Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 31: Cố Giác Đến Gặp Cô
Bôn Bào Đích Đào Tử
23/09/2024
Dưới ánh mắt của Tô Nhuyễn Nhuyễn, những người trong Cố gia đều giống cùng một nhóm của Sở Tương. Dù không phải là người có tiền nhưng cô ta luôn tự tin rằng mình không hề có ý định nhờ vả ai, nhất là khi Sở Tương đã nói những lời thật khó nghe.
Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên quyết nói: “Các người yên tâm, tôi sẽ không thiếu tiền Cô gia một đồng nào. Dù có phải mất mười hay hai mươi năm, tôi cũng sẽ trả đủ cho các người.”
Ý nghĩa ẩn sâu là cô ta đã đồng ý với cách giải quyết của Cố Hành và cô ta sẽ không dây dưa với Cố Giác nữa.
Kết quả này khiến Cố Hành hài lòng, xong việc anh lái xe đưa Sở Tương về.
Ngồi ở ghế phụ, Sở Tương lén nhìn khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông bên cạnh rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Khi đèn tín hiệu chuyển sang đỏ, Cố Hành nhìn về phía cô: “Có gì muốn nói với tôi không?”
Sở Tương không kìm được nói: “Cố tiên sinh, thật sự không cần phải vì tôi và Cố Giác mà tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tôi đã quyết định muốn hủy hôn ước.”
Ánh mắt của cô tràn đầy chân thành không có một chút miễn cưỡng hay giận dỗi nào mà cô thật sự muốn chấm dứt hôn ước.
Cố Hành không cần phải hỏi thêm lý do bởi vì Cố Giác cũng chẳng phải là người bình thường nếu là bất cứ cô gái nào khác thì việc hủy hôn ước cũng rất bình thường.
Cố Hành hỏi: “Sở tiểu thư đã nghĩ kỹ chưa?”
Sở Tương gật đầu: “Đã nghĩ kỹ.”
Đúng lúc đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng xe lại bắt đầu di chuyển, Cố Hành nhìn thẳng đường, sự im lặng của anh khiến người khác không đoán ra suy nghĩ của anh.
Đối với Cố gia kể cả việc bỏ qua mối quan hệ với Sở Thịnh và Cố Minh Quang thì Sở Tương cũng là một lựa chọn hôn ước tốt. Cô có xuất thân môn đăng hộ đối với Cố Giác, trước đây cũng chưa tình yêu ai, đương nhiên cô là đại tiểu thư của Sở gia, cho dù có mắc bệnh công chúa cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa, cô còn là đứa trẻ mà cha mẹ anh nhìn lớn lên nên hiểu rõ tính cách nên chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với việc Cố Giác đi tìm một cô gái không ra gì.
Dưới góc nhìn của Cố Hành, anh hoàn toàn không cảm thấy rằng Cố Giác nên hủy hôn ước với Sở Tương.
Nhưng anh cũng biết rằng dù có lợi ích hay không, anh không có quyền ép buộc một cô gái phải ở bên cạnh một người đàn ông tệ hại như Cố Giác.
Cố Hành đưa Sở Tương đến trước cửa khu chung cư, khi cô xuống xe, anh nói: “Tôi hy vọng Sở tiểu thư có thể suy nghĩ kỹ và đưa ra câu trả lời rõ ràng.”
Sở Tương nhận ra rằng những lời này của Cố Hành đại diện cho thái độ của Cố gia nhưng anh ấy chỉ là anh trai của Cố Giác không phải cha của Cố Giác, nên việc hủy hôn ước chắc chắn phải do cha cô và cha Cố Giác bàn bạc. Cô chỉ ậm ừ một tiếng, rồi mở cửa xe bước xuống.
Đứng trên vỉa hè, cô quay lại nhìn vào trong xe và nói: “Cố tiên sinh, lái xe nhớ cẩn thận.”
Cố Hành dừng lại một chút, nhìn thẳng vào cô và nói: “Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.”
Sở Tương vẫy tay chào tạm biệt rồi đóng cửa xe mà quay lưng đi.
Dưới ánh trăng chỉ thấy chiếc váy của cô và đôi giày trắng nhỏ nhắn từng bước một đi xa, không lâu sau bóng dáng của cô dần biến mất.
Cố Hành cũng thu hồi ánh mắt và lái xe rời đi.
Khi Sở Tương bước ra khỏi thang máy và chưa kịp đến cửa nhà mình thì cô đã thấy một bóng người đứng trước cửa.
Một chàng trai trẻ đang dựa lưng vào tường, cúi đầu chơi điện thoại. Khuôn mặt anh ta rất đẹp nhưng có phần lạnh lùng khiến người khác phải dè chừng. Cô không biết anh ta đã đứng đây bao lâu, đôi mắt tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn. Khi thấy Sở Tương trở về, anh ta đứng thẳng dậy và hỏi: “Cô đã đi đâu vậy?”
Sở Tương không tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy Cố Giác, cô đáp lại một cách lạnh lùng: "Tôi đi đâu có liên quan gì đến anh?"
Thấy Cố Giác đứng trước cửa, Sở Tương cũng không vội vàng mở cửa vào nhà, cô không có ý định mời anh ta vào uống trà.
Đương nhiên, Cố Giác cũng chẳng mong đợi cô sẽ mời mình một ly trà.
Cố Giác cau mày, hỏi: "Em chặn tin nhắn của anh à?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên quyết nói: “Các người yên tâm, tôi sẽ không thiếu tiền Cô gia một đồng nào. Dù có phải mất mười hay hai mươi năm, tôi cũng sẽ trả đủ cho các người.”
Ý nghĩa ẩn sâu là cô ta đã đồng ý với cách giải quyết của Cố Hành và cô ta sẽ không dây dưa với Cố Giác nữa.
Kết quả này khiến Cố Hành hài lòng, xong việc anh lái xe đưa Sở Tương về.
Ngồi ở ghế phụ, Sở Tương lén nhìn khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông bên cạnh rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Khi đèn tín hiệu chuyển sang đỏ, Cố Hành nhìn về phía cô: “Có gì muốn nói với tôi không?”
Sở Tương không kìm được nói: “Cố tiên sinh, thật sự không cần phải vì tôi và Cố Giác mà tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tôi đã quyết định muốn hủy hôn ước.”
Ánh mắt của cô tràn đầy chân thành không có một chút miễn cưỡng hay giận dỗi nào mà cô thật sự muốn chấm dứt hôn ước.
Cố Hành không cần phải hỏi thêm lý do bởi vì Cố Giác cũng chẳng phải là người bình thường nếu là bất cứ cô gái nào khác thì việc hủy hôn ước cũng rất bình thường.
Cố Hành hỏi: “Sở tiểu thư đã nghĩ kỹ chưa?”
Sở Tương gật đầu: “Đã nghĩ kỹ.”
Đúng lúc đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng xe lại bắt đầu di chuyển, Cố Hành nhìn thẳng đường, sự im lặng của anh khiến người khác không đoán ra suy nghĩ của anh.
Đối với Cố gia kể cả việc bỏ qua mối quan hệ với Sở Thịnh và Cố Minh Quang thì Sở Tương cũng là một lựa chọn hôn ước tốt. Cô có xuất thân môn đăng hộ đối với Cố Giác, trước đây cũng chưa tình yêu ai, đương nhiên cô là đại tiểu thư của Sở gia, cho dù có mắc bệnh công chúa cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa, cô còn là đứa trẻ mà cha mẹ anh nhìn lớn lên nên hiểu rõ tính cách nên chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với việc Cố Giác đi tìm một cô gái không ra gì.
Dưới góc nhìn của Cố Hành, anh hoàn toàn không cảm thấy rằng Cố Giác nên hủy hôn ước với Sở Tương.
Nhưng anh cũng biết rằng dù có lợi ích hay không, anh không có quyền ép buộc một cô gái phải ở bên cạnh một người đàn ông tệ hại như Cố Giác.
Cố Hành đưa Sở Tương đến trước cửa khu chung cư, khi cô xuống xe, anh nói: “Tôi hy vọng Sở tiểu thư có thể suy nghĩ kỹ và đưa ra câu trả lời rõ ràng.”
Sở Tương nhận ra rằng những lời này của Cố Hành đại diện cho thái độ của Cố gia nhưng anh ấy chỉ là anh trai của Cố Giác không phải cha của Cố Giác, nên việc hủy hôn ước chắc chắn phải do cha cô và cha Cố Giác bàn bạc. Cô chỉ ậm ừ một tiếng, rồi mở cửa xe bước xuống.
Đứng trên vỉa hè, cô quay lại nhìn vào trong xe và nói: “Cố tiên sinh, lái xe nhớ cẩn thận.”
Cố Hành dừng lại một chút, nhìn thẳng vào cô và nói: “Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.”
Sở Tương vẫy tay chào tạm biệt rồi đóng cửa xe mà quay lưng đi.
Dưới ánh trăng chỉ thấy chiếc váy của cô và đôi giày trắng nhỏ nhắn từng bước một đi xa, không lâu sau bóng dáng của cô dần biến mất.
Cố Hành cũng thu hồi ánh mắt và lái xe rời đi.
Khi Sở Tương bước ra khỏi thang máy và chưa kịp đến cửa nhà mình thì cô đã thấy một bóng người đứng trước cửa.
Một chàng trai trẻ đang dựa lưng vào tường, cúi đầu chơi điện thoại. Khuôn mặt anh ta rất đẹp nhưng có phần lạnh lùng khiến người khác phải dè chừng. Cô không biết anh ta đã đứng đây bao lâu, đôi mắt tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn. Khi thấy Sở Tương trở về, anh ta đứng thẳng dậy và hỏi: “Cô đã đi đâu vậy?”
Sở Tương không tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy Cố Giác, cô đáp lại một cách lạnh lùng: "Tôi đi đâu có liên quan gì đến anh?"
Thấy Cố Giác đứng trước cửa, Sở Tương cũng không vội vàng mở cửa vào nhà, cô không có ý định mời anh ta vào uống trà.
Đương nhiên, Cố Giác cũng chẳng mong đợi cô sẽ mời mình một ly trà.
Cố Giác cau mày, hỏi: "Em chặn tin nhắn của anh à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.