Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 23: Tôi Thà Gả Cho Anh Trai Anh (1)
Bôn Bào Đích Đào Tử
22/09/2024
Trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn biết rõ Trần Uyển Nhu tìm đến gây rắc rối chắc chắn là vì Sở Tương. Bởi câu nói "tiểu tam" của bà mà mọi khách khứa xung quanh đều nhìn cô ta với ánh mắt mờ ám.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức đến đỏ cả mắt, cô ta đâu phải là tiểu tam. Nếu không phải vì thiếu tiền, cô đã chẳng trở thành người tình hợp đồng của Cố Giác.
Sở Tương gửi một tin nhắn: "Mẹ anh đang dùng tiền để đuổi người tình của anh đi."
Cô còn gửi kèm theo một địa chỉ.
Tin nhắn này đương nhiên là gửi cho Cố Giác. Đến lúc đó nếu Cố Giác biết chuyện này rồi phát điên và nói rằng cô ta xúi giục thì việc cô báo cho anh ta trước sẽ chứng minh rằng cô thực sự muốn hủy hôn ước với anh ta.
Nhưng vừa khi Sở Tương gửi đi tin nhắn thì cửa phòng bỗng mở ra, một chàng trai đẹp trai bước vào.
Ánh mắt Cố Giác ngay lập tức dừng lại ở chỗ Tô Nhuyễn Nhuyễn. Anh ta bước nhanh tới, chắn cô ta sau lưng và cau mày nói với Trần Uyển Nhu: "Mẹ, mẹ đang làm gì thế?"
Hôm qua Cố Giác vừa từ đồn cảnh sát ra, sau khi về nhà đã tự thu dọn lại bản thân. Hôm nay, anh ta định đến thăm Tô Nhuyễn Nhuyễn nhưng không ngờ vừa vào cửa đã thấy cảnh Trần Uyển Nhu làm khó cô ta. Anh ta thậm chí không để ý điện thoại rung trong túi vài lần.
Trần Uyển Nhu vốn định cố gắng an ủi Sở Tương, ai ngờ Cố Giác lại chạy đến gây chuyện. Bà đứng dậy quát lên: "Cố Giác, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy? Đây là nhà ăn, mẹ không thể đến ăn cơm à?"
Cố Giác lạnh lùng nói: "Mẹ đến đây thực sự để ăn cơm sao?"
Nói xong, ánh mắt anh ta chuyển sang Sở Tương, gương mặt anh ta lạnh lùng nói: "Sở Tương, tôi cứ tưởng cô đã ngoan ngoãn hơn nhiều, hóa ra cô lại dắt mẹ tôi đến đây để gây phiền phức."
Thật lòng mà nói, Sở Tương chẳng hề ngạc nhiên khi Cố Giác lại đổ hết mọi tội lên đầu mình. Cô bình thản nhấp một ngụm nước.
Trần Uyển Nhu lên tiếng: "Đừng trách Tương Tương, là mẹ kéo con bé đến đây!"
Cố Giác tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Mẹ, mẹ lớn tuổi rồi, mẹ có thể đừng ngây thơ như vậy được không? Mẹ bị người khác lợi dụng mà còn không biết!"
Trần Uyển Nhu đập bàn, nhưng vì sợ đau nên vỗ không mạnh, khí thế cũng giảm đi: "Cố Giác, con đang nói bậy bạ gì đó!"
Đứng sau Cố Giác, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta có vẻ như có thể che chở cho cô ta trước mọi sóng gió. Nhưng rồi cô ta tự nhắc nhở mình không thể sa vào ảo tưởng này, cô ta quay mặt đi, giọng nói đầy vẻ bực tức: "Cố thiếu gia, cậu có vị hôn thê rồi tốt nhất là nên tránh xa tôi ra. Tôi không muốn bị người ta chửi bới là tiểu tam."
Cố Giác bá đạo nắm lấy tay Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Tiểu tam gì chứ? Tôi vốn chẳng thích Sở Tương, một người không có được tình yêu mới gọi là kẻ thứ ba."
Anh ta cứ thế thẳng thừng bảo vệ Tô Nhuyễn Nhuyễn khiến trái tim cô ta không khỏi xao động. Cô ta không kìm lòng được mà ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Giác.
Trần Uyển Nhu tức giận đến phát run nhưng vì lo lắng đến hình tượng nhã nhặn của mình bà chỉ biết vỗ ngực để hạ hỏa.
Ngay lúc đó, tiếng cười của một cô gái vang lên phá vỡ sự im lặng.
Cố Giác quay đầu nhìn về phía cô gái ấy.
Sở Tương đặt ly nước xuống, cô đứng dậy chỉnh lại váy áo, rồi mới mỉm cười nhìn Cố Giác và Tô Nhuyễn Nhuyễn với ánh mắt sáng rỡ: "Một người không có tình yêu mới gọi là kẻ thứ ba? Những lời này chẳng qua là để biện minh cho việc ai đó đang vi phạm pháp luật và đạo đức để rồi tự tạo cho mình một cái cớ gọi là 'tình yêu chân chính."
Cố Giác nhất thời không nói nên lời.
Sở Tương tiếp tục: "Cố Giác, nếu anh là một người đàn ông thực thụ thì hãy hủy bỏ hôn ước với tôi đi."
Cố Giác: "Tôi đã muốn hủy hôn từ lâu rồi, cô tưởng tôi không dám sao?"
Sở Tương: "Anh có ý đó nhưng liệu anh có đủ khả năng không?"
Cố Giác: "Tôi hoàn toàn có thể."
Trần Uyển Nhu vội vàng kéo tay Cố Giác ngăn lại: "Con không được hủy hôn với Tương Tương! Cố Giác, câm miệng lại cho mẹ!"
Cố Giác rút tay khỏi mẹ mình, anh ta đã quá chán ngán khi từ nhỏ đến lớn phải sống theo sự sắp đặt của người khác. Trước đây, anh ta còn nghĩ rằng Sở Tương thật sự muốn hủy hôn với mình nhưng không ngờ cô chỉ đang lấy lui làm tiến.
Anh ta liền nghĩ, Sở Tương từ nhỏ đến lớn đều bám theo mình sao có thể đột nhiên muốn cắt đứt quan hệ?
Hóa ra cô chỉ đang lợi dụng việc kéo mẹ mình đến đây để gây rắc rối cho Tô Nhuyễn Nhuyễn!
Cố Giác lạnh lùng nói: "Sở Tương, hôn ước giữa chúng ta lẽ ra đã phải hủy bỏ từ lâu. Tôi sẽ nói rõ với ba tôi nên hy vọng cô cũng không đổi ý trước mặt bố cô. Tôi càng mong cô có thể thông minh hơn một chút bất kể cô làm gì, chơi trò gì, tôi cũng sẽ không thích cô, càng không cưới cô!"
Sở Tương cười nhạt: "Anh nghĩ anh là báu vật à? Ai cũng muốn cưới anh sao? Tôi thà cưới anh trai anh còn hơn phải để mắt đến anh."
Lời vừa dứt, Trần Uyển Nhu và Cố Giác đều ngây người.
Trần Uyển Nhu nghĩ thầm: "Tương Tương chắc bị Cố Giác chọc điên rồi! Nói cái gì cũng dám nói bậy!"
Cố Giác thì nghĩ Sở Tương chắc là mắt mù rồi, cô gái nào lại muốn cưới anh trai tôi - một con người chỉ biết làm việc như cái máy chứ? Cô ta rõ ràng đang cố tình làm mình tức giận!
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức đến đỏ cả mắt, cô ta đâu phải là tiểu tam. Nếu không phải vì thiếu tiền, cô đã chẳng trở thành người tình hợp đồng của Cố Giác.
Sở Tương gửi một tin nhắn: "Mẹ anh đang dùng tiền để đuổi người tình của anh đi."
Cô còn gửi kèm theo một địa chỉ.
Tin nhắn này đương nhiên là gửi cho Cố Giác. Đến lúc đó nếu Cố Giác biết chuyện này rồi phát điên và nói rằng cô ta xúi giục thì việc cô báo cho anh ta trước sẽ chứng minh rằng cô thực sự muốn hủy hôn ước với anh ta.
Nhưng vừa khi Sở Tương gửi đi tin nhắn thì cửa phòng bỗng mở ra, một chàng trai đẹp trai bước vào.
Ánh mắt Cố Giác ngay lập tức dừng lại ở chỗ Tô Nhuyễn Nhuyễn. Anh ta bước nhanh tới, chắn cô ta sau lưng và cau mày nói với Trần Uyển Nhu: "Mẹ, mẹ đang làm gì thế?"
Hôm qua Cố Giác vừa từ đồn cảnh sát ra, sau khi về nhà đã tự thu dọn lại bản thân. Hôm nay, anh ta định đến thăm Tô Nhuyễn Nhuyễn nhưng không ngờ vừa vào cửa đã thấy cảnh Trần Uyển Nhu làm khó cô ta. Anh ta thậm chí không để ý điện thoại rung trong túi vài lần.
Trần Uyển Nhu vốn định cố gắng an ủi Sở Tương, ai ngờ Cố Giác lại chạy đến gây chuyện. Bà đứng dậy quát lên: "Cố Giác, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy? Đây là nhà ăn, mẹ không thể đến ăn cơm à?"
Cố Giác lạnh lùng nói: "Mẹ đến đây thực sự để ăn cơm sao?"
Nói xong, ánh mắt anh ta chuyển sang Sở Tương, gương mặt anh ta lạnh lùng nói: "Sở Tương, tôi cứ tưởng cô đã ngoan ngoãn hơn nhiều, hóa ra cô lại dắt mẹ tôi đến đây để gây phiền phức."
Thật lòng mà nói, Sở Tương chẳng hề ngạc nhiên khi Cố Giác lại đổ hết mọi tội lên đầu mình. Cô bình thản nhấp một ngụm nước.
Trần Uyển Nhu lên tiếng: "Đừng trách Tương Tương, là mẹ kéo con bé đến đây!"
Cố Giác tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Mẹ, mẹ lớn tuổi rồi, mẹ có thể đừng ngây thơ như vậy được không? Mẹ bị người khác lợi dụng mà còn không biết!"
Trần Uyển Nhu đập bàn, nhưng vì sợ đau nên vỗ không mạnh, khí thế cũng giảm đi: "Cố Giác, con đang nói bậy bạ gì đó!"
Đứng sau Cố Giác, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta có vẻ như có thể che chở cho cô ta trước mọi sóng gió. Nhưng rồi cô ta tự nhắc nhở mình không thể sa vào ảo tưởng này, cô ta quay mặt đi, giọng nói đầy vẻ bực tức: "Cố thiếu gia, cậu có vị hôn thê rồi tốt nhất là nên tránh xa tôi ra. Tôi không muốn bị người ta chửi bới là tiểu tam."
Cố Giác bá đạo nắm lấy tay Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Tiểu tam gì chứ? Tôi vốn chẳng thích Sở Tương, một người không có được tình yêu mới gọi là kẻ thứ ba."
Anh ta cứ thế thẳng thừng bảo vệ Tô Nhuyễn Nhuyễn khiến trái tim cô ta không khỏi xao động. Cô ta không kìm lòng được mà ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Giác.
Trần Uyển Nhu tức giận đến phát run nhưng vì lo lắng đến hình tượng nhã nhặn của mình bà chỉ biết vỗ ngực để hạ hỏa.
Ngay lúc đó, tiếng cười của một cô gái vang lên phá vỡ sự im lặng.
Cố Giác quay đầu nhìn về phía cô gái ấy.
Sở Tương đặt ly nước xuống, cô đứng dậy chỉnh lại váy áo, rồi mới mỉm cười nhìn Cố Giác và Tô Nhuyễn Nhuyễn với ánh mắt sáng rỡ: "Một người không có tình yêu mới gọi là kẻ thứ ba? Những lời này chẳng qua là để biện minh cho việc ai đó đang vi phạm pháp luật và đạo đức để rồi tự tạo cho mình một cái cớ gọi là 'tình yêu chân chính."
Cố Giác nhất thời không nói nên lời.
Sở Tương tiếp tục: "Cố Giác, nếu anh là một người đàn ông thực thụ thì hãy hủy bỏ hôn ước với tôi đi."
Cố Giác: "Tôi đã muốn hủy hôn từ lâu rồi, cô tưởng tôi không dám sao?"
Sở Tương: "Anh có ý đó nhưng liệu anh có đủ khả năng không?"
Cố Giác: "Tôi hoàn toàn có thể."
Trần Uyển Nhu vội vàng kéo tay Cố Giác ngăn lại: "Con không được hủy hôn với Tương Tương! Cố Giác, câm miệng lại cho mẹ!"
Cố Giác rút tay khỏi mẹ mình, anh ta đã quá chán ngán khi từ nhỏ đến lớn phải sống theo sự sắp đặt của người khác. Trước đây, anh ta còn nghĩ rằng Sở Tương thật sự muốn hủy hôn với mình nhưng không ngờ cô chỉ đang lấy lui làm tiến.
Anh ta liền nghĩ, Sở Tương từ nhỏ đến lớn đều bám theo mình sao có thể đột nhiên muốn cắt đứt quan hệ?
Hóa ra cô chỉ đang lợi dụng việc kéo mẹ mình đến đây để gây rắc rối cho Tô Nhuyễn Nhuyễn!
Cố Giác lạnh lùng nói: "Sở Tương, hôn ước giữa chúng ta lẽ ra đã phải hủy bỏ từ lâu. Tôi sẽ nói rõ với ba tôi nên hy vọng cô cũng không đổi ý trước mặt bố cô. Tôi càng mong cô có thể thông minh hơn một chút bất kể cô làm gì, chơi trò gì, tôi cũng sẽ không thích cô, càng không cưới cô!"
Sở Tương cười nhạt: "Anh nghĩ anh là báu vật à? Ai cũng muốn cưới anh sao? Tôi thà cưới anh trai anh còn hơn phải để mắt đến anh."
Lời vừa dứt, Trần Uyển Nhu và Cố Giác đều ngây người.
Trần Uyển Nhu nghĩ thầm: "Tương Tương chắc bị Cố Giác chọc điên rồi! Nói cái gì cũng dám nói bậy!"
Cố Giác thì nghĩ Sở Tương chắc là mắt mù rồi, cô gái nào lại muốn cưới anh trai tôi - một con người chỉ biết làm việc như cái máy chứ? Cô ta rõ ràng đang cố tình làm mình tức giận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.