Sở Tương chớp mắt ngây thơ, nói: “Tôi ở ngay trong nhóm của lớp mình mà, bạn cần gì cứ nhắn trong đó là được.”
Nam sinh biết ý rút lui, còn những người khác dù có ý định tiếp cận cũng tạm thời không dám xin cách liên lạc thêm.
Dưới ánh nắng gắt, các học sinh mặc đồ ngụy trang dù bất kể nam hay nữ, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa.
Sở Tương từ nhỏ đã quen với cuộc sống thoải mái chưa từng phải chịu khổ như vậy nên cô cảm thấy mình không chịu nổi nữa.
Nhưng khi còn chưa kịp phản ứng thì nữ sinh đứng bên trái đã lên tiếng: “Báo cáo huấn luyện viên, em đau bụng!”
Sợ huấn luyện viên nam không hiểu, cô nàng vội bổ sung: “Em đang đến kỳ kinh nguyệt!”
Mọi người xung quanh: “……”
Huấn luyện viên trẻ tuổi nghiêm mặt nhưng vẫn cho phép cô nàng đi nghỉ ngơi.
Lúc này, nếu lại có người nói mình cũng đang đến kỳ thì có vẻ hơi giả tạo.
Sở Tương cân nhắc một lúc, cô nhích người định giả vờ ngất.
Ngay lúc đó, nữ sinh đứng bên phải bỗng lảo đảo, may có người đỡ nên cô ấy không bị ngã xuống đất.
Huấn luyện viên vội vàng hỏi tình hình.
Nữ sinh yếu ớt nói: “Huấn luyện viên, em bị tụt huyết áp, choáng váng…”
Huấn luyện viên chỉ còn cách cho phép cô ấy rời hàng đi nghỉ ngơi.
Trong thời gian ngắn, đã có hai người rời hàng, huấn luyện viên nhìn qua đội ngũ: “Còn ai bị bệnh nữa không?”
Không ai dám lên tiếng.
Sở Tương hậm hực trong lòng, sao cô lại chậm chân hơn người ta chứ!
Khi ngồi nghỉ và lau mồ hôi, có người nhỏ giọng hỏi Sở Tương: “Sở Tương, chàng trai đẹp trai kia là bạn cậu à?”
Dưới tán cây có một chàng trai tuấn tú ngồi đó, anh đã đến từ lâu, một tay cầm nửa quả dưa hấu ướp lạnh, tay kia cầm muỗng từng chút một múc phần thịt mọng nước đưa vào miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.