Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 34
Cẩm Chanh
20/09/2020
Thứ sáu không có tự học tối, chuông tan học vừa vang lên, các thầy giáo đốc thúc học sinh rời trường.
Chu Thực kiên quyết phải cùng đến nhà Phó Vân Thâm, dù Phó Vân Thâm từ chối thế nào, cậu ta cũng mặt dày mày dạn bám theo.
Vẫn là con đường đến trạm xe, lần này bên cạnh lại có thêm một người.
Chu Thực là một người không thể ngồi yên, cả đường cứ tíu tít, lao nhao như khỉ. Phó Vân Thâm bực bội, nhíu mày không rãnh để ý, Thời Mộ sợ không ai ngó ngàng đến thì cậu ta sẽ đau lòng, thỉnh thoảng gật đầu hòa cùng đôi câu.
Đến trạm xe, Thời Mộ đang ngồi trên ghế lẳng lặng chờ.
Lần này xe tới hơi trễ, Chu Thực có chút không nhịn được: “Chúng ta gọi xe thôi.”
“Cậu xem ở nơi hẻo lánh như vậy sẽ có xe sao?”
Trước là khoảng không, sau cũng là khoảng không.
Chu Thực im lặng.
Rốt cuộc, một chiếc xe buýt màu đỏ chậm rãi tới, ánh mắt Chu Thực sáng lên, kéo tay áo Thời Mộ: “Tới rồi.”
Nói xong, kích động muốn leo lên.
“Đừng.” Thời Mộ vội vàng kéo, “Đây không phải là xe dành cho người ngồi.”
Chu Thực trợn to mắt, ngơ ngác nhìn chiếc xe buýt màu đỏ trước mắt, cũng kỳ quái, cửa sổ bóng lưỡng nhưng lại không thấy rõ người ngồi bên trong, cửa mở, tài xế ngồi ở ghế lái đang cúi đầu, mũ che kín cả khuôn mặt.
“Vong Xa thông Nại Hà, lữ khách xin ngồi yên, thân nhân đừng đi theo, người chết đừng tưởng nhớ...”
“Cậu nhóc, muốn lên xe không?”
Tài xế quay đầu lại, không có mặt, một cái hố đen như mực.
Tiếng thét chói tai nghẹn ở cổ họng, sắc mặt Chu Thực tái nhợt, hồi lâu không lên tiếng.
Đang lúc cửa xe sắp khép lại thì bóng dáng một cô gái nhanh chóng vọt qua, cô đeo một chiếc cặp màu hồng, kiểu tóc hoa lê [1] ngăn ngắn đung đưa theo bước chân, có lẽ là vô cùng gấp gáp nên không có chú ý thấy nhóm Thời Mộ phía sau, nhanh chóng lên xe, bỏ tiền, làm liền một mạch.
[1] kiểu tóc hoa lê: là kiểu tóc phổ biến, thuộc loại tóc ngắn và trung bình, kiểu tóc giống hình quả lê có nguồn gốc từ Nhật Bản, đầu tiên do người mẫu Nhật Bản Ruri sáng tạo, sau đó được người mẫu Rika của VIVI lăng xê và trở thành kiểu tóc thịnh hành.
Thời Mộ phản ứng kịp, gấp gáp gọi: “Bối Linh, xuống xe! Đây không phải là xe về nhà!”
Bối Linh quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy họ, ánh mắt của cô ấy sáng lên: “Thời Mộ, anh cũng ở đây hả?”
Cửa xe sắp đóng lại.
Bến đỗ của Vong Xa (xe chở vong hồn), bên trên viết Quỷ Môn quan.
Thời Mộ không lo được nhiều vậy, lúc cửa xe sắp khép lại thì cô nhảy lên theo, hai người sau lưng thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Lạch cạch.
Cửa xe đã đóng.
Sau khi vào chiếc xe buýt vong linh này, cuối cùng họ đã thấy rõ toàn cảnh bên trong xe.
Xe tổng cộng có 44 chỗ, đã ngồi quá nửa, nữ có nam có, trẻ có già có, bọn họ trông như tượng gỗ, sắc mặt tái xanh, ánh mắt như ngựa gỗ, con ngươi đen nhánh không ánh sáng, cứ nhìn chăm chăm về phía trước.
Đối mặt với nhóm người đang hoảng sợ, cô chậm rãi dùng khẩu hình miệng: “Nín, hơi, thở, lại.”
Họ hiểu, bịt mũi miệng, từ từ ngồi xuống ghế sau, phía sau xe còn bốn chỗ trống, hai chân Chu Thực run run đứng cũng không vững, đang muốn ngồi xuống thì Phó Vân Thâm kéo lại, nhẹ nhàng lắc đầu với cậu.
Mỗi một vị trí của Vong Xa đã sớm được viết tên, một khi người sống ngồi xuống, liền bày tỏ nguyện ý trở thành người chết thế mạng, sẽ không thể rời khỏi nơi này.
Cậu lấy điện thoại di động ra tắt âm, cúi đầu từ từ viết chữ: [Xe còn sẽ dừng ở trạm kế, khi đó xuống xe.]
Mọi người liều mạng gật đầu.
Có thể là do may mắn vì nơi đây còn dư lại bốn vị trí, nếu không... họ sẽ bị đưa thẳng đến Quỷ Môn quan.
Bối Linh sợ đến nỗi sắp khóc.
Thời Mộ yên lặng kéo tay cô ấy, lặng lẽ an ủi, Bối Linh cứ thế nhích lại gần Thời Mộ, ngửi hương thơm trên người cô, cô bé nhát gan gắng gượng nén nước mắt lại.
Xe lái thật nhanh, tài xế đột nhiên cất tiếng ca, tiếng hát vui mừng vui vẻ vang vọng khắp buồng xe:
“Tìm chút rảnh rỗi tìm chút thời gian, thường xuyên dẫn con cái về thăm nhà một tẹo.”
“Mang theo nụ cười mang theo mong ước...”
Chu Thực nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng: “Này, đây không phải là bài ‘Về thăm nhà’ sao?”
“Xin lỗi, nhầm rồi.”
Tài xế khô cằn nói xong, đổi giai điệu.
“Một í a một nén nhang a, hương khói bay lên cửu thiên, cửa lớn treo giấy cũ, cổng trong treo cờ trắng...”
Bài hát này là ‘Khóc thất quan’ người sống hát cho người chết đây mà.
Mí mắt Chu Thực nhảy nhảy: “Tôi, tôi thích ‘Về thăm nhà’ hơn.”
Thật ra thì... Thời Mộ cũng thích ‘Về thăm nhà’ nữa.
Ọc ọc.
Ở nơi mọi âm thanh đều tĩnh lặng thì tiếng động vang lên trong bụng của cô vô cùng rõ ràng, cảm nhận được tầm mắt của mọi người, Thời Mộ lúng túng mặt đỏ lên.
Cô đói bụng.
Quỷ ngồi phía trước có mùi chocolate, thằng bé trong lòng cô ta có mùi sữa; bên cạnh là mùi cá luộc, bên cạnh nữa còn khó lường hơn là mùi thịt ba chỉ thơm ngào ngạt, tựa như đang ở sảnh tiệc đứng, món nào cũng có...
Nhưng đáng tiếc, ăn không được.
Két két.
Sau một hồi thắng xe đầy chói tai, cảnh sắc ngoài cửa sổ chuyển động thật nhanh, mọi vật mắt tiếp xúc được đều trở nên vô cùng trừu tượng, bốn người đều là người thường nên bị văng lên khỏi mặt đất, thân thể lệch trái lệch phải, “Các hành khách” ngồi yên ở vị trí, không được di chuyển.
Thân hình Thời Mộ không yên, mắt thấy sắp bị bay vào chỗ ngồi thì một đôi cánh tay rắn chắc duỗi ra phía sau, vững vàng ôm cô vào lòng.
Mùi bột giặt quần áo hương Lavender.
Không đợi Thời Mộ thấy rõ người nọ là ai, cậu đã buông lỏng tay.
Sau khi kéo dài khoảng mười mấy giây, tốc độ xe ổn định.
Chu Thực nhịn không được, rốt cuộc tức miệng mắng to: “Mẹ kiếp! Xe tang mà còn biết trượt bánh sau (drift) à! Quỷ không cần thi bằng lái chắc! Các người không có quỷ luật giao thông hả! Chú ý đi chứ đồ rác rưởi!”
“Chu Thực ——!”
Thời Mộ luống cuống, lập tức che miệng cậu.
Nhưng đã trễ, cả buồng xe quỷ hồn đều đang nhìn lại.
Không khí đã bắt đầu nghiêm trọng.
Thời Mộ nhanh chóng rút ra một lá bùa từ trong cặp: “Thiên đạo tất, tam ngũ thành, nhật nguyệt câu, xuất yểu yểu... thấy ta là người mù, nghe ta là người điếc, người dám có mưu đồ với ta sẽ bị phản phệ!”
Lá bùa bay qua, bay lên giữa không trung, nháy mắt phản chiếu hào quang vạn trượng, bách quỷ không thể đến gần.
Thời Mộ vỗ vào lưng Phó Vân Thâm: “Đến lúc dùng cậu rồi đấy!”
Phó Vân Thâm lập tức hiểu ra, đang lúc cậu muốn cắn ngón tay thì lại nghe Thời Mộ nói.
“Xi nước tiểu đồng tử vào bọn chúng đi!”
Phó Vân Thâm: ?
Phó Vân Thâm: ????
Bối Linh run rẩy hỏi: “Anh, anh xem nước tiểu đồng nữ được không?”
“Đừng động, để tôi!” Chu Thực vung tay lên, ào ào kéo khóa quần ra, oai phong lẫm liệt tiểu.
Xong chuyện tiểu tiện, ánh sáng trắng trước mắt lóe lên, tầm mắt bốn người chợt tối xuống, lại mất đi tri giác.
Không biết qua bao lâu, Thời Mộ dần dần tỉnh lại.
Bầu trời đen nhánh không sao, sắc trời ảm đạm, gió đêm thổi qua, rất lạnh. Cô từ từ nhổm dậy nhìn xung quanh một vòng, con đường đối diện có một biển báo, viết là “Đường Thượng Giang”, bọn họ bị Vong Xa vứt xuống quảng trường cách xa trung tâm thành phố.
Thời Mộ tỉnh lại không lâu thì Phó Vân Thâm cũng mở mắt, cậu vò đầu, cau mày, đạp một cước vào bụng Chu Thực, sau khi rên đau thì Chu Thực tỉnh lại.
“!@#$%$@, nhào vô! Nhào vô!!!”
Chu Thực còn chưa hiểu tình hình, con ngươi trợn to, vẻ mặt hung ác lại cảnh giác.
“Mặc quần vào.” Phó Vân Thâm đạp cậu một cước, khom lưng cầm cặp lên.
Thời Mộ nhẹ nhàng đánh thức Bối Linh, cô ấy xoa xoa mắt, ánh mắt mờ mịt, chốc lát, Bối Linh mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không thể kiềm được sợ hãi mà nhào vào lòng Thời Mộ.
Thời Mộ không đẩy cô ấy ra, vỗ vỗ đầu cô ấy: “Được rồi, đã không sao nữa.”
Bối Linh thút tha thút thít đáp: “Em không nên, không nên lên cái xe đó, xin lỗi Thời Mộ...”
“Được rồi được rồi, em không biết mà.”
Thời Mộ cũng không có ý trách cứ ý cô ấy, Chu Thực và Phó Vân Thâm cũng không đẩy trách nhiệm lên người Bối Linh, trạm xe nọ cũng chỉ có một tuyến xe buýt đi qua, đều là màu đỏ, trong tình huống vội vã, người thường khó thể phân biệt cũng là chuyện bình thường, dù sao không phải ai cũng sẽ nghĩ một chiếc xe khách bình thường với quỷ quái có liên quan với nhau.
“Nhà em ở đâu.” Cô giúp cô ấy nhặt cặp lên, đưa tay chỉnh lại kẹp tóc trên đầu cô gái.
Thời Mộ dịu dàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Bối Linh càng cưng chìu vô cùng.
Phó Vân Thâm lạnh lùng liếc qua cô, ánh mắt sâu xa khó dò.
Bối Linh hít hít chóp mũi hồng: “Khu nhà Nam Giang, tự em, tự em đón xe về là được rồi ạ.”
Cũng không biết có thể gọi được xe không.
Bên này quá khuất, cộng thêm đêm khuya, đoán chừng rất khó gọi được xe taxi.
Thời Mộ cắn cắn môi, cẩn thận liếc Phó Vân Thâm, thử dò xét hỏi: “Nếu không...”
“Tự cậu đi.”
Còn chưa dứt câu, cậu đã cho ra đáp án.
Bối Linh không ngốc, sao có thể không cảm thấy lời nói của Phó Vân Thâm có chứa ý bất mãn và u ám chứ.
Bối Linh lắc đầu: “Không cần không cần, tự em về là được rồi.”
Chu Thực lắm mồm hỏi một câu: “Người nhà của em có ở đây không? Kêu bọn họ tới đón em nha.”
Bối Linh cúi khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bọn họ đi công tác rồi, có lẽ tháng sau mới trở về.”
Chu Thực không lên tiếng nữa.
Ông già nhà cậu cũng là lão tổng một công ty lớn, anh chị em cùng cha khác mẹ năm năm mới trở về một lần, cho nên rất hiểu cảm giác hiện nay của Bối Linh.
“Thâm ca, trước tiên chúng ta nên đưa Bối Linh trở về đi, sau đó thuận đường đến chỗ cậu, dù sao cũng không có gì đáng ngại.”
Cậu không nói, xem như là đồng ý.
Họ cùng nhau đi lên một đoạn, rốt cuộc mới bắt được xe, khu nhà Nam Giang không quá xa, đi khoảng 20 phút, đêm khuya không kẹt xe, hơn 10 phút sau đã đến.
Dừng lại trước cửa khu nhà, Bối Linh xuống xe, vẫy tay từ biệt.
Nhớ đến khi còn sống xem qua các loại tin tức về việc con gái bị ngộ hại đêm khuya, Thời Mộ lập tức không yên lòng, mở cửa xe đi theo xuống.
“Bối Linh!” Cô gọi cô ấy lại.
“Học trưởng Thời Mộ?” Bối Linh nghiêng đầu, mắt to chớp chớp, cực kỳ đáng yêu.
“Anh đưa em vào.”
Bối Linh sững sờ: “Không cần...”
“Không sao, đi thôi.” Cô đút hai tay vào túi, đứng sóng vai cùng cô bé.
Bối Linh mím môi, vành tai ửng hồng, nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh trăng kéo dài hai chiếc bóng, thiếu nữ nhỏ nhắn, khéo léo đi theo bước chân cô, Chu Thực nhoài người trước cửa sổ xe, cười hì hì: “Nói chứ, Bối Linh và Mộ ca của chúng ta rất xứng đôi.”
Phó Vân Thâm vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thế lập tức nheo mắt lại: “Xứng đôi?”
“Bối Linh rõ ràng có ý với Mộ ca của chúng ta, nói không chừng về sau sẽ ở bên nhau đấy, hơn nữa, nếu có một cô gái đáng yêu như thế theo đuổi tôi, tôi chắc chắn sẽ đồng ý.”
Chu Thực, đến nay vẫn còn là cún độc thân, không khỏi chìm vào hâm mộ.
Phó Vân Thâm đưa tay hạ cửa sổ xe, mắt theo nhìn bóng người, hai người sắp sửa đi xa, lông mi cậu khẽ run, đồng tử sâu thẳm ——
“Một chút cũng không.”
Chu Thực nhìn sang: “Thâm ca, cậu nói gì?”
Cậu thu tầm mắt, hai tay khoanh trước ngực, lại nhắm mắt: “Không có gì.”
Cậu chỉ đang nghĩ: Thằng nhóc gay Thời Mộ này vừa lùn vừa đần, sao xứng cho con gái thích chứ? Không chừng đến lúc đó còn làm hại con nhà người ta**.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mà...
Phó Vân Thâm hít sâu một hơi, đột nhiên có cảm giác bực mình khó tả.
Bối Linh ở tại một căn nằm cuối khu nhà, khi nhà đã gần trong gang tấc, cô ấy len lén nhìn Thời Mộ, thấy gò má tinh xảo kia, trái tim Bối Linh càng đập nhanh hơn.
“Học trưởng Thời Mộ, em đến rồi ạ.”
Cô ấy dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Thời Mộ nhẹ nhàng cười: “Không có gì, em mau về đi.”
“Ờm.” Bối Linh xoay người, mỗi bước đi đều cẩn thận, đang muốn vào cửa, cô đột nhiên vui vẻ chạy chậm lại, trong đôi mắt to tràn đầy lo lắng: “Học trưởng Thời Mộ, em vẫn muốn nhắc nhở anh một câu!!”
Thời Mộ bị tiếng nói của cô bé dọa nhảy dựng, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Bối Linh đỏ mặt: “Anh anh anh, anh ưu tú xuất sắc, dáng vẻ đẹp trai như vậy, trừ con gái ra, anh cũng phải, phải cẩn thận bọn con trai đấy ạ, em cảm thấy bạn cùng phòng của anh để ý anh đó!”
“A hả!”
Bối Linh che miệng, len lén nhìn Thời Mộ.
Mới vừa rồi quá kích động, không cẩn thận nói... nói hết ra lời từ đáy lòng rồi.
Hức, sao, làm sao bây giờ, Thời Mộ có thể nghĩ mình là nữ xứng ác độc đang muốn phá hư quan hệ giữa anh ấy và bạn cùng phòng không qaq!
Chu Thực kiên quyết phải cùng đến nhà Phó Vân Thâm, dù Phó Vân Thâm từ chối thế nào, cậu ta cũng mặt dày mày dạn bám theo.
Vẫn là con đường đến trạm xe, lần này bên cạnh lại có thêm một người.
Chu Thực là một người không thể ngồi yên, cả đường cứ tíu tít, lao nhao như khỉ. Phó Vân Thâm bực bội, nhíu mày không rãnh để ý, Thời Mộ sợ không ai ngó ngàng đến thì cậu ta sẽ đau lòng, thỉnh thoảng gật đầu hòa cùng đôi câu.
Đến trạm xe, Thời Mộ đang ngồi trên ghế lẳng lặng chờ.
Lần này xe tới hơi trễ, Chu Thực có chút không nhịn được: “Chúng ta gọi xe thôi.”
“Cậu xem ở nơi hẻo lánh như vậy sẽ có xe sao?”
Trước là khoảng không, sau cũng là khoảng không.
Chu Thực im lặng.
Rốt cuộc, một chiếc xe buýt màu đỏ chậm rãi tới, ánh mắt Chu Thực sáng lên, kéo tay áo Thời Mộ: “Tới rồi.”
Nói xong, kích động muốn leo lên.
“Đừng.” Thời Mộ vội vàng kéo, “Đây không phải là xe dành cho người ngồi.”
Chu Thực trợn to mắt, ngơ ngác nhìn chiếc xe buýt màu đỏ trước mắt, cũng kỳ quái, cửa sổ bóng lưỡng nhưng lại không thấy rõ người ngồi bên trong, cửa mở, tài xế ngồi ở ghế lái đang cúi đầu, mũ che kín cả khuôn mặt.
“Vong Xa thông Nại Hà, lữ khách xin ngồi yên, thân nhân đừng đi theo, người chết đừng tưởng nhớ...”
“Cậu nhóc, muốn lên xe không?”
Tài xế quay đầu lại, không có mặt, một cái hố đen như mực.
Tiếng thét chói tai nghẹn ở cổ họng, sắc mặt Chu Thực tái nhợt, hồi lâu không lên tiếng.
Đang lúc cửa xe sắp khép lại thì bóng dáng một cô gái nhanh chóng vọt qua, cô đeo một chiếc cặp màu hồng, kiểu tóc hoa lê [1] ngăn ngắn đung đưa theo bước chân, có lẽ là vô cùng gấp gáp nên không có chú ý thấy nhóm Thời Mộ phía sau, nhanh chóng lên xe, bỏ tiền, làm liền một mạch.
[1] kiểu tóc hoa lê: là kiểu tóc phổ biến, thuộc loại tóc ngắn và trung bình, kiểu tóc giống hình quả lê có nguồn gốc từ Nhật Bản, đầu tiên do người mẫu Nhật Bản Ruri sáng tạo, sau đó được người mẫu Rika của VIVI lăng xê và trở thành kiểu tóc thịnh hành.
Thời Mộ phản ứng kịp, gấp gáp gọi: “Bối Linh, xuống xe! Đây không phải là xe về nhà!”
Bối Linh quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy họ, ánh mắt của cô ấy sáng lên: “Thời Mộ, anh cũng ở đây hả?”
Cửa xe sắp đóng lại.
Bến đỗ của Vong Xa (xe chở vong hồn), bên trên viết Quỷ Môn quan.
Thời Mộ không lo được nhiều vậy, lúc cửa xe sắp khép lại thì cô nhảy lên theo, hai người sau lưng thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Lạch cạch.
Cửa xe đã đóng.
Sau khi vào chiếc xe buýt vong linh này, cuối cùng họ đã thấy rõ toàn cảnh bên trong xe.
Xe tổng cộng có 44 chỗ, đã ngồi quá nửa, nữ có nam có, trẻ có già có, bọn họ trông như tượng gỗ, sắc mặt tái xanh, ánh mắt như ngựa gỗ, con ngươi đen nhánh không ánh sáng, cứ nhìn chăm chăm về phía trước.
Đối mặt với nhóm người đang hoảng sợ, cô chậm rãi dùng khẩu hình miệng: “Nín, hơi, thở, lại.”
Họ hiểu, bịt mũi miệng, từ từ ngồi xuống ghế sau, phía sau xe còn bốn chỗ trống, hai chân Chu Thực run run đứng cũng không vững, đang muốn ngồi xuống thì Phó Vân Thâm kéo lại, nhẹ nhàng lắc đầu với cậu.
Mỗi một vị trí của Vong Xa đã sớm được viết tên, một khi người sống ngồi xuống, liền bày tỏ nguyện ý trở thành người chết thế mạng, sẽ không thể rời khỏi nơi này.
Cậu lấy điện thoại di động ra tắt âm, cúi đầu từ từ viết chữ: [Xe còn sẽ dừng ở trạm kế, khi đó xuống xe.]
Mọi người liều mạng gật đầu.
Có thể là do may mắn vì nơi đây còn dư lại bốn vị trí, nếu không... họ sẽ bị đưa thẳng đến Quỷ Môn quan.
Bối Linh sợ đến nỗi sắp khóc.
Thời Mộ yên lặng kéo tay cô ấy, lặng lẽ an ủi, Bối Linh cứ thế nhích lại gần Thời Mộ, ngửi hương thơm trên người cô, cô bé nhát gan gắng gượng nén nước mắt lại.
Xe lái thật nhanh, tài xế đột nhiên cất tiếng ca, tiếng hát vui mừng vui vẻ vang vọng khắp buồng xe:
“Tìm chút rảnh rỗi tìm chút thời gian, thường xuyên dẫn con cái về thăm nhà một tẹo.”
“Mang theo nụ cười mang theo mong ước...”
Chu Thực nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng: “Này, đây không phải là bài ‘Về thăm nhà’ sao?”
“Xin lỗi, nhầm rồi.”
Tài xế khô cằn nói xong, đổi giai điệu.
“Một í a một nén nhang a, hương khói bay lên cửu thiên, cửa lớn treo giấy cũ, cổng trong treo cờ trắng...”
Bài hát này là ‘Khóc thất quan’ người sống hát cho người chết đây mà.
Mí mắt Chu Thực nhảy nhảy: “Tôi, tôi thích ‘Về thăm nhà’ hơn.”
Thật ra thì... Thời Mộ cũng thích ‘Về thăm nhà’ nữa.
Ọc ọc.
Ở nơi mọi âm thanh đều tĩnh lặng thì tiếng động vang lên trong bụng của cô vô cùng rõ ràng, cảm nhận được tầm mắt của mọi người, Thời Mộ lúng túng mặt đỏ lên.
Cô đói bụng.
Quỷ ngồi phía trước có mùi chocolate, thằng bé trong lòng cô ta có mùi sữa; bên cạnh là mùi cá luộc, bên cạnh nữa còn khó lường hơn là mùi thịt ba chỉ thơm ngào ngạt, tựa như đang ở sảnh tiệc đứng, món nào cũng có...
Nhưng đáng tiếc, ăn không được.
Két két.
Sau một hồi thắng xe đầy chói tai, cảnh sắc ngoài cửa sổ chuyển động thật nhanh, mọi vật mắt tiếp xúc được đều trở nên vô cùng trừu tượng, bốn người đều là người thường nên bị văng lên khỏi mặt đất, thân thể lệch trái lệch phải, “Các hành khách” ngồi yên ở vị trí, không được di chuyển.
Thân hình Thời Mộ không yên, mắt thấy sắp bị bay vào chỗ ngồi thì một đôi cánh tay rắn chắc duỗi ra phía sau, vững vàng ôm cô vào lòng.
Mùi bột giặt quần áo hương Lavender.
Không đợi Thời Mộ thấy rõ người nọ là ai, cậu đã buông lỏng tay.
Sau khi kéo dài khoảng mười mấy giây, tốc độ xe ổn định.
Chu Thực nhịn không được, rốt cuộc tức miệng mắng to: “Mẹ kiếp! Xe tang mà còn biết trượt bánh sau (drift) à! Quỷ không cần thi bằng lái chắc! Các người không có quỷ luật giao thông hả! Chú ý đi chứ đồ rác rưởi!”
“Chu Thực ——!”
Thời Mộ luống cuống, lập tức che miệng cậu.
Nhưng đã trễ, cả buồng xe quỷ hồn đều đang nhìn lại.
Không khí đã bắt đầu nghiêm trọng.
Thời Mộ nhanh chóng rút ra một lá bùa từ trong cặp: “Thiên đạo tất, tam ngũ thành, nhật nguyệt câu, xuất yểu yểu... thấy ta là người mù, nghe ta là người điếc, người dám có mưu đồ với ta sẽ bị phản phệ!”
Lá bùa bay qua, bay lên giữa không trung, nháy mắt phản chiếu hào quang vạn trượng, bách quỷ không thể đến gần.
Thời Mộ vỗ vào lưng Phó Vân Thâm: “Đến lúc dùng cậu rồi đấy!”
Phó Vân Thâm lập tức hiểu ra, đang lúc cậu muốn cắn ngón tay thì lại nghe Thời Mộ nói.
“Xi nước tiểu đồng tử vào bọn chúng đi!”
Phó Vân Thâm: ?
Phó Vân Thâm: ????
Bối Linh run rẩy hỏi: “Anh, anh xem nước tiểu đồng nữ được không?”
“Đừng động, để tôi!” Chu Thực vung tay lên, ào ào kéo khóa quần ra, oai phong lẫm liệt tiểu.
Xong chuyện tiểu tiện, ánh sáng trắng trước mắt lóe lên, tầm mắt bốn người chợt tối xuống, lại mất đi tri giác.
Không biết qua bao lâu, Thời Mộ dần dần tỉnh lại.
Bầu trời đen nhánh không sao, sắc trời ảm đạm, gió đêm thổi qua, rất lạnh. Cô từ từ nhổm dậy nhìn xung quanh một vòng, con đường đối diện có một biển báo, viết là “Đường Thượng Giang”, bọn họ bị Vong Xa vứt xuống quảng trường cách xa trung tâm thành phố.
Thời Mộ tỉnh lại không lâu thì Phó Vân Thâm cũng mở mắt, cậu vò đầu, cau mày, đạp một cước vào bụng Chu Thực, sau khi rên đau thì Chu Thực tỉnh lại.
“!@#$%$@, nhào vô! Nhào vô!!!”
Chu Thực còn chưa hiểu tình hình, con ngươi trợn to, vẻ mặt hung ác lại cảnh giác.
“Mặc quần vào.” Phó Vân Thâm đạp cậu một cước, khom lưng cầm cặp lên.
Thời Mộ nhẹ nhàng đánh thức Bối Linh, cô ấy xoa xoa mắt, ánh mắt mờ mịt, chốc lát, Bối Linh mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không thể kiềm được sợ hãi mà nhào vào lòng Thời Mộ.
Thời Mộ không đẩy cô ấy ra, vỗ vỗ đầu cô ấy: “Được rồi, đã không sao nữa.”
Bối Linh thút tha thút thít đáp: “Em không nên, không nên lên cái xe đó, xin lỗi Thời Mộ...”
“Được rồi được rồi, em không biết mà.”
Thời Mộ cũng không có ý trách cứ ý cô ấy, Chu Thực và Phó Vân Thâm cũng không đẩy trách nhiệm lên người Bối Linh, trạm xe nọ cũng chỉ có một tuyến xe buýt đi qua, đều là màu đỏ, trong tình huống vội vã, người thường khó thể phân biệt cũng là chuyện bình thường, dù sao không phải ai cũng sẽ nghĩ một chiếc xe khách bình thường với quỷ quái có liên quan với nhau.
“Nhà em ở đâu.” Cô giúp cô ấy nhặt cặp lên, đưa tay chỉnh lại kẹp tóc trên đầu cô gái.
Thời Mộ dịu dàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Bối Linh càng cưng chìu vô cùng.
Phó Vân Thâm lạnh lùng liếc qua cô, ánh mắt sâu xa khó dò.
Bối Linh hít hít chóp mũi hồng: “Khu nhà Nam Giang, tự em, tự em đón xe về là được rồi ạ.”
Cũng không biết có thể gọi được xe không.
Bên này quá khuất, cộng thêm đêm khuya, đoán chừng rất khó gọi được xe taxi.
Thời Mộ cắn cắn môi, cẩn thận liếc Phó Vân Thâm, thử dò xét hỏi: “Nếu không...”
“Tự cậu đi.”
Còn chưa dứt câu, cậu đã cho ra đáp án.
Bối Linh không ngốc, sao có thể không cảm thấy lời nói của Phó Vân Thâm có chứa ý bất mãn và u ám chứ.
Bối Linh lắc đầu: “Không cần không cần, tự em về là được rồi.”
Chu Thực lắm mồm hỏi một câu: “Người nhà của em có ở đây không? Kêu bọn họ tới đón em nha.”
Bối Linh cúi khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bọn họ đi công tác rồi, có lẽ tháng sau mới trở về.”
Chu Thực không lên tiếng nữa.
Ông già nhà cậu cũng là lão tổng một công ty lớn, anh chị em cùng cha khác mẹ năm năm mới trở về một lần, cho nên rất hiểu cảm giác hiện nay của Bối Linh.
“Thâm ca, trước tiên chúng ta nên đưa Bối Linh trở về đi, sau đó thuận đường đến chỗ cậu, dù sao cũng không có gì đáng ngại.”
Cậu không nói, xem như là đồng ý.
Họ cùng nhau đi lên một đoạn, rốt cuộc mới bắt được xe, khu nhà Nam Giang không quá xa, đi khoảng 20 phút, đêm khuya không kẹt xe, hơn 10 phút sau đã đến.
Dừng lại trước cửa khu nhà, Bối Linh xuống xe, vẫy tay từ biệt.
Nhớ đến khi còn sống xem qua các loại tin tức về việc con gái bị ngộ hại đêm khuya, Thời Mộ lập tức không yên lòng, mở cửa xe đi theo xuống.
“Bối Linh!” Cô gọi cô ấy lại.
“Học trưởng Thời Mộ?” Bối Linh nghiêng đầu, mắt to chớp chớp, cực kỳ đáng yêu.
“Anh đưa em vào.”
Bối Linh sững sờ: “Không cần...”
“Không sao, đi thôi.” Cô đút hai tay vào túi, đứng sóng vai cùng cô bé.
Bối Linh mím môi, vành tai ửng hồng, nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh trăng kéo dài hai chiếc bóng, thiếu nữ nhỏ nhắn, khéo léo đi theo bước chân cô, Chu Thực nhoài người trước cửa sổ xe, cười hì hì: “Nói chứ, Bối Linh và Mộ ca của chúng ta rất xứng đôi.”
Phó Vân Thâm vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thế lập tức nheo mắt lại: “Xứng đôi?”
“Bối Linh rõ ràng có ý với Mộ ca của chúng ta, nói không chừng về sau sẽ ở bên nhau đấy, hơn nữa, nếu có một cô gái đáng yêu như thế theo đuổi tôi, tôi chắc chắn sẽ đồng ý.”
Chu Thực, đến nay vẫn còn là cún độc thân, không khỏi chìm vào hâm mộ.
Phó Vân Thâm đưa tay hạ cửa sổ xe, mắt theo nhìn bóng người, hai người sắp sửa đi xa, lông mi cậu khẽ run, đồng tử sâu thẳm ——
“Một chút cũng không.”
Chu Thực nhìn sang: “Thâm ca, cậu nói gì?”
Cậu thu tầm mắt, hai tay khoanh trước ngực, lại nhắm mắt: “Không có gì.”
Cậu chỉ đang nghĩ: Thằng nhóc gay Thời Mộ này vừa lùn vừa đần, sao xứng cho con gái thích chứ? Không chừng đến lúc đó còn làm hại con nhà người ta**.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mà...
Phó Vân Thâm hít sâu một hơi, đột nhiên có cảm giác bực mình khó tả.
Bối Linh ở tại một căn nằm cuối khu nhà, khi nhà đã gần trong gang tấc, cô ấy len lén nhìn Thời Mộ, thấy gò má tinh xảo kia, trái tim Bối Linh càng đập nhanh hơn.
“Học trưởng Thời Mộ, em đến rồi ạ.”
Cô ấy dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Thời Mộ nhẹ nhàng cười: “Không có gì, em mau về đi.”
“Ờm.” Bối Linh xoay người, mỗi bước đi đều cẩn thận, đang muốn vào cửa, cô đột nhiên vui vẻ chạy chậm lại, trong đôi mắt to tràn đầy lo lắng: “Học trưởng Thời Mộ, em vẫn muốn nhắc nhở anh một câu!!”
Thời Mộ bị tiếng nói của cô bé dọa nhảy dựng, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Bối Linh đỏ mặt: “Anh anh anh, anh ưu tú xuất sắc, dáng vẻ đẹp trai như vậy, trừ con gái ra, anh cũng phải, phải cẩn thận bọn con trai đấy ạ, em cảm thấy bạn cùng phòng của anh để ý anh đó!”
“A hả!”
Bối Linh che miệng, len lén nhìn Thời Mộ.
Mới vừa rồi quá kích động, không cẩn thận nói... nói hết ra lời từ đáy lòng rồi.
Hức, sao, làm sao bây giờ, Thời Mộ có thể nghĩ mình là nữ xứng ác độc đang muốn phá hư quan hệ giữa anh ấy và bạn cùng phòng không qaq!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.