Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 123
Cẩm Chanh
18/02/2022
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhu hoà.
Thời Mộ mặc tạp dề đứng nấu cơm trong bếp, Thời Lê ôm mèo nhỏ đứng cạnh nhìn.
Thời Mộ nếm thử canh thấy hơi nhạt, lại thêm một thìa muối vào, đậy nắp lại nhìn Thời Lê: "Em nói này khi nào anh định đi đầu thai? Qua mấy năm nữa có thể sẽ không đầu thai được đâu."
Thời Lê nhướng mày: "Nói sau đi."
Câu trả lời này thật quá qua loa, Thời Mộ thực bất đắc dĩ.
Vừa định mở miệng trách cứ cậu ta vài câu, liếc nhìn thấy Phó Vân Thâm cả người luộm thuộm, đầu bù tóc rối đi tới. Cậu vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn nhập nhèm, mơ màng nhìn bộ móng tay màu hồng của mình.
"Thời Mộ." Có lẽ là do say rượu nên giọng cậu hơi khàn khàn: "Sao tay của anh lại thế này?"
Thời Mộ không quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Tự anh vẽ."
Phó Vân Thâm rất dễ dàng chấp nhận lời giải thích này. Hành vi sau khi say của cậu thật khó mà giải thích nổi, vẽ một bộ móng hồng cũng không có gì kỳ quái.
"Anh đói." Phó Vân Thâm ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của Thời Mộ từ phía sau.
"Sắp xong rồi. Anh đi tắm trước đi."
Cánh tay Phó Vân Thâm lại càng dùng sức hơn, hôn lên vành tai cô: "Có muốn vào cùng anh không?"
Bóng đèn Thời Lê bên cạnh ho nhẹ vài tiếng mới xoát được tạo cảm giác tồn tại của mình.
Phó Vân Thâm cũng không buông tay, vẻ mặt phiền chán: "Cậu còn chưa lăn à."
Thời Lê chế nhạo: "Yên tâm, chờ cậu chết tôi cũng không lăn."
Phó Vân Thâm cũng lười so đo với cậu ta, buông tay rồi quay vào phòng tắm.
Cậu vừa mới bước vào nhà tắm, điện thoại đặt trên bàn đã vang lên, Thời Mộ lau khô tay rồi đi vào phòng khách bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo, mượt mà của thiếu niên.
"Anh, em là Vân Thụy."
Thời Mộ nhướng mày, nhìn về phía phòng tắm.
Phó Vân Thụy chậm rãi nói: "Em sắp đi du học, là ý của mẹ, sẽ bay lúc 6 giờ tối nay, cho nên... chúng ta có thể gặp nhau lần cuối được không?"
Do dự hai giây, Thời Mộ lên tiếng: "Xin lỗi, Vân Thâm đang tắm. Chờ lát nữa tôi sẽ chuyển lời lại cho anh ấy, hoặc là chút nữa cậu gọi lại cũng được."
Nghe thấy giọng nữ, Phó Vân Thụy sững sờ, thuận miệng nói: "À, thôi quên đi, không cần nói tôi đã gọi."
Lạch cạnh.
Điện thoại đã tắt máy.
Rất nhanh, Phó Vân Thâm đã tắm xong, trên tóc còn vương vài giọt nước, nửa trên trần trụi, thân hình lộ ra càng rắn chắc, gợi cảm hơn so với một năm trước.
Mặc dù Phó Vân Thụy nói rằng không cần chuyển lời, nhưng Thời Mộ vẫn kể lại hết cho Phó Vân Thâm.
Nghe xong, Phó Vân Thâm chỉ im lặng một hồi rồi cầm áo mặc vào.
Thời Mộ nghiêng đầu hỏi: "Anh không định đi gặp em trai sao?"
"Không có gì để mà gặp." Cậu quay lưng về phía Thời Mộ: "Cũng không có gì để nói."
Từ thời điểm Phó Thiến đuổi cậu ra khỏi nhà, kể từ thời điểm Phó Thiến nói cậu không phải do bà ta sinh ra, cuộc sống của anh em bọn họ đã định sẵn là khác nhau.
Thời Mộ "Vâng" một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.
Thời gian dần trôi qua, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là Phó Vân Thụy lên máy bay, Phó Vân Thâm lười biếng ngồi trên sô pha xem TV, trên tay cầm điều khiển từ xa, cứ một giây lại đổi kênh, lại nhìn trong mắt cậu chỉ có sâu thẳm cùng trống rỗng, rõ ràng là không tập trung.
Cuối cùng Thời Mộ không nhịn được nữa, đẩy đẩy cậu: "Đến sân bay cũng muộn rồi. Có muốn gửi tin nhắn cho em trai không?"
Phó Vân Thâm hoàn hồn, vẻ mặt không tự nhiên, tắt TV đi: "Gửi cái rắm." Sau đó vứt điều khiển xuống, mang theo vẻ mặt u ám đi vào phòng ngủ.
Thời Mộ thở dài một tiếng, có hơi bất đắc dĩ.
Trong phòng, Phó Vân Thâm trằn trọc nằm trên giường, xoay người cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, lặp lại mấy lần, có người gọi tới, hiển thị Phó Vân Thụy.
Phó Vân Thâm mím môi, ấn nghe máy.
"Anh?"
Phó Vân Thâm "Ừ" đáp ứng: "Có chuyện gì?"
Phó Vân Thụy hỏi: "Hôm nay em gọi cho anh, là một cô gái nhấc máy, bạn gái anh à?"
Phó Vân Thâm nói: "Không liên quan gì tới em."
Phó Vân Thụy cười ôn hòa: "Không liên quan tới em."
Phó Vân Thâm cau mày trầm tư : "Em chuẩn bị lên máy bay à? "
"Vâng." Giọng Phó Vân Thụy trầm xuống: "Thật ra nguyện vọng của em là vào đại học A, sau này mẹ lại sửa lại. Ra nước ngoài cũng rất tốt, ít nhất không bị mẹ nhìn chằm chằm 24/24....."
Nghĩ tới người mẹ dục vọng chiếm hữu quá mạnh kia, hai anh em đều im lặng.
Phó Vân Thụy hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Lần này đi du học không biết bao giờ mới về. Anh, anh tự lo cho mình nhé. Không có việc gì thì đi siêu thị, tự làm cơm ăn, đừng lúc nào cũng gọi đồ ăn ngoài."
Phó Vân Thâm ngắt lời cậu ta: "Bạn gái anh sẽ làm cho anh."
" À..." Phó Vân Thụy hạ giọng: "Em phải làm thủ tục lên máy bay, cúp máy trước."
" Phó Vân Thụy." Ngay trước khi cậu ta kịp ngắt máy, Phó Vân Thâm lên tiếng gọi: "Chờ em trở về, anh và chị dâu em sẽ mời em ăn cơm."
Ở đầu bên kia, năm ngón tay Phó Vân Thụy nắm chặt, nước mắt không một dấu hiệu bắt đầu trào ra, cậu ta khịt mũi cố nén nước mắt, đứng dậy xách hành lý đi ra cổng lên máy bay.
****
Khai giảng.
Phó Vân Thâm và Thời Mộ đã cùng nhau tới đại học A báo danh.
Nhà hai người cách xa trường học, cũng không muốn ở trong kí túc xá của trường, cuối cùng Phó Vân Thâm trực tiếp vung tay mua một căn hộ hai phòng ngủ ở gần đó, dọn dẹp rồi trang trí đơn giản một chút, đợi có thời gian rảnh thì chuyển vào.
Nhà mới chỉ có một phòng ngủ, phòng ngủ phụ đã được Phó Vân Thâm đổi thành phòng làm việc, Thời Mộ không phải là một kẻ ngốc, trong lòng biết rõ cậu có ý đồ gì.
Phó Vân Thâm tính toán kỹ, nhưng lại bỏ quên mất nhân tố khó xác định, Thời Lê.
Mỗi lần Phó Vân Thâm muốn cùng Thời Mộ làm chuyện không thể miêu tả kia, Thời Lê luôn xuất hiện một cách kỳ lạ, thật vất vả chờ tới buổi tối cậu ta ra ngoài chơi, con mèo không lông xấu xí mà Thời Lê nuôi lại xuất hiện! Người đang hứng chí bừng bừng, cứ như vậy bị biến thanh tỉnh, ham muốn cũng giảm luôn.
Một năm cứ vậy mà trôi qua, sang tới năm hai, Thời Mộ ở trong khoa IT ăn no chờ chết hơn nữa còn có chút tụt lại phía sau, bắt đầu lo lắng, tưởng tượng viễn cảnh tương lai.
Lúc trước não cô đúng là ngấm nước mới có thể đăng ký khoa IT cùng Phó Vân Thâm. Khoa IT nhiều nam ít nữ, chưa nói tới không có nổi một cô bạn thân, mỗi ngày đều phải thức khuya viết chương trình để nộp lại, đừng nói tới tốt nghiệp, chưa chờ được ngày ấy đầu cô đã hói hết rồi. Cô đẹp như vậy, không thể hói đầu được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thời Mộ quyết định chuyển chuyên ngành, cô cảm thấy làm bác sĩ pháp y không tồi, với khả năng nhìn thấy ma, cô còn có thể giải oan cho những quỷ hồn chết oan. Vừa hạ quyết tâm, Thời Mộ lập tức chuẩn bị giấy tờ xin chuyển ngành.
Đồng thời, Thời Mộ nhận ra Phó Vân Thâm đã mua một tầng office building, lúc cô hỏi anh định làm gì, ánh mắt Phó Vân Thâm sâu xa, chỉ nói: "Anh muốn thành lập một cái trang web văn học."
Thời Mộ: "...Anh muốn lập cái gì?"
Phó Vân Thâm: "Em còn nhớ anh từng viết tiểu thuyết trên JJ không?"
Thời Mộ gật đầu: "Nhớ chứ, anh viết tiểu thuyết bao nhiêu năm mới thu được 5k, người khác đã nổi tiếng thu về được bao nhiêu tiền rồi, giỏi quá."
Phó Vân Thâm giả bộ như không nghe ra giọng điệu trào phúng của cô, tiếp tục nói: "Hệ thống của trang web kia quá tệ, công nghệ của nó chắc phải từ chục năm trước rồi. Bây giờ Internet càng ngày càng phát triển, tiểu thuyết mạng nhất định sẽ trở thành xu hướng, đó cũng sẽ là lúc các tác giả lớn quật khởi, vì vậy thành lập một công ty web sẽ có rủi ro nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều cơ hội."
Thời Mộ: "Đơn giản lại, nói đơn giản một chút đi."
Phó Vân Thâm nghiêm túc đáp: "Anh muốn viết tiểu thuyết trên chính trang web của mình. Anh sẽ tìm người hợp tác, bán IP, mua máy chủ server tốt nhất, tên anh cũng nghĩ rồi, gọi là Tấn Giang."
Tiền đồ lão đại của cô rộng mở ghê, bất quá....
Giọng nói Thời Mộ run lên: "Anh, anh dùng giả Tấn Giang của em làm tên trang web thì không quá thích hợp đi?" Nếu như cô là người đọc, một giây sau nhất định sẽ báo xấu trang web này ngay.
Vẻ mặt Phó Vân Thâm thâm thúy: "Anh chính là muốn em cả đời luôn nhớ rõ, em đã lừa gạt anh."
Thật là một con sói độc ác!
Thời Mộ không lời nào để nói.
Ngày hôm sau, Thời Mộ kể cho Hạ Hàng Nhất chuyện Phó Vân Thâm muốn mở công ty, vốn muốn Hạ Hàng Nhất khuyên nhủ cậu, kết quả cậu ta không khuyên nhủ câu nào ngược lại còn muốn gia nhập! Điều này làm Thời Mộ buồn bực trong lòng.
Sau đó không lâu, Chu Thực nghỉ phép trở về, mấy người họ liền đến nhà Phó Vân Thâm tụ tập.
Nhóm nam sinh ngồi phòng ngoài uống rượu, Thời Mộ với Bối Linh không uống được vội ôm đồ ăn vặt vào thư phòng xem phim.
Trên phim đang chiếu đến đoạn tình cảm mãnh liệt, khuôn mặt Bối Linh đỏ bừng, nói: "Có phải con trai đều thích tư thế này không? Hàng Nhất ca rất thích như vậy, Phó ca thì sao?" Nói rồi đưa mắt nhìn về phía Thời Mộ.
Thời Mộ đang ăn hạt dưa nghe vậy lập tức cảm thấy mắc nghẹn ở cuống họng.
Bối Linh nghiêng đầu, đưa ly nước cho cô: "Thời Mộ, chị có ổn không?"
"Chị không sao." Thời Mộ lau miệng, vẻ mặt ngượng ngùng: "Em với lão Hạ đã đến bước kia rồi sao?"
Bối Linh chớp chớp mắt: "Đúng vậy, chị với Phó ca sống chung lâu như vậy rồi, chưa từng có sao?"
Thời Mộ lắc đầu, càng thêm xấu hổ.
Bối Linh hít sâu một hơi lạnh, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên: "Không, không thể nào? Sao lại thế...." Cô nhóc nhỏ giọng hỏi: "Phó ca không được sao?"
Thời Mộ che mặt, trực tiếp vơ lấy điều khiển tắt luôn tivi.
Hai cổ trùng trong cơ thể cô nghe được toàn bộ cuộc đối thoại thì cười nhạo: [Đừng có thấy người ta lớn tiếng kêu là có bạn trai, thực chất ra còn chưa làm cái chuyện ấy bao giờ nha.]
Thời Mộ: [Hai bọn mi khoe khoang cái rắm, nói như là hai người làm rồi vậy.]
Mị cổ: [Phải, chúng ta có.]
Thời Mộ: ? ? ?
Con mẹ nó chứ, hai con cổ trùng làm như thế nào? ?
Thời Mộ thật sự rất ngạc nhiên.
Tối muộn, mấy người kia đều đã đi rồi, chỉ còn Phó Vân Thâm bị chuốc say ngã chổng vó trên sô pha ở phòng khách.
Nhìn bạn trai say khướt, lại nghĩ đến hai con cổ trùng làm chuyện không thể tả trong người mình, Thời Mộ có chút không chấp nhận được, nói cách khác chính là cô không cam lòng.
Thời Mộ hít sâu một hơi, nhìn Thời Lê đang chơi với mèo ở ban công, cô cắn môi, chạm vào lá bùa trong túi.
Thời Lê: "Sao vậy?"
"Để em đưa anh đi đầu thai."
"Anh không....."
Lời còn chưa dứt, Thời Mộ đã đốt lá bùa trong tay, niệm chú: "Anh, cát bụi về với cát bụi, đất hóa đất, anh đã chết rồi, không thể ở đây mãi được, em còn nhiều điều phải làm."
Thời Mộ không thể tin nổi: "Em, em vì muốn làm chuyện ấy mà để anh trai đi tìm chết?"
Thời Mộ càng kiên định hơn: "Anh, đừng buồn, biết đâu sau khi anh chuyển thế lại có thể gặp được em, biết đâu lại có duyên phận trở thành người một nhà."
Người một nhà?
Thời Lê cân nhắc lại, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Em đây là đang nguyền rủa anh trở thành con của Phó Vân Thâm đấy à? Anh không cần......."
Lá bùa đã cháy xong, Thời Lê cùng chú mèo của cậu ta dần dần biến mất, cuối cùng cơ thể cậu ta biến thành một luồng sáng trắng biến mất trên bầu trời.
Nói thật trong lòng Thời Mộ cũng rất khó chịu, dù sao cũng là người anh đã làm bạn với cô suốt mấy năm qua, người anh này tuy rằng lải nhải hơi nhiều khiến cô đau đầu nhưng cũng khiến cuộc sống của cô vô cùng vui vẻ. Anh ấy đi rồi, trong lòng có chút hụt hẫng.
Tuy nhiên, sự khó chịu này chỉ kéo dài chưa đầy ba phút, trong lòng cô lại thấy vui vẻ.
Cô đóng rèm lại, cúi người bế Phó Vân Thâm về phòng ngủ.
Sau khi ném người lên giường, Thời Mộ thở hổn hển bò lên, bàn tay nâng cái cằm tinh tế của Phó Vân Thâm lên.
Người đàn ông say rượu nên không còn sự lạnh lùng thường ngày mà trở nên mềm mại hơn, sợi tóc hỗn độn dính trên trán, hô hấp đều đều.
Cô vuốt vuốt cánh môi của Phó Vân Thâm, cúi người hôn lên.
Phó vân Thâm hình như có cảm giác, đôi mắt híp híp mở ra.
Thời Mộ cười cười: "Anh còn có thể bò dậy không?"
******
Sau một đêm xuân, Thời Mộ nằm trong vòng tay của Phó Vân Thâm mơ mơ màng màng cảm nhận được nụ hôn của cậu rơi lên tóc cô, cô hé mắt nhìn rồi lại nhắm lại, ngủ rất thoải mái an ổn.
Trước đây, cô chưa bao giờ biết mình thích gì.
Hiện tại hình như đã biết rồi.
Cô thích cùng cậu ở bên nhau, cho đến tận mãi sau này, hàng vạn hàng nghìn tinh quang trong ánh mắt ôn nhu của cậu chỉ dành cho cô; sau này dù thế gian lạnh lẽo thế nào thì cô vẫn luôn được ấm áp.
"Phó Vân Thâm......" Thời Mộ cúi đầu gọi tên cậu.
"Hửm?"
[Thật ra em cũng không hối hận.]
Hoàn chính văn.
Thời Mộ mặc tạp dề đứng nấu cơm trong bếp, Thời Lê ôm mèo nhỏ đứng cạnh nhìn.
Thời Mộ nếm thử canh thấy hơi nhạt, lại thêm một thìa muối vào, đậy nắp lại nhìn Thời Lê: "Em nói này khi nào anh định đi đầu thai? Qua mấy năm nữa có thể sẽ không đầu thai được đâu."
Thời Lê nhướng mày: "Nói sau đi."
Câu trả lời này thật quá qua loa, Thời Mộ thực bất đắc dĩ.
Vừa định mở miệng trách cứ cậu ta vài câu, liếc nhìn thấy Phó Vân Thâm cả người luộm thuộm, đầu bù tóc rối đi tới. Cậu vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn nhập nhèm, mơ màng nhìn bộ móng tay màu hồng của mình.
"Thời Mộ." Có lẽ là do say rượu nên giọng cậu hơi khàn khàn: "Sao tay của anh lại thế này?"
Thời Mộ không quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Tự anh vẽ."
Phó Vân Thâm rất dễ dàng chấp nhận lời giải thích này. Hành vi sau khi say của cậu thật khó mà giải thích nổi, vẽ một bộ móng hồng cũng không có gì kỳ quái.
"Anh đói." Phó Vân Thâm ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của Thời Mộ từ phía sau.
"Sắp xong rồi. Anh đi tắm trước đi."
Cánh tay Phó Vân Thâm lại càng dùng sức hơn, hôn lên vành tai cô: "Có muốn vào cùng anh không?"
Bóng đèn Thời Lê bên cạnh ho nhẹ vài tiếng mới xoát được tạo cảm giác tồn tại của mình.
Phó Vân Thâm cũng không buông tay, vẻ mặt phiền chán: "Cậu còn chưa lăn à."
Thời Lê chế nhạo: "Yên tâm, chờ cậu chết tôi cũng không lăn."
Phó Vân Thâm cũng lười so đo với cậu ta, buông tay rồi quay vào phòng tắm.
Cậu vừa mới bước vào nhà tắm, điện thoại đặt trên bàn đã vang lên, Thời Mộ lau khô tay rồi đi vào phòng khách bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo, mượt mà của thiếu niên.
"Anh, em là Vân Thụy."
Thời Mộ nhướng mày, nhìn về phía phòng tắm.
Phó Vân Thụy chậm rãi nói: "Em sắp đi du học, là ý của mẹ, sẽ bay lúc 6 giờ tối nay, cho nên... chúng ta có thể gặp nhau lần cuối được không?"
Do dự hai giây, Thời Mộ lên tiếng: "Xin lỗi, Vân Thâm đang tắm. Chờ lát nữa tôi sẽ chuyển lời lại cho anh ấy, hoặc là chút nữa cậu gọi lại cũng được."
Nghe thấy giọng nữ, Phó Vân Thụy sững sờ, thuận miệng nói: "À, thôi quên đi, không cần nói tôi đã gọi."
Lạch cạnh.
Điện thoại đã tắt máy.
Rất nhanh, Phó Vân Thâm đã tắm xong, trên tóc còn vương vài giọt nước, nửa trên trần trụi, thân hình lộ ra càng rắn chắc, gợi cảm hơn so với một năm trước.
Mặc dù Phó Vân Thụy nói rằng không cần chuyển lời, nhưng Thời Mộ vẫn kể lại hết cho Phó Vân Thâm.
Nghe xong, Phó Vân Thâm chỉ im lặng một hồi rồi cầm áo mặc vào.
Thời Mộ nghiêng đầu hỏi: "Anh không định đi gặp em trai sao?"
"Không có gì để mà gặp." Cậu quay lưng về phía Thời Mộ: "Cũng không có gì để nói."
Từ thời điểm Phó Thiến đuổi cậu ra khỏi nhà, kể từ thời điểm Phó Thiến nói cậu không phải do bà ta sinh ra, cuộc sống của anh em bọn họ đã định sẵn là khác nhau.
Thời Mộ "Vâng" một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.
Thời gian dần trôi qua, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là Phó Vân Thụy lên máy bay, Phó Vân Thâm lười biếng ngồi trên sô pha xem TV, trên tay cầm điều khiển từ xa, cứ một giây lại đổi kênh, lại nhìn trong mắt cậu chỉ có sâu thẳm cùng trống rỗng, rõ ràng là không tập trung.
Cuối cùng Thời Mộ không nhịn được nữa, đẩy đẩy cậu: "Đến sân bay cũng muộn rồi. Có muốn gửi tin nhắn cho em trai không?"
Phó Vân Thâm hoàn hồn, vẻ mặt không tự nhiên, tắt TV đi: "Gửi cái rắm." Sau đó vứt điều khiển xuống, mang theo vẻ mặt u ám đi vào phòng ngủ.
Thời Mộ thở dài một tiếng, có hơi bất đắc dĩ.
Trong phòng, Phó Vân Thâm trằn trọc nằm trên giường, xoay người cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, lặp lại mấy lần, có người gọi tới, hiển thị Phó Vân Thụy.
Phó Vân Thâm mím môi, ấn nghe máy.
"Anh?"
Phó Vân Thâm "Ừ" đáp ứng: "Có chuyện gì?"
Phó Vân Thụy hỏi: "Hôm nay em gọi cho anh, là một cô gái nhấc máy, bạn gái anh à?"
Phó Vân Thâm nói: "Không liên quan gì tới em."
Phó Vân Thụy cười ôn hòa: "Không liên quan tới em."
Phó Vân Thâm cau mày trầm tư : "Em chuẩn bị lên máy bay à? "
"Vâng." Giọng Phó Vân Thụy trầm xuống: "Thật ra nguyện vọng của em là vào đại học A, sau này mẹ lại sửa lại. Ra nước ngoài cũng rất tốt, ít nhất không bị mẹ nhìn chằm chằm 24/24....."
Nghĩ tới người mẹ dục vọng chiếm hữu quá mạnh kia, hai anh em đều im lặng.
Phó Vân Thụy hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Lần này đi du học không biết bao giờ mới về. Anh, anh tự lo cho mình nhé. Không có việc gì thì đi siêu thị, tự làm cơm ăn, đừng lúc nào cũng gọi đồ ăn ngoài."
Phó Vân Thâm ngắt lời cậu ta: "Bạn gái anh sẽ làm cho anh."
" À..." Phó Vân Thụy hạ giọng: "Em phải làm thủ tục lên máy bay, cúp máy trước."
" Phó Vân Thụy." Ngay trước khi cậu ta kịp ngắt máy, Phó Vân Thâm lên tiếng gọi: "Chờ em trở về, anh và chị dâu em sẽ mời em ăn cơm."
Ở đầu bên kia, năm ngón tay Phó Vân Thụy nắm chặt, nước mắt không một dấu hiệu bắt đầu trào ra, cậu ta khịt mũi cố nén nước mắt, đứng dậy xách hành lý đi ra cổng lên máy bay.
****
Khai giảng.
Phó Vân Thâm và Thời Mộ đã cùng nhau tới đại học A báo danh.
Nhà hai người cách xa trường học, cũng không muốn ở trong kí túc xá của trường, cuối cùng Phó Vân Thâm trực tiếp vung tay mua một căn hộ hai phòng ngủ ở gần đó, dọn dẹp rồi trang trí đơn giản một chút, đợi có thời gian rảnh thì chuyển vào.
Nhà mới chỉ có một phòng ngủ, phòng ngủ phụ đã được Phó Vân Thâm đổi thành phòng làm việc, Thời Mộ không phải là một kẻ ngốc, trong lòng biết rõ cậu có ý đồ gì.
Phó Vân Thâm tính toán kỹ, nhưng lại bỏ quên mất nhân tố khó xác định, Thời Lê.
Mỗi lần Phó Vân Thâm muốn cùng Thời Mộ làm chuyện không thể miêu tả kia, Thời Lê luôn xuất hiện một cách kỳ lạ, thật vất vả chờ tới buổi tối cậu ta ra ngoài chơi, con mèo không lông xấu xí mà Thời Lê nuôi lại xuất hiện! Người đang hứng chí bừng bừng, cứ như vậy bị biến thanh tỉnh, ham muốn cũng giảm luôn.
Một năm cứ vậy mà trôi qua, sang tới năm hai, Thời Mộ ở trong khoa IT ăn no chờ chết hơn nữa còn có chút tụt lại phía sau, bắt đầu lo lắng, tưởng tượng viễn cảnh tương lai.
Lúc trước não cô đúng là ngấm nước mới có thể đăng ký khoa IT cùng Phó Vân Thâm. Khoa IT nhiều nam ít nữ, chưa nói tới không có nổi một cô bạn thân, mỗi ngày đều phải thức khuya viết chương trình để nộp lại, đừng nói tới tốt nghiệp, chưa chờ được ngày ấy đầu cô đã hói hết rồi. Cô đẹp như vậy, không thể hói đầu được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thời Mộ quyết định chuyển chuyên ngành, cô cảm thấy làm bác sĩ pháp y không tồi, với khả năng nhìn thấy ma, cô còn có thể giải oan cho những quỷ hồn chết oan. Vừa hạ quyết tâm, Thời Mộ lập tức chuẩn bị giấy tờ xin chuyển ngành.
Đồng thời, Thời Mộ nhận ra Phó Vân Thâm đã mua một tầng office building, lúc cô hỏi anh định làm gì, ánh mắt Phó Vân Thâm sâu xa, chỉ nói: "Anh muốn thành lập một cái trang web văn học."
Thời Mộ: "...Anh muốn lập cái gì?"
Phó Vân Thâm: "Em còn nhớ anh từng viết tiểu thuyết trên JJ không?"
Thời Mộ gật đầu: "Nhớ chứ, anh viết tiểu thuyết bao nhiêu năm mới thu được 5k, người khác đã nổi tiếng thu về được bao nhiêu tiền rồi, giỏi quá."
Phó Vân Thâm giả bộ như không nghe ra giọng điệu trào phúng của cô, tiếp tục nói: "Hệ thống của trang web kia quá tệ, công nghệ của nó chắc phải từ chục năm trước rồi. Bây giờ Internet càng ngày càng phát triển, tiểu thuyết mạng nhất định sẽ trở thành xu hướng, đó cũng sẽ là lúc các tác giả lớn quật khởi, vì vậy thành lập một công ty web sẽ có rủi ro nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều cơ hội."
Thời Mộ: "Đơn giản lại, nói đơn giản một chút đi."
Phó Vân Thâm nghiêm túc đáp: "Anh muốn viết tiểu thuyết trên chính trang web của mình. Anh sẽ tìm người hợp tác, bán IP, mua máy chủ server tốt nhất, tên anh cũng nghĩ rồi, gọi là Tấn Giang."
Tiền đồ lão đại của cô rộng mở ghê, bất quá....
Giọng nói Thời Mộ run lên: "Anh, anh dùng giả Tấn Giang của em làm tên trang web thì không quá thích hợp đi?" Nếu như cô là người đọc, một giây sau nhất định sẽ báo xấu trang web này ngay.
Vẻ mặt Phó Vân Thâm thâm thúy: "Anh chính là muốn em cả đời luôn nhớ rõ, em đã lừa gạt anh."
Thật là một con sói độc ác!
Thời Mộ không lời nào để nói.
Ngày hôm sau, Thời Mộ kể cho Hạ Hàng Nhất chuyện Phó Vân Thâm muốn mở công ty, vốn muốn Hạ Hàng Nhất khuyên nhủ cậu, kết quả cậu ta không khuyên nhủ câu nào ngược lại còn muốn gia nhập! Điều này làm Thời Mộ buồn bực trong lòng.
Sau đó không lâu, Chu Thực nghỉ phép trở về, mấy người họ liền đến nhà Phó Vân Thâm tụ tập.
Nhóm nam sinh ngồi phòng ngoài uống rượu, Thời Mộ với Bối Linh không uống được vội ôm đồ ăn vặt vào thư phòng xem phim.
Trên phim đang chiếu đến đoạn tình cảm mãnh liệt, khuôn mặt Bối Linh đỏ bừng, nói: "Có phải con trai đều thích tư thế này không? Hàng Nhất ca rất thích như vậy, Phó ca thì sao?" Nói rồi đưa mắt nhìn về phía Thời Mộ.
Thời Mộ đang ăn hạt dưa nghe vậy lập tức cảm thấy mắc nghẹn ở cuống họng.
Bối Linh nghiêng đầu, đưa ly nước cho cô: "Thời Mộ, chị có ổn không?"
"Chị không sao." Thời Mộ lau miệng, vẻ mặt ngượng ngùng: "Em với lão Hạ đã đến bước kia rồi sao?"
Bối Linh chớp chớp mắt: "Đúng vậy, chị với Phó ca sống chung lâu như vậy rồi, chưa từng có sao?"
Thời Mộ lắc đầu, càng thêm xấu hổ.
Bối Linh hít sâu một hơi lạnh, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên: "Không, không thể nào? Sao lại thế...." Cô nhóc nhỏ giọng hỏi: "Phó ca không được sao?"
Thời Mộ che mặt, trực tiếp vơ lấy điều khiển tắt luôn tivi.
Hai cổ trùng trong cơ thể cô nghe được toàn bộ cuộc đối thoại thì cười nhạo: [Đừng có thấy người ta lớn tiếng kêu là có bạn trai, thực chất ra còn chưa làm cái chuyện ấy bao giờ nha.]
Thời Mộ: [Hai bọn mi khoe khoang cái rắm, nói như là hai người làm rồi vậy.]
Mị cổ: [Phải, chúng ta có.]
Thời Mộ: ? ? ?
Con mẹ nó chứ, hai con cổ trùng làm như thế nào? ?
Thời Mộ thật sự rất ngạc nhiên.
Tối muộn, mấy người kia đều đã đi rồi, chỉ còn Phó Vân Thâm bị chuốc say ngã chổng vó trên sô pha ở phòng khách.
Nhìn bạn trai say khướt, lại nghĩ đến hai con cổ trùng làm chuyện không thể tả trong người mình, Thời Mộ có chút không chấp nhận được, nói cách khác chính là cô không cam lòng.
Thời Mộ hít sâu một hơi, nhìn Thời Lê đang chơi với mèo ở ban công, cô cắn môi, chạm vào lá bùa trong túi.
Thời Lê: "Sao vậy?"
"Để em đưa anh đi đầu thai."
"Anh không....."
Lời còn chưa dứt, Thời Mộ đã đốt lá bùa trong tay, niệm chú: "Anh, cát bụi về với cát bụi, đất hóa đất, anh đã chết rồi, không thể ở đây mãi được, em còn nhiều điều phải làm."
Thời Mộ không thể tin nổi: "Em, em vì muốn làm chuyện ấy mà để anh trai đi tìm chết?"
Thời Mộ càng kiên định hơn: "Anh, đừng buồn, biết đâu sau khi anh chuyển thế lại có thể gặp được em, biết đâu lại có duyên phận trở thành người một nhà."
Người một nhà?
Thời Lê cân nhắc lại, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Em đây là đang nguyền rủa anh trở thành con của Phó Vân Thâm đấy à? Anh không cần......."
Lá bùa đã cháy xong, Thời Lê cùng chú mèo của cậu ta dần dần biến mất, cuối cùng cơ thể cậu ta biến thành một luồng sáng trắng biến mất trên bầu trời.
Nói thật trong lòng Thời Mộ cũng rất khó chịu, dù sao cũng là người anh đã làm bạn với cô suốt mấy năm qua, người anh này tuy rằng lải nhải hơi nhiều khiến cô đau đầu nhưng cũng khiến cuộc sống của cô vô cùng vui vẻ. Anh ấy đi rồi, trong lòng có chút hụt hẫng.
Tuy nhiên, sự khó chịu này chỉ kéo dài chưa đầy ba phút, trong lòng cô lại thấy vui vẻ.
Cô đóng rèm lại, cúi người bế Phó Vân Thâm về phòng ngủ.
Sau khi ném người lên giường, Thời Mộ thở hổn hển bò lên, bàn tay nâng cái cằm tinh tế của Phó Vân Thâm lên.
Người đàn ông say rượu nên không còn sự lạnh lùng thường ngày mà trở nên mềm mại hơn, sợi tóc hỗn độn dính trên trán, hô hấp đều đều.
Cô vuốt vuốt cánh môi của Phó Vân Thâm, cúi người hôn lên.
Phó vân Thâm hình như có cảm giác, đôi mắt híp híp mở ra.
Thời Mộ cười cười: "Anh còn có thể bò dậy không?"
******
Sau một đêm xuân, Thời Mộ nằm trong vòng tay của Phó Vân Thâm mơ mơ màng màng cảm nhận được nụ hôn của cậu rơi lên tóc cô, cô hé mắt nhìn rồi lại nhắm lại, ngủ rất thoải mái an ổn.
Trước đây, cô chưa bao giờ biết mình thích gì.
Hiện tại hình như đã biết rồi.
Cô thích cùng cậu ở bên nhau, cho đến tận mãi sau này, hàng vạn hàng nghìn tinh quang trong ánh mắt ôn nhu của cậu chỉ dành cho cô; sau này dù thế gian lạnh lẽo thế nào thì cô vẫn luôn được ấm áp.
"Phó Vân Thâm......" Thời Mộ cúi đầu gọi tên cậu.
"Hửm?"
[Thật ra em cũng không hối hận.]
Hoàn chính văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.