Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 8: Mời Ăn Cơm
Bôn Bào Đích Đào Tử
22/09/2024
Cố Hành ngồi thẳng, không giống như người khác khi nhàm chán sẽ xem điện thoại. Ánh mắt anh ta tĩnh lặng, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Với nhiều năm ở vị trí cao, dù ngồi yên lặng như thế này, anh ta vẫn tạo ra một loại áp lực vô hình.
Sở Tương cũng không tự giác ngồi thẳng người, cô cảm giác như mình vẫn còn là học sinh trung học và người ngồi cạnh mình là một thầy giáo nghiêm khắc. Đừng nói điện thoại cô đã hết pin, ngay cả nếu có pin thì cô cũng ngại ngùng không dám lấy ra chơi.
Cố Hành đột nhiên hỏi: "Em ăn tối chưa?"
Sở Tương trả lời: "Em ăn rồi."
Thực ra cô vẫn chưa ăn. Lúc trời còn chưa tối, cô đã vội vã đến quán bar để tìm người, sau đó lại bị đưa vào đồn công an nên ngoài việc uống một ly nước ấm ở đồn, cô không ăn gì thêm. Nhưng cô không muốn Cố Hành rủ đi ăn tối, nên mới nói dối rằng đã ăn rồi.
Lại nói thêm, Sở Tương và Cố Hành là cùng thế hệ, nhưng do chênh lệch tuổi tác cộng thêm tính cách của Cố Hành quá cứng nhắc và nghiêm túc, nên mối quan hệ giữa họ trông giống như giữa bậc tiền bối và hậu bối hơn.
Khi làm việc, Cố Hành thỉnh thoảng có trao đổi đôi lời với đối tác, nhưng đối với Sở Tương - người mà anh xem là “hậu bối” - thì anh không hề giảm bớt sự nghiêm túc trong giọng điệu của mình, hoàn toàn xử lý theo kiểu công việc, không có sự mềm mỏng nào cả.
Khi Cố Hành ở cùng người khác, phần lớn là người khác phải chủ động tìm đề tài để không làm không khí trở nên gượng gạo. Lúc này, sau khi Sở Tương nói một câu “Ăn rồi”, anh ấy cũng giữ im lặng, vì không biết nên nói gì thêm.
Trợ lý Doãn đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng này: “Giờ cũng không còn sớm nữa, Sở tiểu thư có đói không? Chúng ta cùng đi ăn khuya nhé.”
Sở Tương đáp: “Tôi không đói.”
Trợ lý Doãn cười: “Con gái tôi cũng vậy, tối nào cũng nói không đói, sợ mập nên chỉ ăn một chút. Nhưng nửa đêm lại trộm lén dậy mở tủ lạnh kiếm đồ ăn.”
Sở Tương cảm thấy hứng thú: “Con gái anh mấy tuổi rồi?”
Trợ lý Doãn: “Vừa tròn năm tuổi thôi, cao có chừng này mà đã lo lắng về ngoại hình rồi. Tôi thì thấy trẻ con nên mũm mĩm một chút thì nhìn sẽ đáng yêu hơn.”
Sở Tương gật đầu: “Đúng vậy, trẻ con mũm mĩm một chút mới dễ thương.”
Trợ lý Doãn và Sở Tương vừa nói vừa cười, chủ đề xoay quanh chuyện trẻ con khiến bầu không khí nặng nề trong xe lập tức biến mất.
Cố Hành không nói thêm gì nữa, điện thoại vẫn rung lên. Anh liếc nhìn màn hình, nhưng chỉ liếc một cái rồi quay đi, để điện thoại tiếp tục rung mà không có ý định nghe cuộc gọi đó.
Bọn họ đưa Sở Tương đến công khu chung cư của cô,lúc Sở Tương xuống xe đã lễ phép nói lời cảm ơn với bọn họ. Tuy rằng tên Cố Giác kia chẳng ra gì nhưng tốt xấu gì thì Có Hành vẫn là một người bình thường không đến mức khiến người khác phải ghét bỏ.
Đợi Sở Tương vừa đi khuất, trợ lý Doãn không nhịn được mà cảm thán: “Cô Sở là một cô gái rất tốt, rõ ràng hôm nay nhị thiếu gia Cố vì người phụ nữ khác mà làm cô ấy khó xử, vậy mà cô ấy vẫn mạnh mẽ như vậy, thật đáng khâm phục.”
Khi Sở Tương xuống xe, đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe, rõ ràng là do khóc rất nhiều trước đó, nhưng trước mặt người khác cô lại có thể kìm nén không rơi một giọt nước mắt, thậm chí còn có thể trò chuyện vui vẻ với trợ lý Doãn. Điều này cho thấy nội tâm cô ấy phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể làm được như vậy.
Nếu không phải vì Cố Giác là thiếu gia của nhà họ Cố, và Sở Tương lại không thân thiết với anh ta thì trợ lý Doãn thật sự muốn khuyên cô không nên treo cổ vào một cái cây duy nhất như vậy. Cuối cùng thì anh ta cũng có con gái, nghĩ đến việc con mình lớn lên gặp phải người như Cố Giác, anh ta chỉ cảm thấy đau đầu.
Cố Hành nhìn vào chiếc điện thoại đang rung lên, anh hỏi: “Gần đây nhà họ Sở có phải đang định phát triển một khu du lịch không?”
Chuyển ngay sang chủ đề công việc bất ngờ, trợ lý Doãn đáp: “Đúng vậy, mảnh đất đó là của chúng ta. Trước đây, ngài Cố đã cố ý hạ giá để nhượng lại cho nhà họ Sở nhưng tổng giám đốc vẫn chưa ký tên.”
Cha của Cố Hành và cha của Sở Tương là bạn thân, lại thêm việc hai nhà có hôn ước nên ông Cố rất vui lòng nhượng bộ một chút. Tuy nhiên, công ty hiện tại do Cố Hành quản lý, mà Cố Hành luôn là người tách bạch rõ ràng giữa việc gia đình và công việc. Anh không thấy việc giảm giá này có lợi gì cho công ty nên anh đã chần chừ không ký tên.
Tuy nhiên, lúc này, giọng Cố Hành nhàn nhạt: “Ngày mai khi đi làm, mang văn kiện đó cho tôi, tôi sẽ ký.”
Sở Tương cũng không tự giác ngồi thẳng người, cô cảm giác như mình vẫn còn là học sinh trung học và người ngồi cạnh mình là một thầy giáo nghiêm khắc. Đừng nói điện thoại cô đã hết pin, ngay cả nếu có pin thì cô cũng ngại ngùng không dám lấy ra chơi.
Cố Hành đột nhiên hỏi: "Em ăn tối chưa?"
Sở Tương trả lời: "Em ăn rồi."
Thực ra cô vẫn chưa ăn. Lúc trời còn chưa tối, cô đã vội vã đến quán bar để tìm người, sau đó lại bị đưa vào đồn công an nên ngoài việc uống một ly nước ấm ở đồn, cô không ăn gì thêm. Nhưng cô không muốn Cố Hành rủ đi ăn tối, nên mới nói dối rằng đã ăn rồi.
Lại nói thêm, Sở Tương và Cố Hành là cùng thế hệ, nhưng do chênh lệch tuổi tác cộng thêm tính cách của Cố Hành quá cứng nhắc và nghiêm túc, nên mối quan hệ giữa họ trông giống như giữa bậc tiền bối và hậu bối hơn.
Khi làm việc, Cố Hành thỉnh thoảng có trao đổi đôi lời với đối tác, nhưng đối với Sở Tương - người mà anh xem là “hậu bối” - thì anh không hề giảm bớt sự nghiêm túc trong giọng điệu của mình, hoàn toàn xử lý theo kiểu công việc, không có sự mềm mỏng nào cả.
Khi Cố Hành ở cùng người khác, phần lớn là người khác phải chủ động tìm đề tài để không làm không khí trở nên gượng gạo. Lúc này, sau khi Sở Tương nói một câu “Ăn rồi”, anh ấy cũng giữ im lặng, vì không biết nên nói gì thêm.
Trợ lý Doãn đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng này: “Giờ cũng không còn sớm nữa, Sở tiểu thư có đói không? Chúng ta cùng đi ăn khuya nhé.”
Sở Tương đáp: “Tôi không đói.”
Trợ lý Doãn cười: “Con gái tôi cũng vậy, tối nào cũng nói không đói, sợ mập nên chỉ ăn một chút. Nhưng nửa đêm lại trộm lén dậy mở tủ lạnh kiếm đồ ăn.”
Sở Tương cảm thấy hứng thú: “Con gái anh mấy tuổi rồi?”
Trợ lý Doãn: “Vừa tròn năm tuổi thôi, cao có chừng này mà đã lo lắng về ngoại hình rồi. Tôi thì thấy trẻ con nên mũm mĩm một chút thì nhìn sẽ đáng yêu hơn.”
Sở Tương gật đầu: “Đúng vậy, trẻ con mũm mĩm một chút mới dễ thương.”
Trợ lý Doãn và Sở Tương vừa nói vừa cười, chủ đề xoay quanh chuyện trẻ con khiến bầu không khí nặng nề trong xe lập tức biến mất.
Cố Hành không nói thêm gì nữa, điện thoại vẫn rung lên. Anh liếc nhìn màn hình, nhưng chỉ liếc một cái rồi quay đi, để điện thoại tiếp tục rung mà không có ý định nghe cuộc gọi đó.
Bọn họ đưa Sở Tương đến công khu chung cư của cô,lúc Sở Tương xuống xe đã lễ phép nói lời cảm ơn với bọn họ. Tuy rằng tên Cố Giác kia chẳng ra gì nhưng tốt xấu gì thì Có Hành vẫn là một người bình thường không đến mức khiến người khác phải ghét bỏ.
Đợi Sở Tương vừa đi khuất, trợ lý Doãn không nhịn được mà cảm thán: “Cô Sở là một cô gái rất tốt, rõ ràng hôm nay nhị thiếu gia Cố vì người phụ nữ khác mà làm cô ấy khó xử, vậy mà cô ấy vẫn mạnh mẽ như vậy, thật đáng khâm phục.”
Khi Sở Tương xuống xe, đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe, rõ ràng là do khóc rất nhiều trước đó, nhưng trước mặt người khác cô lại có thể kìm nén không rơi một giọt nước mắt, thậm chí còn có thể trò chuyện vui vẻ với trợ lý Doãn. Điều này cho thấy nội tâm cô ấy phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể làm được như vậy.
Nếu không phải vì Cố Giác là thiếu gia của nhà họ Cố, và Sở Tương lại không thân thiết với anh ta thì trợ lý Doãn thật sự muốn khuyên cô không nên treo cổ vào một cái cây duy nhất như vậy. Cuối cùng thì anh ta cũng có con gái, nghĩ đến việc con mình lớn lên gặp phải người như Cố Giác, anh ta chỉ cảm thấy đau đầu.
Cố Hành nhìn vào chiếc điện thoại đang rung lên, anh hỏi: “Gần đây nhà họ Sở có phải đang định phát triển một khu du lịch không?”
Chuyển ngay sang chủ đề công việc bất ngờ, trợ lý Doãn đáp: “Đúng vậy, mảnh đất đó là của chúng ta. Trước đây, ngài Cố đã cố ý hạ giá để nhượng lại cho nhà họ Sở nhưng tổng giám đốc vẫn chưa ký tên.”
Cha của Cố Hành và cha của Sở Tương là bạn thân, lại thêm việc hai nhà có hôn ước nên ông Cố rất vui lòng nhượng bộ một chút. Tuy nhiên, công ty hiện tại do Cố Hành quản lý, mà Cố Hành luôn là người tách bạch rõ ràng giữa việc gia đình và công việc. Anh không thấy việc giảm giá này có lợi gì cho công ty nên anh đã chần chừ không ký tên.
Tuy nhiên, lúc này, giọng Cố Hành nhàn nhạt: “Ngày mai khi đi làm, mang văn kiện đó cho tôi, tôi sẽ ký.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.