Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 5: Đồn Cảnh Sát
Bôn Bào Đích Đào Tử
17/09/2024
Trợ lý Doãn nói rất nhiều và khi sắp đến nhà họ Cố, anh ta đột nhiên nhận được một cuộc gọi khiến sắc mặt liền thay đổi. Anh ta quay lại nói: “Cố tổng, nhị thiếu gia bị cảnh sát đưa vào đồn công an.”
Người đàn ông nhíu mày, mở to mắt.
Tại đồn công an, phòng tạm giam.
Một nữ cảnh sát trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, rót cho cô gái một tách trà nóng.
Cô gái còn đang rơi lệ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo,” nữ cảnh sát trả lời với vẻ căm phẫn, “Cô tên tâm đi, quán bar có camera theo dõi, cô là người bị hại và có bằng chứng nên pháp luật sẽ trừng trị anh ta.”
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu “ừm” một tiếng.
Cô thật xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo như thể sắp rơi nước mắt, hiện tại cô đang lo lắng, trông rất yếu đuối dễ bị tổn thương. Đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng phải xao xuyến trước vẻ đẹp động lòng người ấy.
Nữ cảnh sát nói nhiều điều chân thành, chẳng hạn như hiện tại xã hội có quá nhiều người xấu, và cô gái xinh đẹp như vậy không nên đến những nơi như quán bar. Ai biết được kẻ nào sẽ lợi dụng lúc cô không để ý làm điều xấu?
Sở Tương ngoan ngoãn lắng nghe, cảm thấy hơi xấu hổ trước sự nhiệt tình của nữ cảnh sát. Sau đó, khi có người gọi nữ cảnh sát đi, cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cố Giác bị thương nhẹ và được đưa đến bệnh viện xử lý, không có gì nghiêm trọng. Sau đó, anh lại bị cảnh sát đưa về đồn công an.
Cố Giác tất nhiên không thừa nhận mình có ý định dâm loạn, nhưng camera của quán bar đã ghi lại rất rõ ràng khi Sở Tương định đi thì anh ta lại bảo bạn bè ngăn cô ấy lại, lúc sau còn bắt lấy tay cô ấy, ép buộc Sở Tương phải uống xong một bàn rượu.
Sở Tương vì muốn thoát thân, trong tình thế cấp bách chỉ có thể sợ hãi cầm lấy chai rượu đánh người đàn ông đó. Đánh xong, cô lập tức chủ động báo cảnh sát.
Một cô gái nhỏ tuổi, vì tự mình đánh người mà phải cầm di động khóc lóc sướt mướt, trông thật đáng thương.
Còn Cố Giác, cùng với nhóm bạn xấu của anh ta, thực sự là một băng nhóm tội phạm!
Cố Giác bị nhốt trong phòng thẩm vấn. Mặc dù anh ta là người hỗn trướng, nhưng anh ta chưa bao giờ có ý định làm hại phụ nữ. Bây giờ anh ta không thể kiềm chế được nữa, khóe môi nhếch lên với nụ cười đầy nham hiểm, “Các người biết tôi là người như thế nào không?”
Người cảnh sát đang thẩm vấn đập bàn nói, “Ai quan tâm cậu là ai! Chúng tôi chỉ biết trừng trị kẻ ác! Giữ gìn công lý!”
Cố Giác run rẩy, trên đầu vẫn còn băng gạc. Trước mặt các cảnh sát nghiêm nghị, phong thái tà mị của anh ta có phần yếu đi. Thực sự buồn cười, anh ta không thể không nói: “Sở Tương là vị hôn thê của tôi.”
Cảnh sát chỉ vào một phụ nữ khác đang theo dõi, “Còn người phụ nữ bên cạnh cậu là ai?”
Cố Giác cảm thấy hơi ngượng, nói: “Bạn bè.”
Anh ta không thể nói Tô Nhuyễn Nhuyễn là người tình theo hợp đồng của anh ta.
Khi xem video, cảnh sát thấy Cố Giác và Tô Nhuyễn Nhuyễn có những cử chỉ thân mật. Họ đoán rằng Cố Giác đã đính hôn với người khác nhưng lại đến quán bar ăn chơi với một người phụ nữ khác, thậm chí vì người phụ nữ này mà ép buộc vị hôn thê của mình.
Cố Giác phải đối mặt với ánh mắt khinh thường của hai cảnh sát chính nghĩa. Anh ta cảm thấy bực bội, muốn giải thích nhưng không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy đau đầu.
Ngược lại, Sở Tương hiện tại cảm thấy khá thoải mái.
Cô ngồi ở phòng nghỉ, trong lòng suy đoán không biết Cố gia ai sẽ đến đây để cứu giúp, và phải làm sao để giữ thể diện cho người ta. Tất nhiên, cô chỉ muốn không bị thiệt thòi mà giáo huấn Cố Giác một bài học chứ không muốn hai nhà Cố, Sở trở thành thù địch.
Chú Cố và cô Cố đang đi du lịch, có thể là ông Cố sẽ đến?
Nếu ông ấy đến thì cô phải biết cách xử lý cho tốt.
Sở Tương ngồi chờ lâu, di động của cô cũng đã hết pin, chỉ có thể ngồi đợi thời gian trôi qua. Cô cúi đầu, buồn ngủ mà xoa xoa đôi mắt.
Không ngờ, dáng vẻ này của cô trong mắt người khác lại trông thật đáng thương.
Có người nhỏ giọng bàn tán.
“Nghe nói cô gái này có vị hôn phu bị bắt.”
“Ồ? Cô ấy xinh đẹp như vậy mà vị hôn phu lại bị bắt?”
“Cậu không biết đâu, hoa nhà không bằng hoa dại. Cô ấy đến quán bar tìm vị hôn phu, vậy mà người đàn ông đó vì tình nhân mà khiến cô ấy phải uống hết cả bàn rượu.”
“Cô gái nhỏ tuổi trông thật đáng thương.”
“Theo tôi, người đàn ông đó thật đáng ghét. Cô ấy nên bỏ anh ta đi, không nên khổ sở như vậy ở đây. Nhìn kìa, cô gái này lại sắp khóc rồi.”
……….
Người đàn ông nhíu mày, mở to mắt.
Tại đồn công an, phòng tạm giam.
Một nữ cảnh sát trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, rót cho cô gái một tách trà nóng.
Cô gái còn đang rơi lệ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo,” nữ cảnh sát trả lời với vẻ căm phẫn, “Cô tên tâm đi, quán bar có camera theo dõi, cô là người bị hại và có bằng chứng nên pháp luật sẽ trừng trị anh ta.”
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu “ừm” một tiếng.
Cô thật xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo như thể sắp rơi nước mắt, hiện tại cô đang lo lắng, trông rất yếu đuối dễ bị tổn thương. Đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng phải xao xuyến trước vẻ đẹp động lòng người ấy.
Nữ cảnh sát nói nhiều điều chân thành, chẳng hạn như hiện tại xã hội có quá nhiều người xấu, và cô gái xinh đẹp như vậy không nên đến những nơi như quán bar. Ai biết được kẻ nào sẽ lợi dụng lúc cô không để ý làm điều xấu?
Sở Tương ngoan ngoãn lắng nghe, cảm thấy hơi xấu hổ trước sự nhiệt tình của nữ cảnh sát. Sau đó, khi có người gọi nữ cảnh sát đi, cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cố Giác bị thương nhẹ và được đưa đến bệnh viện xử lý, không có gì nghiêm trọng. Sau đó, anh lại bị cảnh sát đưa về đồn công an.
Cố Giác tất nhiên không thừa nhận mình có ý định dâm loạn, nhưng camera của quán bar đã ghi lại rất rõ ràng khi Sở Tương định đi thì anh ta lại bảo bạn bè ngăn cô ấy lại, lúc sau còn bắt lấy tay cô ấy, ép buộc Sở Tương phải uống xong một bàn rượu.
Sở Tương vì muốn thoát thân, trong tình thế cấp bách chỉ có thể sợ hãi cầm lấy chai rượu đánh người đàn ông đó. Đánh xong, cô lập tức chủ động báo cảnh sát.
Một cô gái nhỏ tuổi, vì tự mình đánh người mà phải cầm di động khóc lóc sướt mướt, trông thật đáng thương.
Còn Cố Giác, cùng với nhóm bạn xấu của anh ta, thực sự là một băng nhóm tội phạm!
Cố Giác bị nhốt trong phòng thẩm vấn. Mặc dù anh ta là người hỗn trướng, nhưng anh ta chưa bao giờ có ý định làm hại phụ nữ. Bây giờ anh ta không thể kiềm chế được nữa, khóe môi nhếch lên với nụ cười đầy nham hiểm, “Các người biết tôi là người như thế nào không?”
Người cảnh sát đang thẩm vấn đập bàn nói, “Ai quan tâm cậu là ai! Chúng tôi chỉ biết trừng trị kẻ ác! Giữ gìn công lý!”
Cố Giác run rẩy, trên đầu vẫn còn băng gạc. Trước mặt các cảnh sát nghiêm nghị, phong thái tà mị của anh ta có phần yếu đi. Thực sự buồn cười, anh ta không thể không nói: “Sở Tương là vị hôn thê của tôi.”
Cảnh sát chỉ vào một phụ nữ khác đang theo dõi, “Còn người phụ nữ bên cạnh cậu là ai?”
Cố Giác cảm thấy hơi ngượng, nói: “Bạn bè.”
Anh ta không thể nói Tô Nhuyễn Nhuyễn là người tình theo hợp đồng của anh ta.
Khi xem video, cảnh sát thấy Cố Giác và Tô Nhuyễn Nhuyễn có những cử chỉ thân mật. Họ đoán rằng Cố Giác đã đính hôn với người khác nhưng lại đến quán bar ăn chơi với một người phụ nữ khác, thậm chí vì người phụ nữ này mà ép buộc vị hôn thê của mình.
Cố Giác phải đối mặt với ánh mắt khinh thường của hai cảnh sát chính nghĩa. Anh ta cảm thấy bực bội, muốn giải thích nhưng không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy đau đầu.
Ngược lại, Sở Tương hiện tại cảm thấy khá thoải mái.
Cô ngồi ở phòng nghỉ, trong lòng suy đoán không biết Cố gia ai sẽ đến đây để cứu giúp, và phải làm sao để giữ thể diện cho người ta. Tất nhiên, cô chỉ muốn không bị thiệt thòi mà giáo huấn Cố Giác một bài học chứ không muốn hai nhà Cố, Sở trở thành thù địch.
Chú Cố và cô Cố đang đi du lịch, có thể là ông Cố sẽ đến?
Nếu ông ấy đến thì cô phải biết cách xử lý cho tốt.
Sở Tương ngồi chờ lâu, di động của cô cũng đã hết pin, chỉ có thể ngồi đợi thời gian trôi qua. Cô cúi đầu, buồn ngủ mà xoa xoa đôi mắt.
Không ngờ, dáng vẻ này của cô trong mắt người khác lại trông thật đáng thương.
Có người nhỏ giọng bàn tán.
“Nghe nói cô gái này có vị hôn phu bị bắt.”
“Ồ? Cô ấy xinh đẹp như vậy mà vị hôn phu lại bị bắt?”
“Cậu không biết đâu, hoa nhà không bằng hoa dại. Cô ấy đến quán bar tìm vị hôn phu, vậy mà người đàn ông đó vì tình nhân mà khiến cô ấy phải uống hết cả bàn rượu.”
“Cô gái nhỏ tuổi trông thật đáng thương.”
“Theo tôi, người đàn ông đó thật đáng ghét. Cô ấy nên bỏ anh ta đi, không nên khổ sở như vậy ở đây. Nhìn kìa, cô gái này lại sắp khóc rồi.”
……….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.