Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 117
Cẩm Chanh
17/02/2022
Lời editor: Trước hết mình xin cảm ơn tất cả các bạn vì đã đóng góp ý kiến cho mình. Sau gần một tuần loay hoay nghiên cứu, chỉnh sửa cái wp thì kết quả là... mình vẫn ko biết đăng truyện trên đó như thế nào ???? huhu, ôi các tình yêu, xin hãy tha thứ cho sự ngu ngốc này của tôi ????... Vậy nên mình quyết định sẽ đăng nốt các chương tiếp trên wattpad này, còn bản đầy đủ đã beta mình sẽ reup lại sau, có thể trên wp nếu như có ai đó có thể dạy mình cách đăng (có ai biết thì giúp tui vs ạ????) hoặc là mình sẽ đăng trên dembuon.vn ( mình sẽ không set xu ở chương nào cả nên mn không lo bị thu phí đâu, cứ đăng nhập là đọc được mà). Mình biết ngoài mình còn có các bạn edit khác ( có cả bạn edit mấy chương đầu gốc) đều đã và đang edit bộ này nhưng mình mong mn vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ mình ở đây cũng như bản mình reup lại trong tương lai. Nói nhảm nhiều quá rùi, thôi mọi người đọc truyện tiếp đi nha! Cảm ơn vì đã đọc truyện của mình! ????
Người hận cậu quá nhiều, người chán ghét cậu cũng không thiếu. Bỗng một ngày, có một người xuất hiện trước mặt nói rằng thích cậu, thế giới ảm đạm chợt tràn ngập màu sắc và trái tim sắt đá cũng bắt đầu có chút yếu mềm.
Phó Vân Thâm không phải là một người kiên cường, nội tâm của cậu luôn ngập tràn lo lắng và rụt rè, ngay cả khi Thời Mộ ở trong tầm tay của cậu, cậu vẫn luôn sợ hãi, sợ cô sẽ rời đi trong vô thanh vô tức.
Thời Mộ chạm tay vào cặp lông mày đang nhíu chặt của thiếu niên: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Phó Vân Thâm cười nhẹ: “Thời Mộ, nếu như anh thật sự chỉ là một nhiệm vụ trong ba nghìn thế giới, em có thể hứa với anh là sẽ vĩnh viễn không hoàn thành nhiệm vụ được không?”
Đầu ngón tay cô lướt xuống dưới, nhắm mắt lại rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Không có động tác dư thừa, chỉ là một cái chạm môi đơn giản, cô muốn cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, cảm nhận được tình cảm của cô.
“Chờ chúng ta tốt nghiệp đại học liền kết hôn." Hai mắt cô sáng lên một cách nghiêm túc: "Cổ trùng trong cơ thể em đã yếu đi rồi, sức mạnh hiện tại của em còn gấp ba lần chúng, cho nên chúng ta có thể sinh tiểu bảo bối rồi, nếu anh thích con trai thì sinh con trai, thích con gái thì con gái, thích cả hai thì sinh luôn hai đứa. À, lần trước ba Chu Thực còn cho em 10 vạn chưa kịp trả, bây giờ cũng không dám mang trả nữa, cho nên em muốn mua một căn tứ hợp viện, chờ thêm hai ba năm nữa cảm xúc của ba Thời Lê ổn định, em sẽ trả nốt số tiền trước kia, như vậy em với anh có thể ở cùng một chỗ….”
“Lên đại học anh muốn học công nghệ thông tin vậy em sẽ học cùng anh, có đủ tiền chúng ta liền cũng nhau mở một công ty phần mềm rồi gọi bọn lão Hạ nữa. Nhưng nếu...nếu lần này em bị trường đuổi học, em sẽ đi kiếm tiền một năm, sau đó học lại một năm, đủ tuổi chúng ta liền kết hôn.”
Thời Mộ nói lan man một hồi, trên trời dưới đất cái gì cũng nói.
Phó Vân Thâm luôn cúi đầu không nói, chỉ yên lặng ngồi nghe.
Cô cắn môi, cẩn thận nhìn cậu: “Phó Vân Thâm, em nói như vậy anh an tâm chưa?”
Cậu đảo mắt, cúi đầu ừ một tiếng.
Thời Mộ gãi đầu, có chút ảo não: “Em...ban đầu em chỉ muốn làm bạn bè với anh thôi, nếu không cũng chẳng phiền toái như vậy.”
Cậu cau mày: “Hả?”
Thời Mộ vội vàng sửa lời: “Em nói cục diện hiện tại thật sự phiền toái, không phải là nói anh phiền toái, anh đừng hiểu lầm.”
Sắc mặt của thiếu niên cuối cùng cũng tốt lên.
Thời Mộ vừa thở phào nhẹ nhõm, bàn tay ấm áp của Phó Vân Thâm xoa đầu cô, đầu ngón tay trượt xuống dừng trên đôi môi, cậu ghé lại gần, đúng lúc này, cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Chu Thực vừa tiến vào vừa nói oang oang:
“Mộ ca, Thâm ca, nghĩ ra biện pháp -----~”
Hai người vẫn đang duy trì tư thế chuẩn bị hôn môi, hình ảnh này khiến nụ cười của Chu Thực cứng đờ, bàn tay đang giơ cao cũng chậm rãi hạ xuống, cười ha ha hai tiếng: "Hai người cứ tiếp tục đi, xong thì nói một tiếng, tôi với lão Hạ ở ngoài của canh chừng cho.”
Nói xong liền kéo Hạ Hàng Nhất chạy ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Cách một lớp cửa, Phó Vân Thâm với Thời Mộ đều nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
Chu Thực: “Tôi cảm thấy tôi vẫn không tiếp thu được.”
Hạ Hàng Nhất: “Không tiếp thu được cái gì?”
Chu Thực: “Tôi cứ có cảm giác hai người họ là gay, nhất là Mộ ca, nhìn cậu ta giống như chú chim nhỏ nép vào lòng Thâm ca, da gà của tôi mẹ nó đều nổi hết lên rồi. Lão Hạ, nói thật với cậu, tôi với mọi người trong lớp từng có một buổi thảo luận về họ, ai cũng cho rằng Thâm ca là kèo nằm dưới, tôi cũng nghĩ thế. Cậu xem, tên nhóc Phó Vân Thâm kia chỉ là một con hổ giấy, Mộ ca thì không như vậy, Mộ ca có thể ăn quỷ nha.”
Chu Thực càng nói càng tâng bốc Thời Mộ, còn không quên hạ thấp Phó Vân Thâm.
Suy nghĩ của Chu Thực giống như đã bay xa lắm rồi, Hạ Hàng Nhất liền tốt bụng nhắc nhở: “Cửa này cách âm không tốt đâu, cẩn thận Phó Vân Thâm nghe được mấy lời này của cậu.”
Thời Mộ không nhịn được nhìn sang, quả nhiên sắc mặt Phó Vân Thâm âm trầm, mắt trái viết chữ “nhớ”, mắt phải hiện chữ “thù”, Thời Mộ liền biết Chu Thực xong rồi, xem chừng rất khó nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
“Chu Thực, lăn vào đây!”
Phó Vân Thâm quát lên, Chu Thực lập tức vội vội vàng vàng chạy vào.
Cậu ta khom lưng, nở một nụ cười nịnh nọt: “Hai người tâm sự xong rồi à? Hiện tại chúng ta có thể nói chính sự rồi đúng không?”
Phó Vân Thâm cầm một quyển sách trên bàn đập lên đầu cậu ta.
Chu Thực bị đánh kêu oai oái, định tìm kiếm sự trợ giúp của Thời Mộ, nhưng vừa đối diện với ánh mắt âm trầm kia của Phó Vân Thâm liền ngây người, nói cũng không dám nói.
Thời Mộ đưa tay kéo Chu Thực lại gần, chuyển đề tài: “Cậu mới nói là có biện pháp, biện pháp gì?”
Chu Thực ôm trán, kéo ghế ngồi xuống: “Tôi với lão Hạ đang nghĩ, trường học không phải là lo lắng suy nghĩ của những học sinh khác sao, chỉ cần mọi người không có ý kiến đối với việc giữ cậu lại thì mọi chuyện đều ổn rồi.”
Thời Mộ nhíu mày: “Nói thì dễ, chỉ sợ trường học vừa đưa ra thông báo, đa số đều muốn tôi rời đi.” Trong trường Thời Mộ là một người nổi bật, luôn đứng đầu các kỳ thi, một người ưu tú thường sẽ bị người khác ghen tị, cho dù cô không đắc tội người nào thì cũng sẽ có người chán ghét cô.
Chu Thực cười ha ha hai tiếng, thấp giọng nói: “Tối hôm nay là vũ hội, các cậu có nhớ không?”
Thời Mộ gật đầu.
Chu Thực nói: “Vừa rồi tôi nhờ lão Hoàng tra xét một chút, lão Hoàng nói lần này quốc vương và vương hậu được phân cho cậu và Bối Linh.”
Thời Mộ kinh ngạc: “Kết quả không phải là được giữ bí mật sao? Cậu sẽ khiến lão Hoàng gặp rắc rối đó.”
Chu Thực xua tay, hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó: “Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, sẽ không lộ ra ngoài.”
Thời Mộ: “Cho nên?”
Chu Thực trao đổi ánh mắt với Hạ Hàng Nhất: “Vũ hội được tổ chức ở đại sảnh, vài thập niên trước ở đại sảnh đó đã xảy ra một vụ cháy, không ít công nhân đã chết ngay tại chỗ, chuyện này mấy cậu cũng biết rồi.” Cậu ta nuốt nước miếng rồi tiếp tục nói: “Mặc dù có chút thiếu đạo đức, nhưng mà…...tôi với lão Hạ quyết định triệu quỷ hồn, sau đó cậu ra mặt thu phục bọn chúng, khi đó cậu chính là ân nhân cứu mạng của giáo viên học sinh toàn trường, cho dù cậu là nam hay nữ, cho dù trường học quyết định đuổi học cậu thì những học sinh khác cũng sẽ không đồng ý.”
Chủ ý này rất tốt, có thể nói là hoàn mỹ, không thể bắt bẻ điều gì cả.
Thời Mộ trầm tư vài giây, rồi lắc đầu cự tuyệt: “Không được.”
Chu Thực ngạc nhiên: “Không được? Vì sao không được? Chuyện tới giờ thì chỉ còn cách đấy thôi!”
Thời Mộ nói: “Chôn ở dưới đất sâu đều là những linh hồn oán hận, là oán linh, chỉ có mấy người chúng ta thì không sao, ác quỷ sẽ không dám tới gần, những người khác thì không thể cam đoan như thế. Nếu có sự việc ngoài ý muốn phát sinh thì chúng ta không thể gánh vác nổi, cho dù tôi muốn được ở lại với các cậu nhưng chuyện mạo hiểm thế này tôi không đồng ý.”
Lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.
Bốn người trầm mặc một lúc, một trận gió âm bỗng nhiên thổi qua cửa sổ, Chu Thực bị lạnh mà rùng mình.
Chỉ nghe rầm một tiếng, rèm cửa bị kéo vào che khuất đi ánh nắng, căn phòng liền rơi vào bóng tối bí bách.
Cốc thủy tinh trên mặt bàn bắt đầu chuyển động, Chu Thực trừng mắt, lui về phía sau hai bước rồi co rúm lại trốn sau lưng Hạ Hàng Nhất.
“Q..quỷ quỷ…...Có quỷ! ! !”
Chu Thực vừa mới hét lên liền cảm thấy bên tai chợt lạnh, giống như có thứ gì đó đang liếm qua, theo phản xạ có điều kiện, cậu đưa tay che lỗ tai rồi quay đầu nhìn, không quay đầu thì thôi, vừa nhìn đã suýt bị dọa cho ngất xỉu.
Đó là một con mèo, không có lông, một nửa là khung xương, một nửa là thân thể bình thường, lúc này nó đang dùng hốc mắt trống trơn đó theo dõi cậu.
Chu Thực hét chói tai, ôm chặt, treo trên người Hạ Hạng Nhất.
Hạ Hàng Nhật lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, quay qua nhìn Thời Mộ.
Kết quả chẳng cần Thời Mộ ra mặt, Phó Vân Thâm liền túm cổ Thời Lê kéo cậu ta ra khỏi bóng tối.
Nháy mắt, sau gáy Thời Lê bị một luồng ánh sáng vàng làm cháy một lỗ.
Nhìn thấy Thời Lê đột ngột xuất hiện, Chu Thực lại càng mơ hồ: “Này, người này sao trông quen thế nhỉ?” Cậu ta đi theo Thời Mộ đã từng nhìn thấy không ít ma quỷ, nhưng chưa từng gặp con quỷ nào đẹp trai như vậy, mà quan trọng là, cái dáng vẻ này rất quen thuộc, càng nhìn càng thấy quen, giống như …..
Thời Mộ che mặt, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Thời Lê, anh trai tôi, anh ta có bệnh.”
“Hả?” Chu Thực kinh ngạc: “Anh trai cậu?”
Thời Mộ gật đầu: “Là anh trai sinh đôi, không lâu trước, mấy cậu có chạm mặt trong tiểu khu đó.”
Có chạm mặt vài lần, khi đó chỉ cảm thấy cậu ta có chút giống Thời Mộ, nhưng cũng không nghĩ hai người có quan hệ với nhau.
Lúc này, Chu Thực mới nhớ tới tin tức trước đó không lâu, tiêu đề tin tức cậu vẫn còn nhớ rõ - “Ly kỳ chuyện một học sinh trung học tử vong, nghi vấn mẹ ruột hạ cổ”, phía trên còn có bức hình mờ ảo của Thời Lê, lúc đó cũng chỉ tùy tiện xem qua, không nghĩ tới…..
“Bỏ lão tử ra cái tên này! !” Thời Lê gạt tay Phó Vân Thâm, ôm lấy con mèo trên người Chu Thực rồi cách một khoảng cách an toàn với cậu.
Dù sao thì Thời Lê cũng là một con ma đẹp trai, lại còn có quan hệ thân thích với Thời Mộ, cho dù Chu Thực nhát gan cũng không sợ hãi, thậm chí còn nhìn ngó Thời Lê vài lần, rồi lén lút tiến đến trước mặt Thời Mộ, nhỏ giọng hỏi: “Mộ ca, anh trai cậu có vị gì vậy?”
Thời Mộ lười biếng rũ mắt: “Đoán xem.”
Chu Thực không chút do dự nói: “Khẳng định không phải là hương vị đồ ăn.”
Lời này khiến Thời Mộ có chút kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Chu Thực ưỡn ngực, bày ra một vẻ cái gì tôi cũng biết: “Nếu có vị thịt kho tàu hoặc món cá kho mà cậu thích thì anh trai cậu có thể sống đến tận bây giờ sao?”
“........”
“.............................”
Quá mức chân thật, không có lời nào có thể phản bác.
Vấn đề bây giờ là, ban ngày ban mặt, Thời Lê chạy đến đây làm gì.
Không đợi Thời Mộ đặt câu hỏi, Thời Lề liền chủ động nói: “Anh biết chuyện rồi.”
Cậu ta cúi đầu xoa đầu mèo nhỏ, đưa đầu ngón tay vào miệng cho nó gặm, mèo nhỏ nếm vị cỏ bạc hà một lúc liền say khướt, rúc vào lòng Thời Lê.
Thiếu niên mỉm cười, khiến cho người ta sinh ra ảo giác về năm tháng yên bình.
“Kế hoạch của mấy người tôi cũng nghe qua.”
Chu Thực cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ đại ca đã nghĩ ra biện pháp gì?”
Đôi mắt hoa đào đảo qua, lạnh lùng nói: “Cút, cậu gọi ai là đại ca?”
Chu Thực rụt vai, ấm ức ngồi lên giường.
Lông mi Thời Lê run run, tiếp tục nói: “Thời gian này tôi ở trong trường cũng quen biết được không ít quỷ hồn, tuy rằng lúc chết có chút khó coi nhưng tâm địa lại rất tốt, nghe nói trường có vũ hội, một đám quỷ đều muốn đi xem, tôi tin bọn hắn sẽ đồng sẽ đồng ý giúp.”
Thời Mộ nhìn Phó Vân Thâm, cậu không nói chuyện, chỉ cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Cô mím môi, trong ánh mắt lộ ra vài phần hoài nghi: “Anh xác định bọn hắn sẽ không gây tổn hại cho học sinh?”
Thời Lê gật đầu: “Yên tâm, bọn họ sẽ có chừng mực.”
Thời Mộ nghĩ thế nào cũng cảm thấy chủ ý này quá thiếu đạo đức, nhưng ngoài chủ ý này thì không còn biện pháp nào khác, cô nhíu mày, cuối cùng giao quyền quyết định cho Phó Vân Thâm: “Anh cảm thấy chúng ta có thể làm như thế không?”
Phó Vân Thâm chống cằm, đuôi mắt cong cong, nói: “Làm, học sinh Anh Nam, chắc là chưa từng thấy gặp quỷ đâu.”
Người hận cậu quá nhiều, người chán ghét cậu cũng không thiếu. Bỗng một ngày, có một người xuất hiện trước mặt nói rằng thích cậu, thế giới ảm đạm chợt tràn ngập màu sắc và trái tim sắt đá cũng bắt đầu có chút yếu mềm.
Phó Vân Thâm không phải là một người kiên cường, nội tâm của cậu luôn ngập tràn lo lắng và rụt rè, ngay cả khi Thời Mộ ở trong tầm tay của cậu, cậu vẫn luôn sợ hãi, sợ cô sẽ rời đi trong vô thanh vô tức.
Thời Mộ chạm tay vào cặp lông mày đang nhíu chặt của thiếu niên: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Phó Vân Thâm cười nhẹ: “Thời Mộ, nếu như anh thật sự chỉ là một nhiệm vụ trong ba nghìn thế giới, em có thể hứa với anh là sẽ vĩnh viễn không hoàn thành nhiệm vụ được không?”
Đầu ngón tay cô lướt xuống dưới, nhắm mắt lại rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Không có động tác dư thừa, chỉ là một cái chạm môi đơn giản, cô muốn cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, cảm nhận được tình cảm của cô.
“Chờ chúng ta tốt nghiệp đại học liền kết hôn." Hai mắt cô sáng lên một cách nghiêm túc: "Cổ trùng trong cơ thể em đã yếu đi rồi, sức mạnh hiện tại của em còn gấp ba lần chúng, cho nên chúng ta có thể sinh tiểu bảo bối rồi, nếu anh thích con trai thì sinh con trai, thích con gái thì con gái, thích cả hai thì sinh luôn hai đứa. À, lần trước ba Chu Thực còn cho em 10 vạn chưa kịp trả, bây giờ cũng không dám mang trả nữa, cho nên em muốn mua một căn tứ hợp viện, chờ thêm hai ba năm nữa cảm xúc của ba Thời Lê ổn định, em sẽ trả nốt số tiền trước kia, như vậy em với anh có thể ở cùng một chỗ….”
“Lên đại học anh muốn học công nghệ thông tin vậy em sẽ học cùng anh, có đủ tiền chúng ta liền cũng nhau mở một công ty phần mềm rồi gọi bọn lão Hạ nữa. Nhưng nếu...nếu lần này em bị trường đuổi học, em sẽ đi kiếm tiền một năm, sau đó học lại một năm, đủ tuổi chúng ta liền kết hôn.”
Thời Mộ nói lan man một hồi, trên trời dưới đất cái gì cũng nói.
Phó Vân Thâm luôn cúi đầu không nói, chỉ yên lặng ngồi nghe.
Cô cắn môi, cẩn thận nhìn cậu: “Phó Vân Thâm, em nói như vậy anh an tâm chưa?”
Cậu đảo mắt, cúi đầu ừ một tiếng.
Thời Mộ gãi đầu, có chút ảo não: “Em...ban đầu em chỉ muốn làm bạn bè với anh thôi, nếu không cũng chẳng phiền toái như vậy.”
Cậu cau mày: “Hả?”
Thời Mộ vội vàng sửa lời: “Em nói cục diện hiện tại thật sự phiền toái, không phải là nói anh phiền toái, anh đừng hiểu lầm.”
Sắc mặt của thiếu niên cuối cùng cũng tốt lên.
Thời Mộ vừa thở phào nhẹ nhõm, bàn tay ấm áp của Phó Vân Thâm xoa đầu cô, đầu ngón tay trượt xuống dừng trên đôi môi, cậu ghé lại gần, đúng lúc này, cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Chu Thực vừa tiến vào vừa nói oang oang:
“Mộ ca, Thâm ca, nghĩ ra biện pháp -----~”
Hai người vẫn đang duy trì tư thế chuẩn bị hôn môi, hình ảnh này khiến nụ cười của Chu Thực cứng đờ, bàn tay đang giơ cao cũng chậm rãi hạ xuống, cười ha ha hai tiếng: "Hai người cứ tiếp tục đi, xong thì nói một tiếng, tôi với lão Hạ ở ngoài của canh chừng cho.”
Nói xong liền kéo Hạ Hàng Nhất chạy ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Cách một lớp cửa, Phó Vân Thâm với Thời Mộ đều nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
Chu Thực: “Tôi cảm thấy tôi vẫn không tiếp thu được.”
Hạ Hàng Nhất: “Không tiếp thu được cái gì?”
Chu Thực: “Tôi cứ có cảm giác hai người họ là gay, nhất là Mộ ca, nhìn cậu ta giống như chú chim nhỏ nép vào lòng Thâm ca, da gà của tôi mẹ nó đều nổi hết lên rồi. Lão Hạ, nói thật với cậu, tôi với mọi người trong lớp từng có một buổi thảo luận về họ, ai cũng cho rằng Thâm ca là kèo nằm dưới, tôi cũng nghĩ thế. Cậu xem, tên nhóc Phó Vân Thâm kia chỉ là một con hổ giấy, Mộ ca thì không như vậy, Mộ ca có thể ăn quỷ nha.”
Chu Thực càng nói càng tâng bốc Thời Mộ, còn không quên hạ thấp Phó Vân Thâm.
Suy nghĩ của Chu Thực giống như đã bay xa lắm rồi, Hạ Hàng Nhất liền tốt bụng nhắc nhở: “Cửa này cách âm không tốt đâu, cẩn thận Phó Vân Thâm nghe được mấy lời này của cậu.”
Thời Mộ không nhịn được nhìn sang, quả nhiên sắc mặt Phó Vân Thâm âm trầm, mắt trái viết chữ “nhớ”, mắt phải hiện chữ “thù”, Thời Mộ liền biết Chu Thực xong rồi, xem chừng rất khó nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
“Chu Thực, lăn vào đây!”
Phó Vân Thâm quát lên, Chu Thực lập tức vội vội vàng vàng chạy vào.
Cậu ta khom lưng, nở một nụ cười nịnh nọt: “Hai người tâm sự xong rồi à? Hiện tại chúng ta có thể nói chính sự rồi đúng không?”
Phó Vân Thâm cầm một quyển sách trên bàn đập lên đầu cậu ta.
Chu Thực bị đánh kêu oai oái, định tìm kiếm sự trợ giúp của Thời Mộ, nhưng vừa đối diện với ánh mắt âm trầm kia của Phó Vân Thâm liền ngây người, nói cũng không dám nói.
Thời Mộ đưa tay kéo Chu Thực lại gần, chuyển đề tài: “Cậu mới nói là có biện pháp, biện pháp gì?”
Chu Thực ôm trán, kéo ghế ngồi xuống: “Tôi với lão Hạ đang nghĩ, trường học không phải là lo lắng suy nghĩ của những học sinh khác sao, chỉ cần mọi người không có ý kiến đối với việc giữ cậu lại thì mọi chuyện đều ổn rồi.”
Thời Mộ nhíu mày: “Nói thì dễ, chỉ sợ trường học vừa đưa ra thông báo, đa số đều muốn tôi rời đi.” Trong trường Thời Mộ là một người nổi bật, luôn đứng đầu các kỳ thi, một người ưu tú thường sẽ bị người khác ghen tị, cho dù cô không đắc tội người nào thì cũng sẽ có người chán ghét cô.
Chu Thực cười ha ha hai tiếng, thấp giọng nói: “Tối hôm nay là vũ hội, các cậu có nhớ không?”
Thời Mộ gật đầu.
Chu Thực nói: “Vừa rồi tôi nhờ lão Hoàng tra xét một chút, lão Hoàng nói lần này quốc vương và vương hậu được phân cho cậu và Bối Linh.”
Thời Mộ kinh ngạc: “Kết quả không phải là được giữ bí mật sao? Cậu sẽ khiến lão Hoàng gặp rắc rối đó.”
Chu Thực xua tay, hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó: “Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, sẽ không lộ ra ngoài.”
Thời Mộ: “Cho nên?”
Chu Thực trao đổi ánh mắt với Hạ Hàng Nhất: “Vũ hội được tổ chức ở đại sảnh, vài thập niên trước ở đại sảnh đó đã xảy ra một vụ cháy, không ít công nhân đã chết ngay tại chỗ, chuyện này mấy cậu cũng biết rồi.” Cậu ta nuốt nước miếng rồi tiếp tục nói: “Mặc dù có chút thiếu đạo đức, nhưng mà…...tôi với lão Hạ quyết định triệu quỷ hồn, sau đó cậu ra mặt thu phục bọn chúng, khi đó cậu chính là ân nhân cứu mạng của giáo viên học sinh toàn trường, cho dù cậu là nam hay nữ, cho dù trường học quyết định đuổi học cậu thì những học sinh khác cũng sẽ không đồng ý.”
Chủ ý này rất tốt, có thể nói là hoàn mỹ, không thể bắt bẻ điều gì cả.
Thời Mộ trầm tư vài giây, rồi lắc đầu cự tuyệt: “Không được.”
Chu Thực ngạc nhiên: “Không được? Vì sao không được? Chuyện tới giờ thì chỉ còn cách đấy thôi!”
Thời Mộ nói: “Chôn ở dưới đất sâu đều là những linh hồn oán hận, là oán linh, chỉ có mấy người chúng ta thì không sao, ác quỷ sẽ không dám tới gần, những người khác thì không thể cam đoan như thế. Nếu có sự việc ngoài ý muốn phát sinh thì chúng ta không thể gánh vác nổi, cho dù tôi muốn được ở lại với các cậu nhưng chuyện mạo hiểm thế này tôi không đồng ý.”
Lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.
Bốn người trầm mặc một lúc, một trận gió âm bỗng nhiên thổi qua cửa sổ, Chu Thực bị lạnh mà rùng mình.
Chỉ nghe rầm một tiếng, rèm cửa bị kéo vào che khuất đi ánh nắng, căn phòng liền rơi vào bóng tối bí bách.
Cốc thủy tinh trên mặt bàn bắt đầu chuyển động, Chu Thực trừng mắt, lui về phía sau hai bước rồi co rúm lại trốn sau lưng Hạ Hàng Nhất.
“Q..quỷ quỷ…...Có quỷ! ! !”
Chu Thực vừa mới hét lên liền cảm thấy bên tai chợt lạnh, giống như có thứ gì đó đang liếm qua, theo phản xạ có điều kiện, cậu đưa tay che lỗ tai rồi quay đầu nhìn, không quay đầu thì thôi, vừa nhìn đã suýt bị dọa cho ngất xỉu.
Đó là một con mèo, không có lông, một nửa là khung xương, một nửa là thân thể bình thường, lúc này nó đang dùng hốc mắt trống trơn đó theo dõi cậu.
Chu Thực hét chói tai, ôm chặt, treo trên người Hạ Hạng Nhất.
Hạ Hàng Nhật lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, quay qua nhìn Thời Mộ.
Kết quả chẳng cần Thời Mộ ra mặt, Phó Vân Thâm liền túm cổ Thời Lê kéo cậu ta ra khỏi bóng tối.
Nháy mắt, sau gáy Thời Lê bị một luồng ánh sáng vàng làm cháy một lỗ.
Nhìn thấy Thời Lê đột ngột xuất hiện, Chu Thực lại càng mơ hồ: “Này, người này sao trông quen thế nhỉ?” Cậu ta đi theo Thời Mộ đã từng nhìn thấy không ít ma quỷ, nhưng chưa từng gặp con quỷ nào đẹp trai như vậy, mà quan trọng là, cái dáng vẻ này rất quen thuộc, càng nhìn càng thấy quen, giống như …..
Thời Mộ che mặt, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Thời Lê, anh trai tôi, anh ta có bệnh.”
“Hả?” Chu Thực kinh ngạc: “Anh trai cậu?”
Thời Mộ gật đầu: “Là anh trai sinh đôi, không lâu trước, mấy cậu có chạm mặt trong tiểu khu đó.”
Có chạm mặt vài lần, khi đó chỉ cảm thấy cậu ta có chút giống Thời Mộ, nhưng cũng không nghĩ hai người có quan hệ với nhau.
Lúc này, Chu Thực mới nhớ tới tin tức trước đó không lâu, tiêu đề tin tức cậu vẫn còn nhớ rõ - “Ly kỳ chuyện một học sinh trung học tử vong, nghi vấn mẹ ruột hạ cổ”, phía trên còn có bức hình mờ ảo của Thời Lê, lúc đó cũng chỉ tùy tiện xem qua, không nghĩ tới…..
“Bỏ lão tử ra cái tên này! !” Thời Lê gạt tay Phó Vân Thâm, ôm lấy con mèo trên người Chu Thực rồi cách một khoảng cách an toàn với cậu.
Dù sao thì Thời Lê cũng là một con ma đẹp trai, lại còn có quan hệ thân thích với Thời Mộ, cho dù Chu Thực nhát gan cũng không sợ hãi, thậm chí còn nhìn ngó Thời Lê vài lần, rồi lén lút tiến đến trước mặt Thời Mộ, nhỏ giọng hỏi: “Mộ ca, anh trai cậu có vị gì vậy?”
Thời Mộ lười biếng rũ mắt: “Đoán xem.”
Chu Thực không chút do dự nói: “Khẳng định không phải là hương vị đồ ăn.”
Lời này khiến Thời Mộ có chút kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Chu Thực ưỡn ngực, bày ra một vẻ cái gì tôi cũng biết: “Nếu có vị thịt kho tàu hoặc món cá kho mà cậu thích thì anh trai cậu có thể sống đến tận bây giờ sao?”
“........”
“.............................”
Quá mức chân thật, không có lời nào có thể phản bác.
Vấn đề bây giờ là, ban ngày ban mặt, Thời Lê chạy đến đây làm gì.
Không đợi Thời Mộ đặt câu hỏi, Thời Lề liền chủ động nói: “Anh biết chuyện rồi.”
Cậu ta cúi đầu xoa đầu mèo nhỏ, đưa đầu ngón tay vào miệng cho nó gặm, mèo nhỏ nếm vị cỏ bạc hà một lúc liền say khướt, rúc vào lòng Thời Lê.
Thiếu niên mỉm cười, khiến cho người ta sinh ra ảo giác về năm tháng yên bình.
“Kế hoạch của mấy người tôi cũng nghe qua.”
Chu Thực cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ đại ca đã nghĩ ra biện pháp gì?”
Đôi mắt hoa đào đảo qua, lạnh lùng nói: “Cút, cậu gọi ai là đại ca?”
Chu Thực rụt vai, ấm ức ngồi lên giường.
Lông mi Thời Lê run run, tiếp tục nói: “Thời gian này tôi ở trong trường cũng quen biết được không ít quỷ hồn, tuy rằng lúc chết có chút khó coi nhưng tâm địa lại rất tốt, nghe nói trường có vũ hội, một đám quỷ đều muốn đi xem, tôi tin bọn hắn sẽ đồng sẽ đồng ý giúp.”
Thời Mộ nhìn Phó Vân Thâm, cậu không nói chuyện, chỉ cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Cô mím môi, trong ánh mắt lộ ra vài phần hoài nghi: “Anh xác định bọn hắn sẽ không gây tổn hại cho học sinh?”
Thời Lê gật đầu: “Yên tâm, bọn họ sẽ có chừng mực.”
Thời Mộ nghĩ thế nào cũng cảm thấy chủ ý này quá thiếu đạo đức, nhưng ngoài chủ ý này thì không còn biện pháp nào khác, cô nhíu mày, cuối cùng giao quyền quyết định cho Phó Vân Thâm: “Anh cảm thấy chúng ta có thể làm như thế không?”
Phó Vân Thâm chống cằm, đuôi mắt cong cong, nói: “Làm, học sinh Anh Nam, chắc là chưa từng thấy gặp quỷ đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.