Chương 39:
Căng Dĩ
09/10/2024
Tô Kiếm Hành kéo theo người đàn ông cao lớn vẫn đang gào thét, dùng hết sức chạy ra bên ngoài.
Đúng lúc này, mặt đất rung chuyển, tiếng tòa nhà sụp đổ vang lên.
Cách trung tâm thương mại không xa, một cô gái đang phát trực tiếp.
“Hôm nay tiểu đội của tôi nhận nhiệm vụ ra ngoài thu thập vật tư, mọi người đều biết bây giờ Hải Lam Tinh bị một loài sinh vật không biết tên tấn công, những người sống sót đều đến khu cứu viện...”
Cô gái vừa thu ống dinh dưỡng vào túi không gian vừa phát trực tiếp thông báo về tình hình của Hải Lam Tinh, sau khi cô chất đầy túi không gian thì nhìn màn hình rồi trả lời rất nhanh: “Cảm ơn lời chúc của mọi người, Hải Lam Tinh chắc chắn sẽ vượt qua khó khăn này.”
“Bây giờ…”
Cô gái còn muốn nói tiếp thì mặt đất đột nhiên rung chuyển.
“Mau đi thôi! Bên ngoài xuất hiện loài sinh vật không biết tên!” Người của đội canh gác bên ngoài hô to.
Cô gái trong lòng hoảng sợ, không kịp tắt phát sóng trực tiếp đã vội gia nhập vào đội ngũ chạy ra ngoài.
Chạy tới cửa trung tâm , bọn họ nhìn thấy một con nhện khổng lồ đã xuất hiện ở gần đó từ bao giờ, sau lưng nó là đám quái vật nhiều không đếm xuể .
“Tiêu rồi! Ở đây sao lại xuất hiện nhiều loài sinh vật không biết tên như vậy?” Sắc mặt của Lục Đông Ngôn vô cùng khó coi.
“Cứ đi trước đã!” Phong Hiểu nói.
Đám người lần lượt lấy ra cơ giáp, mà người đàn ông cao lớn vẫn còn gào thét.
Tô Kiếm Hành không thể giúp gã, hành động lấy cơ giáp của Thời Dư dừng một chút, quay đầu nhìn chằm chằm túi không gian treo trên hông người đàn ông .
Thời Dư nở nụ cười, trước ánh mắt kinh ngạc của Phong Hiểu đi đến bên cạnh người đàn ông cao lớn, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ lóe lên tia sáng, chớp mắt cắt đứt dây treo của túi không gian, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng đã lấy được túi còn hung hăng giẫm lên bàn chân người đàn ông cao lớn.
“Tôi nói đại ca này, anh không muốn sống sao? Lúc nào rồi còn kêu gào? Không muốn chết thì nhanh chóng lấy cơ giáp ra hỗ trợ.”
Thời Dư nói xong, vô cùng bình tĩnh buộc dây túi không gian lên người mình.
Sau đó, trong ánh mắt đờ đẫn của Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lấy ra cơ giáp.
Phong Hiểu là người đầu tiên phản ứng lại, kéo Lục Đông Ngôn một cái, hai người đồng thời lấy ra cơ giáp.
Người đàn ông cao lớn còn chưa biết túi không gian bị Thời Dư lấy mất, đau đớn từ bàn chân và ngón trỏ xen lẫn nhau, giúp gã tỉnh táo lại một chút.
Đúng lúc này, mặt đất rung chuyển, tiếng tòa nhà sụp đổ vang lên.
Cách trung tâm thương mại không xa, một cô gái đang phát trực tiếp.
“Hôm nay tiểu đội của tôi nhận nhiệm vụ ra ngoài thu thập vật tư, mọi người đều biết bây giờ Hải Lam Tinh bị một loài sinh vật không biết tên tấn công, những người sống sót đều đến khu cứu viện...”
Cô gái vừa thu ống dinh dưỡng vào túi không gian vừa phát trực tiếp thông báo về tình hình của Hải Lam Tinh, sau khi cô chất đầy túi không gian thì nhìn màn hình rồi trả lời rất nhanh: “Cảm ơn lời chúc của mọi người, Hải Lam Tinh chắc chắn sẽ vượt qua khó khăn này.”
“Bây giờ…”
Cô gái còn muốn nói tiếp thì mặt đất đột nhiên rung chuyển.
“Mau đi thôi! Bên ngoài xuất hiện loài sinh vật không biết tên!” Người của đội canh gác bên ngoài hô to.
Cô gái trong lòng hoảng sợ, không kịp tắt phát sóng trực tiếp đã vội gia nhập vào đội ngũ chạy ra ngoài.
Chạy tới cửa trung tâm , bọn họ nhìn thấy một con nhện khổng lồ đã xuất hiện ở gần đó từ bao giờ, sau lưng nó là đám quái vật nhiều không đếm xuể .
“Tiêu rồi! Ở đây sao lại xuất hiện nhiều loài sinh vật không biết tên như vậy?” Sắc mặt của Lục Đông Ngôn vô cùng khó coi.
“Cứ đi trước đã!” Phong Hiểu nói.
Đám người lần lượt lấy ra cơ giáp, mà người đàn ông cao lớn vẫn còn gào thét.
Tô Kiếm Hành không thể giúp gã, hành động lấy cơ giáp của Thời Dư dừng một chút, quay đầu nhìn chằm chằm túi không gian treo trên hông người đàn ông .
Thời Dư nở nụ cười, trước ánh mắt kinh ngạc của Phong Hiểu đi đến bên cạnh người đàn ông cao lớn, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ lóe lên tia sáng, chớp mắt cắt đứt dây treo của túi không gian, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng đã lấy được túi còn hung hăng giẫm lên bàn chân người đàn ông cao lớn.
“Tôi nói đại ca này, anh không muốn sống sao? Lúc nào rồi còn kêu gào? Không muốn chết thì nhanh chóng lấy cơ giáp ra hỗ trợ.”
Thời Dư nói xong, vô cùng bình tĩnh buộc dây túi không gian lên người mình.
Sau đó, trong ánh mắt đờ đẫn của Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lấy ra cơ giáp.
Phong Hiểu là người đầu tiên phản ứng lại, kéo Lục Đông Ngôn một cái, hai người đồng thời lấy ra cơ giáp.
Người đàn ông cao lớn còn chưa biết túi không gian bị Thời Dư lấy mất, đau đớn từ bàn chân và ngón trỏ xen lẫn nhau, giúp gã tỉnh táo lại một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.