Chương 13:
Căng Dĩ
09/10/2024
Thời Dư chửi thầm một câu trong lòng, toàn bộ loa tại chỗ tị nạn cũng đột ngột vang lên: “Xin tất cả những người đang tị nạn trong nơi tị nạn chú ý, nơi tị nạn hiện đang bị xâm chiếm bởi sinh vật không biết tên, mong tất cả những người có cơ giáp cũng như có thể điều khiển cơ giáp chiến đấu nhanh chóng chạy tới nơi tị nạn số 23, a……”
Âm thanh thông báo còn chưa nói xong, liền truyền đến tiếng hét thảm, ngay sau đó là tiếng nhai nuốt khiến người nghe phải sởn tóc gáy từ loa thông báo.
Thời Dư nhanh chóng phản ứng: “Nơi này sợ là không giữ được bao lâu nữa.”
Có thể dùng loa thông báo thì chắc chắn là người của quân đội Hải Lam Tinh hoặc là người của chính phủ, mà tình huống hiện tại đã quá rõ ràng, người đó rất có thể đã rơi vào trong bụng quái vật.
Thời Dư đã tận mắt nhìn qua hình ảnh những con quái vật ghê tởm tự tay dùng hàm răng sắc nhọn của chúng cắn xé những người đang còn sống sờ sờ.
Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn đều nhận ra tình trạng đã trở nên nghiêm trọng, mà lúc này, chấn động truyền ra từ nơi tị nạn càng lúc càng mạnh, những tiếng kêu thảm thiết mơ hồ truyền đến, ba người ở trong phòng đồng thời hít vào một hơi.
Phong Hiểu nhanh chóng quyết định: “Đi! Các cậu đi theo tôi!”
Có người quen thuộc nơi tị nạn dẫn đường, hai con ruồi không đầu Thời Dư và Lục Đông Ngôn cũng tìm được hướng đi, nhưng bọn họ vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy ở bên ngoài có rất nhiều người đang hoảng loạn chạy trốn.
Đây chính là khu vực cấp cứu, những người ở đây ngoại trừ bác sĩ, y tá thì chính là người bệnh, sau khi bị âm thanh trên loa thông báo kích thích, tất cả người bệnh đều mặc kệ thương thế trên thân thể của mình, toàn bộ đều chạy ra ngoài, có người ngã trên mặt đất bị những người hoảng loạn chạy trốn phía sau giẫm đạp lên, khiến vết thương càng nặng.
Tuy là Thời Dư đã trải qua một thời kỳ mạt thế tàn khốc, nhưng trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Phong Hiểu nhìn người bị giẫm đạp, chạy tới muốn đỡ người dậy, nhưng ngay lúc này, một xúc tua ở trên chỗ tị nạn rơi xuống và kéo người đi, mà chỗ tị nạn có thể chịu được đòn tấn công bằng tên lửa R-II mới nhất bị xúc tua đập ra một lỗ thủng, gạch ngói rơi xuống loảng xoảng.
Thời Dư không quan tâm những người khác, vừa di chuyển vừa tránh né, cô từ chỗ bị đập vỡ nhìn ra bên ngoài từ nơi hoảng loạn này, liền thấy một cơ giáp bị xúc tua ghê tởm ném văng đập mạnh xuống đất ở phía xa.
Âm thanh thông báo còn chưa nói xong, liền truyền đến tiếng hét thảm, ngay sau đó là tiếng nhai nuốt khiến người nghe phải sởn tóc gáy từ loa thông báo.
Thời Dư nhanh chóng phản ứng: “Nơi này sợ là không giữ được bao lâu nữa.”
Có thể dùng loa thông báo thì chắc chắn là người của quân đội Hải Lam Tinh hoặc là người của chính phủ, mà tình huống hiện tại đã quá rõ ràng, người đó rất có thể đã rơi vào trong bụng quái vật.
Thời Dư đã tận mắt nhìn qua hình ảnh những con quái vật ghê tởm tự tay dùng hàm răng sắc nhọn của chúng cắn xé những người đang còn sống sờ sờ.
Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn đều nhận ra tình trạng đã trở nên nghiêm trọng, mà lúc này, chấn động truyền ra từ nơi tị nạn càng lúc càng mạnh, những tiếng kêu thảm thiết mơ hồ truyền đến, ba người ở trong phòng đồng thời hít vào một hơi.
Phong Hiểu nhanh chóng quyết định: “Đi! Các cậu đi theo tôi!”
Có người quen thuộc nơi tị nạn dẫn đường, hai con ruồi không đầu Thời Dư và Lục Đông Ngôn cũng tìm được hướng đi, nhưng bọn họ vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy ở bên ngoài có rất nhiều người đang hoảng loạn chạy trốn.
Đây chính là khu vực cấp cứu, những người ở đây ngoại trừ bác sĩ, y tá thì chính là người bệnh, sau khi bị âm thanh trên loa thông báo kích thích, tất cả người bệnh đều mặc kệ thương thế trên thân thể của mình, toàn bộ đều chạy ra ngoài, có người ngã trên mặt đất bị những người hoảng loạn chạy trốn phía sau giẫm đạp lên, khiến vết thương càng nặng.
Tuy là Thời Dư đã trải qua một thời kỳ mạt thế tàn khốc, nhưng trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Phong Hiểu nhìn người bị giẫm đạp, chạy tới muốn đỡ người dậy, nhưng ngay lúc này, một xúc tua ở trên chỗ tị nạn rơi xuống và kéo người đi, mà chỗ tị nạn có thể chịu được đòn tấn công bằng tên lửa R-II mới nhất bị xúc tua đập ra một lỗ thủng, gạch ngói rơi xuống loảng xoảng.
Thời Dư không quan tâm những người khác, vừa di chuyển vừa tránh né, cô từ chỗ bị đập vỡ nhìn ra bên ngoài từ nơi hoảng loạn này, liền thấy một cơ giáp bị xúc tua ghê tởm ném văng đập mạnh xuống đất ở phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.