Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 11: Hơi Thở Thoi Thóp
Bôn Bào Đích Đào Tử
22/09/2024
Trần Uyển Nhu nghẹn ngào khóc, lén liếc nhìn sắc mặt của Sở Tương chỉ thấy cô ấy mắt đầy nước mắt, biểu cảm chân thành, ánh mắt chan chứa tình cảm ngưỡng mộ như thể thật sự coi Trần Uyển Nhu là mẹ ruột.
Bất chợt, Trần Uyển Nhu che miệng ho vài tiếng như thể đau đến đứt từng khúc ruột, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Sở Tương vội vàng đỡ lấy bà, “Bác Cố, bác sao vậy?”
“Bác... bác không sao đâu...” Trần Uyển Nhu yếu ớt vẫy tay, nhưng vì động tác đó mà chiếc túi của bà rơi xuống đất, và một tờ giấy trong túi cũng rơi ra.
Trần Uyển Nhu hoảng hốt kêu lên một tiếng “A”, như sợ Sở Tương phát hiện tờ giấy đó.
Nhưng Sở Tương chẳng có phản ứng gì cả.
Trần Uyển Nhu không thể nhịn được mà quay qua nhìn chỉ thấy Sở Tương có lẽ đã buồn bã đến mức không còn để ý gì, đang nhắm mắt lau nước mắt bằng khăn giấy, hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì dưới đất.
Trần Uyển Nhu đợi một phút, Sở Tương vẫn tiếp tục lau mắt.
Trần Uyển Nhu: “……”
Thêm một phút nữa trôi qua, cuối cùng Trần Uyển Nhu bối rối cúi xuống nhặt đồ dưới đất, còn hoảng hốt kêu lên: “Báo cáo xét nghiệm của tôi!”
Sở Tương lúc này mới mở mắt ra.
Trần Uyển Nhu ôm lấy kết quả khám bệnh của mình mà nhìn qua như không muốn ai biết mình đang bị bệnh. Khi thấy Sở Tương nhìn về phía mình, bà vội vàng giấu tài liệu vào trong túi: “Tương Tương, đừng lo lắng. Thật ra bác rất khỏe, đây chỉ là… chỉ là mình tiện tay nhặt một tờ giấy trên đất thôi mà, con đừng suy nghĩ nhiều quá!”
Trần Uyển Nhu không muốn mọi người lo lắng về sức khỏe của mình nên bà mới cuống cuồng giấu kết quả kiểm tra đi. Nhưng mà cách giấu của bà vụng về quá, ai mà không nhìn ra được chứ?
Sở Tương trông lo lắng ra mặt: “Trời ơi, bác Trần, bác không khỏe ở đâu à?”
Trần Uyển Nhu ho vài tiếng mà che ngực lại. Dù được chăm sóc kỹ lưỡng nhưng bà vẫn giữ được vẻ đẹp như xưa, với dáng vẻ yếu ớt càng khiến người khác thương xót: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là một chút vấn đề nhỏ thôi. Bác sĩ nói là bác tự tạo áp lực quá lớn nên gần đây cô mới khó ngủ và tim có chút vấn đề.”
“Tim có vấn đề mà bác lại nói là nhỏ sao!”
Trần Uyển Nhu thở dài: “Cũng tại thằng Giác nhà bác, nó cứ khiến bác không yên tâm. Nó chẳng chịu cố gắng gì cả nhưng lại là con trai ruột của bác, bác hiểu cái tính bướng bỉnh của nó. Bác lo là nó vào đồn công an sẽ không phục tùng, cứ đối nghịch với người ta, không biết nó có nhận ra vấn đề hay không nữa, chẳng biết khi nào nó mới được ra ngoài.”
Trần Uyển Nhu lau nước mắt: “Nó sai thì phải chịu phạt, tại bác không dạy nó nên người. Bác cũng không biết còn sống được bao lâu, chỉ sợ nó sẽ không kịp gặp bác lần cuối cũng chẳng có gì để nói nữa.”
Tình mẹ thật vĩ đại, khiến ai nấy đều xúc động.
Sở Tương lấy ra một tấm danh thiếp rồi rút điện thoại ra gọi.
Trần Uyển Nhu mắt nhòe đi vì nước mắt, không nhìn rõ Sở Tương đang gọi cho ai. Bà ta nhanh chóng ngăn cản: “Tương Tương, bác không phải loại người vô lý nên con đừng vì bác mà làm khó thằng bé…”
Điện thoại bắt máy, Sở Tương lập tức nói: “Anh Doãn à? Tôi là Sở Tương.”
Trong đầu Trần Uyển Nhu đầy thắc mắc.
Doãn? Ai là Doãn?
Chẳng phải Sở Tương đang gọi cho đồn công an sao?
Sở Tương khóc nức nở: “Bác Trần đang ở nhà tôi, bác khóc rất đau lòng, mọi người mau đến đi, bác Trần bệnh nặng lắm rồi, bá ấy nói không còn sống bao lâu nữa!”
Trần Uyển Nhu: “Khoan đã…”
Sở Tương: “Tôi không rõ bác Trần bị bệnh gì chỉ biết là có vấn đề về tim. Tôi sợ mọi người đến trễ thì sẽ không kịp gặp cô lần cuối!”
Tại công ty Cố Gia, trong phòng họp, các lãnh đạo cấp cao ngồi ngay ngắn. Họ còn ngồi thẳng lưng hơn cả hồi đi học đối diện với thầy chủ nhiệm.
Bởi vì người đứng đầu đang xem báo cáo công tác mà họ vừa gửi lên khiến ai nấy đều căng thẳng bởi ông chủ nổi tiếng là nghiêm khắc ngay cả một dấu chấm câu sai cũng không bỏ qua.
Căn phòng im lặng đến mức đáng sợ thì bỗng nhiên cửa bật mở. Trợ lý Doãn mặt tái mét, cầm điện thoại chạy vội vào. Anh ấy va phải chậu cây đặt trên bàn mà cũng chẳng để ý, lớn tiếng: “Không ổn rồi, Cố tổng! Mẹ ngài bệnh nặng, tim của bà ấy vừa phát bệnh, giờ thoi thóp rồi, nếu ngài không nhanh đến thì sẽ không kịp gặp bà lần cuối!”
Mọi người đều nhìn về phía anh ta, dù trước giờ Cố Hành luôn là người điềm tĩnh nhất nhưng khi nghe tin mẹ gặp chuyện chắc chắn cũng không thể ngồi yên được.
Quả nhiên, Cố Hành đặt tài liệu xuống, lông mày nhíu lại.
Những người khác trong lòng âm thầm hò reo mong sao ông sếp khó tính này mau chóng rời đi!
Nhưng lại thấy Cố Hành đưa tay ra di chuyển chậu cây trầu bà vừa bị trợ lý Doãn chạm vào và đặt lại đúng vị trí ban đầu. Anh còn liếc nhìn chậu trầu bà đối diện xác nhận hai chậu cây đã đối xứng nhau rồi mới thu tay về và thư giãn lông mày.
Trợ lý Doãn trong lòng điên cuồng lẩm bẩm, "Đến lúc này rồi mà còn lo chuyện cây không xếp ngay ngắn!"
Một giây sau, Cố Hành đứng dậy chỉnh lại tay áo mà thản nhiên hỏi: "Mẹ tôi đang thoi thóp ở đâu?"
Trợ lý Doãn: "Ở căn hộ của Sở tiểu thư.!"
Bất chợt, Trần Uyển Nhu che miệng ho vài tiếng như thể đau đến đứt từng khúc ruột, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Sở Tương vội vàng đỡ lấy bà, “Bác Cố, bác sao vậy?”
“Bác... bác không sao đâu...” Trần Uyển Nhu yếu ớt vẫy tay, nhưng vì động tác đó mà chiếc túi của bà rơi xuống đất, và một tờ giấy trong túi cũng rơi ra.
Trần Uyển Nhu hoảng hốt kêu lên một tiếng “A”, như sợ Sở Tương phát hiện tờ giấy đó.
Nhưng Sở Tương chẳng có phản ứng gì cả.
Trần Uyển Nhu không thể nhịn được mà quay qua nhìn chỉ thấy Sở Tương có lẽ đã buồn bã đến mức không còn để ý gì, đang nhắm mắt lau nước mắt bằng khăn giấy, hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì dưới đất.
Trần Uyển Nhu đợi một phút, Sở Tương vẫn tiếp tục lau mắt.
Trần Uyển Nhu: “……”
Thêm một phút nữa trôi qua, cuối cùng Trần Uyển Nhu bối rối cúi xuống nhặt đồ dưới đất, còn hoảng hốt kêu lên: “Báo cáo xét nghiệm của tôi!”
Sở Tương lúc này mới mở mắt ra.
Trần Uyển Nhu ôm lấy kết quả khám bệnh của mình mà nhìn qua như không muốn ai biết mình đang bị bệnh. Khi thấy Sở Tương nhìn về phía mình, bà vội vàng giấu tài liệu vào trong túi: “Tương Tương, đừng lo lắng. Thật ra bác rất khỏe, đây chỉ là… chỉ là mình tiện tay nhặt một tờ giấy trên đất thôi mà, con đừng suy nghĩ nhiều quá!”
Trần Uyển Nhu không muốn mọi người lo lắng về sức khỏe của mình nên bà mới cuống cuồng giấu kết quả kiểm tra đi. Nhưng mà cách giấu của bà vụng về quá, ai mà không nhìn ra được chứ?
Sở Tương trông lo lắng ra mặt: “Trời ơi, bác Trần, bác không khỏe ở đâu à?”
Trần Uyển Nhu ho vài tiếng mà che ngực lại. Dù được chăm sóc kỹ lưỡng nhưng bà vẫn giữ được vẻ đẹp như xưa, với dáng vẻ yếu ớt càng khiến người khác thương xót: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là một chút vấn đề nhỏ thôi. Bác sĩ nói là bác tự tạo áp lực quá lớn nên gần đây cô mới khó ngủ và tim có chút vấn đề.”
“Tim có vấn đề mà bác lại nói là nhỏ sao!”
Trần Uyển Nhu thở dài: “Cũng tại thằng Giác nhà bác, nó cứ khiến bác không yên tâm. Nó chẳng chịu cố gắng gì cả nhưng lại là con trai ruột của bác, bác hiểu cái tính bướng bỉnh của nó. Bác lo là nó vào đồn công an sẽ không phục tùng, cứ đối nghịch với người ta, không biết nó có nhận ra vấn đề hay không nữa, chẳng biết khi nào nó mới được ra ngoài.”
Trần Uyển Nhu lau nước mắt: “Nó sai thì phải chịu phạt, tại bác không dạy nó nên người. Bác cũng không biết còn sống được bao lâu, chỉ sợ nó sẽ không kịp gặp bác lần cuối cũng chẳng có gì để nói nữa.”
Tình mẹ thật vĩ đại, khiến ai nấy đều xúc động.
Sở Tương lấy ra một tấm danh thiếp rồi rút điện thoại ra gọi.
Trần Uyển Nhu mắt nhòe đi vì nước mắt, không nhìn rõ Sở Tương đang gọi cho ai. Bà ta nhanh chóng ngăn cản: “Tương Tương, bác không phải loại người vô lý nên con đừng vì bác mà làm khó thằng bé…”
Điện thoại bắt máy, Sở Tương lập tức nói: “Anh Doãn à? Tôi là Sở Tương.”
Trong đầu Trần Uyển Nhu đầy thắc mắc.
Doãn? Ai là Doãn?
Chẳng phải Sở Tương đang gọi cho đồn công an sao?
Sở Tương khóc nức nở: “Bác Trần đang ở nhà tôi, bác khóc rất đau lòng, mọi người mau đến đi, bác Trần bệnh nặng lắm rồi, bá ấy nói không còn sống bao lâu nữa!”
Trần Uyển Nhu: “Khoan đã…”
Sở Tương: “Tôi không rõ bác Trần bị bệnh gì chỉ biết là có vấn đề về tim. Tôi sợ mọi người đến trễ thì sẽ không kịp gặp cô lần cuối!”
Tại công ty Cố Gia, trong phòng họp, các lãnh đạo cấp cao ngồi ngay ngắn. Họ còn ngồi thẳng lưng hơn cả hồi đi học đối diện với thầy chủ nhiệm.
Bởi vì người đứng đầu đang xem báo cáo công tác mà họ vừa gửi lên khiến ai nấy đều căng thẳng bởi ông chủ nổi tiếng là nghiêm khắc ngay cả một dấu chấm câu sai cũng không bỏ qua.
Căn phòng im lặng đến mức đáng sợ thì bỗng nhiên cửa bật mở. Trợ lý Doãn mặt tái mét, cầm điện thoại chạy vội vào. Anh ấy va phải chậu cây đặt trên bàn mà cũng chẳng để ý, lớn tiếng: “Không ổn rồi, Cố tổng! Mẹ ngài bệnh nặng, tim của bà ấy vừa phát bệnh, giờ thoi thóp rồi, nếu ngài không nhanh đến thì sẽ không kịp gặp bà lần cuối!”
Mọi người đều nhìn về phía anh ta, dù trước giờ Cố Hành luôn là người điềm tĩnh nhất nhưng khi nghe tin mẹ gặp chuyện chắc chắn cũng không thể ngồi yên được.
Quả nhiên, Cố Hành đặt tài liệu xuống, lông mày nhíu lại.
Những người khác trong lòng âm thầm hò reo mong sao ông sếp khó tính này mau chóng rời đi!
Nhưng lại thấy Cố Hành đưa tay ra di chuyển chậu cây trầu bà vừa bị trợ lý Doãn chạm vào và đặt lại đúng vị trí ban đầu. Anh còn liếc nhìn chậu trầu bà đối diện xác nhận hai chậu cây đã đối xứng nhau rồi mới thu tay về và thư giãn lông mày.
Trợ lý Doãn trong lòng điên cuồng lẩm bẩm, "Đến lúc này rồi mà còn lo chuyện cây không xếp ngay ngắn!"
Một giây sau, Cố Hành đứng dậy chỉnh lại tay áo mà thản nhiên hỏi: "Mẹ tôi đang thoi thóp ở đâu?"
Trợ lý Doãn: "Ở căn hộ của Sở tiểu thư.!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.