Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 50: Gặp Nhau Tại Trường
Bôn Bào Đích Đào Tử
03/11/2024
Một ngày huấn luyện kết thúc, không ít người đều như bị người khác đánh cho mệt mỏi nhưng may mắn là kỳ huấn luyện quân sự sắp kết thúc, cuối cùng cũng có chút hi vọng.
Sở Tương đến cổng trường, cô vừa nhìn đã thấy Cố Giác.
Xét từ góc độ khách quan, Cố Giác đúng là thu hút sự chú ý, anh ta cao lớn, khí chất cuốn hút, là mẫu hình mà nhiều cô gái trẻ thầm mến.
Cố Giác vừa từ chối một cô gái muốn xin số điện thoại, thấy Sở Tương đi tới thì anh ta liền hỏi: “Sao cô lại chậm vậy?”
Sở Tương ngoài cười nhưng trong không cười: “Xin lỗi, thật sự rất ngại vì tôi không biết đường đi nên từ sân thể dục đến cổng trường mất rất nhiều thời gian, để Cố nhị thiếu gia chờ đợi.”
Cố Giác nhíu mày: “Cô nói chuyện cho nghiêm túc một chút có được không?”
Tính cách của Sở Tương luôn như vậy, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô không vui thì cô sẽ thích nói đùa để làm người khác cũng không vui.
Sở Tương chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa và thay quần áo nên cô hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói thì nhanh lên, tôi không có thời gian lãng phí với anh.”
Cố Giác nghĩ về những cô gái mà anh ta từng quen biết đều phải điều tra kỹ lưỡng nhưng giờ thì chưa nói được mấy câu mà cô đã mất kiên nhẫn.
Sở Tương đợi một lát mà không thấy anh ta nói gì, cô hỏi: “Anh cuối cùng có chuyện gì không? Không có thì tôi đi đây.”
Thấy cô thật sự muốn đi, Cố Giác phản ứng lại, liền bịa ra: “Tôi gọi cô ra đây chỉ muốn nói về chuyện tiền bạc.”
Sở Tương đưa tay ra: “Tiền đâu?”
Cố Giác cho hai tay vào túi, lơ đãng nói: “Hiện tại chưa có.”
Anh ta giờ đã túng quẫn, chỉ đủ ăn ở căn tin, một đồng tiền cũng phải chia ra làm hai để tiêu và chưa bao giờ thấy cuộc sống khó khăn đến thế. Anh ta tự nhủ sẽ không dùng tiền của gia đình để trả nợ.
Anh ta tự nhiên cũng không có tiền để trả cho Sở Tương.
Sở Tương tức giận nói: “Anh không có tiền trả lại cho tôi, vậy kêu tôi ra đây làm gì?”
Cố Giác: “Tôi chỉ muốn nói trước với cô, đỡ cho côi lúc đó lại nói bậy rằng tôi thiếu tiền của cô. Cô yên tâm đi, không quá nửa tháng nữa thì tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần.”
“Được, nếu có bản lĩnh thì hãy trả gấp mười lần đi.” Nói rồi, Sở Tương nhìn về một hướng khác cười nói: “Nhưng tôi thấy hiện tại anh có vẻ phải xử lý chuyện khác quan trọng hơn rồi.”
Cố Giác theo ánh mắt Sở Tương, thấy một cô gái mặc váy trắng đứng ở bên kia đường. Khi thấy Cố Giác nhìn về phía mình, cô ấy lập tức cúi đầu rồi đi.
Cố Giác gọi: “Tô Nhuyễn Nhuyễn!”
Anh ta không quan tâm đến việc đang nói chuyện với Sở Tương mà nhanh chóng chạy qua đường.
Cố Giác nắm tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, hai người trò chuyện có vẻ rất kích động. Sở Tương ngáp một cái, cảm thấy thật chán khi nhìn cảnh tượng này.
Cô giơ tay xoa xoa khóe mắt vì ngáp rồi vô tình chú ý đến một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt. Khi cửa sổ xe hạ xuống và thấy người trong xe thì cô lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Cố Hành nói: “Sở tiểu thư để tôi đưa em về.”
Sở Tương không làm bộ, cô lên xe ngồi ở ghế phụ, trong xe mở máy lạnh khiến cô cảm thấy như từ bếp lò bước vào thiên đường.
Cố Hành đưa cho cô một chiếc khăn giấy, cô lấy ra lau khóe mắt, bất ngờ nghe thấy anh ta nói: “Tôi sẽ dạy dỗ Cố Giác.”
“A?” Sở Tương ngẩng mặt lên, vẻ mặt có phần ngây thơ, khóe mắt đỏ bừng cũng thu hút sự chú ý.
Qua cửa sổ xe, cô còn nhìn thấy một đôi thanh niên đang lôi kéo nhau bên kia đường, vì họ đẹp trai xinh gái nên không ít người qua đường không nhịn được mà nhìn nhiều hơn một chút.
Sở Tương hồi phục lại tinh thần, nói: “Chỉ là một việc nhỏ thôi, Cố tiên sinh không cần phải vội, hơn nữa tôi cũng không để ý.”
Cố Hành liếc nhìn hai mắt cô, anh ta cúi đầu thắt dây an toàn cho cô và không nói gì thêm.
Sở Tương đến cổng trường, cô vừa nhìn đã thấy Cố Giác.
Xét từ góc độ khách quan, Cố Giác đúng là thu hút sự chú ý, anh ta cao lớn, khí chất cuốn hút, là mẫu hình mà nhiều cô gái trẻ thầm mến.
Cố Giác vừa từ chối một cô gái muốn xin số điện thoại, thấy Sở Tương đi tới thì anh ta liền hỏi: “Sao cô lại chậm vậy?”
Sở Tương ngoài cười nhưng trong không cười: “Xin lỗi, thật sự rất ngại vì tôi không biết đường đi nên từ sân thể dục đến cổng trường mất rất nhiều thời gian, để Cố nhị thiếu gia chờ đợi.”
Cố Giác nhíu mày: “Cô nói chuyện cho nghiêm túc một chút có được không?”
Tính cách của Sở Tương luôn như vậy, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô không vui thì cô sẽ thích nói đùa để làm người khác cũng không vui.
Sở Tương chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa và thay quần áo nên cô hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói thì nhanh lên, tôi không có thời gian lãng phí với anh.”
Cố Giác nghĩ về những cô gái mà anh ta từng quen biết đều phải điều tra kỹ lưỡng nhưng giờ thì chưa nói được mấy câu mà cô đã mất kiên nhẫn.
Sở Tương đợi một lát mà không thấy anh ta nói gì, cô hỏi: “Anh cuối cùng có chuyện gì không? Không có thì tôi đi đây.”
Thấy cô thật sự muốn đi, Cố Giác phản ứng lại, liền bịa ra: “Tôi gọi cô ra đây chỉ muốn nói về chuyện tiền bạc.”
Sở Tương đưa tay ra: “Tiền đâu?”
Cố Giác cho hai tay vào túi, lơ đãng nói: “Hiện tại chưa có.”
Anh ta giờ đã túng quẫn, chỉ đủ ăn ở căn tin, một đồng tiền cũng phải chia ra làm hai để tiêu và chưa bao giờ thấy cuộc sống khó khăn đến thế. Anh ta tự nhủ sẽ không dùng tiền của gia đình để trả nợ.
Anh ta tự nhiên cũng không có tiền để trả cho Sở Tương.
Sở Tương tức giận nói: “Anh không có tiền trả lại cho tôi, vậy kêu tôi ra đây làm gì?”
Cố Giác: “Tôi chỉ muốn nói trước với cô, đỡ cho côi lúc đó lại nói bậy rằng tôi thiếu tiền của cô. Cô yên tâm đi, không quá nửa tháng nữa thì tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần.”
“Được, nếu có bản lĩnh thì hãy trả gấp mười lần đi.” Nói rồi, Sở Tương nhìn về một hướng khác cười nói: “Nhưng tôi thấy hiện tại anh có vẻ phải xử lý chuyện khác quan trọng hơn rồi.”
Cố Giác theo ánh mắt Sở Tương, thấy một cô gái mặc váy trắng đứng ở bên kia đường. Khi thấy Cố Giác nhìn về phía mình, cô ấy lập tức cúi đầu rồi đi.
Cố Giác gọi: “Tô Nhuyễn Nhuyễn!”
Anh ta không quan tâm đến việc đang nói chuyện với Sở Tương mà nhanh chóng chạy qua đường.
Cố Giác nắm tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, hai người trò chuyện có vẻ rất kích động. Sở Tương ngáp một cái, cảm thấy thật chán khi nhìn cảnh tượng này.
Cô giơ tay xoa xoa khóe mắt vì ngáp rồi vô tình chú ý đến một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt. Khi cửa sổ xe hạ xuống và thấy người trong xe thì cô lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Cố Hành nói: “Sở tiểu thư để tôi đưa em về.”
Sở Tương không làm bộ, cô lên xe ngồi ở ghế phụ, trong xe mở máy lạnh khiến cô cảm thấy như từ bếp lò bước vào thiên đường.
Cố Hành đưa cho cô một chiếc khăn giấy, cô lấy ra lau khóe mắt, bất ngờ nghe thấy anh ta nói: “Tôi sẽ dạy dỗ Cố Giác.”
“A?” Sở Tương ngẩng mặt lên, vẻ mặt có phần ngây thơ, khóe mắt đỏ bừng cũng thu hút sự chú ý.
Qua cửa sổ xe, cô còn nhìn thấy một đôi thanh niên đang lôi kéo nhau bên kia đường, vì họ đẹp trai xinh gái nên không ít người qua đường không nhịn được mà nhìn nhiều hơn một chút.
Sở Tương hồi phục lại tinh thần, nói: “Chỉ là một việc nhỏ thôi, Cố tiên sinh không cần phải vội, hơn nữa tôi cũng không để ý.”
Cố Hành liếc nhìn hai mắt cô, anh ta cúi đầu thắt dây an toàn cho cô và không nói gì thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.