Chương 37:
Căng Dĩ
09/10/2024
Mặc dù chia tổ là ngẫu nhiên, nhưng mà mỗi người có thể vào cùng đội với người mình muốn, nên ba người Thời Dư mới được chia vào một đội.
Lục Đông Ngôn cũng không muốn cùng người khác ầm ĩ vào lúc này nên lặng lẽ kéo áo Thời Dư một cái.
Có người đứng ra hoà giải nên cũng không còn việc gì lớn, nhưng mọi người trong tổ đều có suy nghĩ giống với người đàn ông kia, cũng không muốn chung đội với các cậu nên đều tự giác đứng cách xa một chút.
Người tự cho mình là đúng như vậy Thời Dư đã thấy nhiều rồi, cô lấy cơ giáp ra, đi tới địa điểm làm nhiệm vụ đã được đánh dấu trên bản đồ.
Sau khi tín hiệu ở Hải Lam tinh được kết nối lại thì vệ tinh đã có thể quan sát được tình hình bên ngoài, trước khi mấy người họ đi làm nhiệm vụ trạm không gian sẽ xác nhận lại xem địa điểm này tạm thời có dấu vết hoạt động của giống loài không biết tên hay không.
“Đây rõ ràng là Thượng úy đang bắt nạt trẻ vị thành niên.” Thời Dư đem từng thùng dịch dinh dưỡng tìm được trong khu thương mại nhét vào túi không gian, cô vừa nhét vừa nói thầm.
Phong Hiểu im lặng liếc cô một cái: “Đây là lần thứ mấy trong ngày cậu lẩm bẩm câu này rồi?” Lỗ tai cậu ta sắp mọc kén rồi.
“Bây giờ còn nghĩ linh tinh, không bằng cậu làm việc nhanh lên, để còn sớm trở về nằm chết.”
Ở cùng Thời Dư nhiều ngày như vậy, Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu đã hoàn toàn biết rõ thói quen thích làm cá mặn của cô, nếu cô có thể nằm trong lều vải thì tuyệt đối không chui ra, có thể làm cá mặn thêm một phút thì tuyệt đối sẽ không ép bản thân đi huấn luyện nhiều thêm một phút.
“Cái gì mà gọi là nằm chết? Cá mặn chỉ nằm ngửa!” Thời Dư thấy cái túi không gian trong tay mình cũng nhét được kha khá rồi, cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh , bỗng nhiên đôi mắt cô sáng lên.
A a a! Bánh ngọt! Là món cô yêu thích nhất!
Cô lập tức nhét cái bánh ngọt lấy túi không gian của mình, mới nhét được vài cái thì một bàn tay to lớn từ bên cạnh vươn tới, đem toàn bộ bánh ngọt trước mặt cô nhét vào túi không gian của mình.
Thời Dư trợn tròn mắt quay đầu lại, thì nhìn thấy người lấy hết bánh ngọt của cô là người đàn ông vừa rồi.
Thấy Thời Dư nhìn sang, người đàn ông hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục tiến lại gần quầy ăn vặt lấy đồ ăn trên đó.
Đúng lúc này, một tiếng ‘tạch tạch’ nho nhỏ vang lên.
Lục Đông Ngôn cũng không muốn cùng người khác ầm ĩ vào lúc này nên lặng lẽ kéo áo Thời Dư một cái.
Có người đứng ra hoà giải nên cũng không còn việc gì lớn, nhưng mọi người trong tổ đều có suy nghĩ giống với người đàn ông kia, cũng không muốn chung đội với các cậu nên đều tự giác đứng cách xa một chút.
Người tự cho mình là đúng như vậy Thời Dư đã thấy nhiều rồi, cô lấy cơ giáp ra, đi tới địa điểm làm nhiệm vụ đã được đánh dấu trên bản đồ.
Sau khi tín hiệu ở Hải Lam tinh được kết nối lại thì vệ tinh đã có thể quan sát được tình hình bên ngoài, trước khi mấy người họ đi làm nhiệm vụ trạm không gian sẽ xác nhận lại xem địa điểm này tạm thời có dấu vết hoạt động của giống loài không biết tên hay không.
“Đây rõ ràng là Thượng úy đang bắt nạt trẻ vị thành niên.” Thời Dư đem từng thùng dịch dinh dưỡng tìm được trong khu thương mại nhét vào túi không gian, cô vừa nhét vừa nói thầm.
Phong Hiểu im lặng liếc cô một cái: “Đây là lần thứ mấy trong ngày cậu lẩm bẩm câu này rồi?” Lỗ tai cậu ta sắp mọc kén rồi.
“Bây giờ còn nghĩ linh tinh, không bằng cậu làm việc nhanh lên, để còn sớm trở về nằm chết.”
Ở cùng Thời Dư nhiều ngày như vậy, Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu đã hoàn toàn biết rõ thói quen thích làm cá mặn của cô, nếu cô có thể nằm trong lều vải thì tuyệt đối không chui ra, có thể làm cá mặn thêm một phút thì tuyệt đối sẽ không ép bản thân đi huấn luyện nhiều thêm một phút.
“Cái gì mà gọi là nằm chết? Cá mặn chỉ nằm ngửa!” Thời Dư thấy cái túi không gian trong tay mình cũng nhét được kha khá rồi, cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh , bỗng nhiên đôi mắt cô sáng lên.
A a a! Bánh ngọt! Là món cô yêu thích nhất!
Cô lập tức nhét cái bánh ngọt lấy túi không gian của mình, mới nhét được vài cái thì một bàn tay to lớn từ bên cạnh vươn tới, đem toàn bộ bánh ngọt trước mặt cô nhét vào túi không gian của mình.
Thời Dư trợn tròn mắt quay đầu lại, thì nhìn thấy người lấy hết bánh ngọt của cô là người đàn ông vừa rồi.
Thấy Thời Dư nhìn sang, người đàn ông hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục tiến lại gần quầy ăn vặt lấy đồ ăn trên đó.
Đúng lúc này, một tiếng ‘tạch tạch’ nho nhỏ vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.