Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 40
Cẩm Chanh
12/10/2020
Thời Mộ thở dài, nói với Chu Thực: “Cậu dọn lại cái bàn đi, tôi đưa Phó Vân Thâm đi tắm đã.”
Trên người cậu dính đầy mùi rượu và bụi bặm, bẩn thỉu không thể lên giường ngủ được.
Chu Thực à một tiếng, sau đó thấy Thời Mộ khom lưng bế ngang Phó Vân Thâm cao 1m8 lên.
Thành thật mà nói, cảnh này quả thật hơi khó đập vào mắt, Chu Thực cảm thấy Phó Vân Thâm ẻo lả thế nào ấy.
Trở vào nhà, vào phòng tắm, nhét Phó Vân Thâm vào bồn.
Cậu cuộn mình, dáng vẻ ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Thời Mộ cắn môi, chậm rãi đưa tay cởi áo sơ mi, sau đó kéo khóa quần của Phó Vân Thâm, tiếp nữa... Thời Mộ không động tay nổi.
Phó Vân Thâm như cảm giác được gì đó nên hé mắt, con ngươi màu đen như tỏa sáng lung linh, vô cùng mê hoặc.
Thời Mộ đỏ mặt, không khỏi chột dạ.
“Trên người cậu có mùi rượu, tôi muốn tắm giúp cậu.”
Phó Vân Thâm đang bình tĩnh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cậu cười: “Mộ Mộ, em thật là tốt.”
Mộ Mộ.
Xưng hô này có vẻ không giống Phó Vân Thâm sẽ gọi.
Gánh nặng trong lòng Thời Mộ đột nhiên được gỡ bỏ, không chút do dự cởi hết quần áo cậu.
Phó Vân Thâm rất săn chắc, chân dài tay dài, bụng có múi, đường cong cơ bắp ở bắp chân hấp dẫn mạnh mẽ, hai chân cậu đặt ở mép bồn, hơi hé ra mắt , trông như một con mèo Ba Tư, lười biếng nhưng lại cao quý.
Nếu Vân Vân này có thân thể của mình, không biết sẽ làm điên đảo bao nhiêu tiểu nam sinh ngây thơ đây.
“Cởi quần lót không?”
Thời Mộ lướt xuống, nhìn vị trí giữa hai chân Phó Vân Thâm chợt thấy hâm mộ, trông có vẻ rất to, lớn hơn một size so với cái mình mới mua, nam sinh bây giờ trổ mã thật đầy đủ, tự ti quá đi thôi.
Phó Vân Thâm chớp mắt vài cái, lắc đầu: “Không thể tùy tiện nhìn cơ thể của con trai, không tốt.”
Thời Mộ không nhịn được cà khịa: “Đây cũng là cơ thể của chị đấy.”
Chị nghiêm trang: “Đây là của em Phó Vân Thâm, không phải của chị, không được em ấy đồng ý thì không thể cởi bậy.”
Thời Mộ cười: “Chị còn rất có nguyên tắc.”
“Đó là đương nhiên.” Phó Vân Thâm kiêu ngạo ưỡn ngực: “Được rồi, em đi ra ngoài đi, chị tự tắm, đúng rồi, tối nay chị ngủ với em hả?”
Thời Mộ gật đầu.
Chị thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, chị không thích ở cùng một tên đại ngốc.”
Nói xong, dùng nước nghiêm túc cọ rửa mùi rượu trên đùi.
Thời Mộ nhìn chị, nhặt quần áo dưới đất chuẩn bị mang đi giặt, nhưng vào lúc này, Phó Vân Thâm ngẩng đầu lên: “Mộ Mộ, em có dao cạo râu không?”
Dao cạo râu?
Thời Mộ chỉ chỉ cái kệ: “Mới mua đấy, em còn chưa xé vỏ đâu.”
Phải làm đủ nghi thức, ngoài một cây dao cạo râu ở ký túc xá ra, cô cũng cố ý mua thêm một cây ở nhà mới.
Phó Vân Thâm gật đầu: “Vậy em lấy xuống giúp chị đi.”
Thời Mộ do dự, đưa dao cạo râu tới, hỏi: “Chị muốn làm gì?”
Phó Vân Thâm: “Cạo lông chân.”
“... ?”
Nói xong, chị thật sự cạo lông chân của Phó Vân Thâm.
Thời Mộ hít một ngụm khí lạnh, vội vàng ngăn cản: “Đừng mà! Nếu Phó Vân Thâm tỉnh lại chắc chắn sẽ nghĩ là em làm, sẽ giết em đấy!!”
Người ta đang yên lành uống rượu, tỉnh lại không còn lông chân, vậy vậy vậy vậy khó nói lắm!
Phó Vân Thâm dửng dưng xua xua tay: “Không sao đâu, khi còn bé nó từng uống trộm rượu, bị mẹ kế đánh nhưng có chị giúp nó chịu, còn có một lần ăn trộm chocolate vị rượu, ha ha, cũng là chị giúp nó chịu. Thằng em ngốc tỉnh táo lại, cứ nghĩ là do mấy trò vặt của mình thôi, cho nên lần này cũng sẽ không nghĩ nhiều đâu. Yên tâm đi.”
Soạt soạt.
Một dao cạo xuống, lông chân lại rớt mất một mảng.
Mí mắt Thời Mộ nhảy nhảy, im lặng không lên tiếng thu tay mình lại .
Thôi, công chúa vui vẻ là được rồi.
“Vậy chị được sinh ra thế nào?”
Bé công chúa vừa cạo lông chân vừa nói: “Không biết, có lẽ do thằng bé muốn một người chị, chị nhớ được nhà hàng xóm có một đôi chị em, mỗi ngày cô chị đều sẽ kể truyện cho em trai trước khi ngủ, trên gác lửng của Vân Thâm vừa khéo có thể dễ dàng trông thấy phòng của họ, có lúc nó sẽ len lén mở cửa sổ ra nghe.”
Phó Vân Thâm rất cô đơn.
Chỉ có chị biết cậu trưởng thành thế nào.
Căn gác ẩm ướt chật hẹp, sau khi ba bị bệnh nặng, mẹ kế tắt hết đèn trong nhà, mùa hè có đom đóm bay lượn đã xem như là ấm áp rồi.
Cậu cuộn mình trong đêm tối, lắng tai nghe giọng nói dịu dàng của cô gái nhỏ, có một khoảng thời gian rất dài cậu nghĩ mình là em trai của cô bé ấy, thay thế mình vào mái nhà hạnh phúc kia.
Nhưng có một ngày.
Cô bé ấy đi mất.
Mưa to, tai nạn xe, cậu tận mắt nhìn thấy linh hồn của cô bé rời đi.
Đêm hôm đó Phó Vân Thâm khóc rất lâu, núp trong tủ quần áo đau khổ kiềm nén, cho dù mỗi ngày bị mẹ kế đánh dữ dội thế nào cũng không bù được sự đau đớn của hôm đó.
Cô gái qua đời kia tên Vân Vân, Vân Vân trong vân vân chúng sinh, sau đó... chị xuất hiện.
Lần đầu tiên xuất hiện là lúc cậu ăn trộm chocolate vị rượu, lần ấy Vân Thâm đã chịu bị đánh thay. Sau đó, Phó Vân Thâm còn đói cả một ngày nên đã uống trộm rượu đỏ của mẹ kế, đoạn thời gian đó chị đã hoàn toàn được sinh ra, thích váy hoa, thích giày cao gót, thích mỹ phẩm, thích màu sắc rực rỡ, thích công chúa.
Vân Thâm ham chơi quên mất mình có trách nhiệm của một người chị, không cưỡng lại được hấp dẫn nên mặc quần áo và mang giày cao gót của mẹ kế, chuyện bại lộ, chị bị đánh rất thảm. Từ đó về sau, chị biết cách thu liễm.
Cho dù Phó Vân Thâm không cẩn thận uống rượu khiến chị ra ngoài, điều chị có thể làm là tìm một quyển truyện cổ tích, tự mình xoa lấy mình, như cô gái nhỏ đã mất kia kể chuyện cho đứa em trai say rượu của chị, dỗ cậu ngủ, mặc dù chị biết Phó Vân Thâm hoàn toàn không nghe được.
Vân Thâm chua xót, không phải vì em trai, mà là vì mình.
Chị ——
Thật sự rất muốn được yêu đương đó!
Thật sự rất muốn được sinh hoạt tình dục nữa cơ!!!!
“Móa nó, em nói xem bà đây đã tạo cái nghiệt gì!” Phó Vân Thâm khẽ cắn răng: “Đúng rồi, vừa nãy có người đánh chị phải không?”
Nghĩ đến trái bưởi đó của Chu Thực, Thời Mộ liên tục lắc đầu.
Chị xoa gáy: “Chính là bị đập, chẳng qua cú đập đó khiến thằng nhóc chết bầm này tỉnh lại.”
Thời Mộ cẩn thận hỏi: “Vậy... Thằng nhóc chết bầm ấy đâu rồi ạ?”
Phó Vân Thâm: “Nó uống một ly, say đến bất tỉnh, sáng sẽ tỉnh thôi.”
Thời Mộ à lên, đột nhiên thấy chị nâng cánh tay, soạt soạt nhổ lông nách.
Trong lòng giật nảy, tất cả suy nghĩ không thể hóa thành lời, “đàn ông” thì muốn liều mạng để lông nách dài, còn “phụ nữ” thà chết cũng phải cạo lông nách.
y gù, đau xót thay.
Thời Mộ ra ngoài mang quần áo đi giặt sạch sẽ, phơi lên, lại sửa sang lại giường.
Chu Thực cũng đã rửa xong đồ làm bếp, vẻ mặt khó xử chậm rãi đi tới chỗ cô.
Thời Mộ lau nước đọng trên tay, cẩn thận lườm kẻ gây sự, một phát túm lấy Chu Thực, nhón chân kề sát tai cậu: “Tôi nói này, chuyện ngày hôm nay cậu đừng bao giờ nói cho Phó Vân Thâm biết.”
Chu Thực trợn to mắt: “Vì sao?”
Thời Mộ hạ thấp giọng: “Cậu nghĩ thử xem, nếu Phó Vân Thâm biết cậu muốn hôn cậu ta, còn dùng bưởi đập vào đầu cậu ta, cậu ta có thể bỏ qua cậu không?”
“Không, không thể.”
“Vậy thì đúng rồi, cậu nghĩ tiếp xem, con trai bình thường thấy mình uống rượu say lại biến thành ẻo lả thì có tâm trạng thế nào?”
Chu Thực: “Không ổn lắm...”
Thời Mộ: “Vậy là anh em với cậu ta thì cậu nhất định phải giúp cậu ta giấu giếm, đúng chứ.”
“...”
Ừm, có lý lắm.
Chu Thực bị thuyết phục.
Bé công chúa đã tắm xong đang đi ra ngoài.
Chu Thực nằm trên ghế sofa đã bị hù dọa đến mức ám ảnh, hoàn toàn không dám liếc cậu cái nào.
Vào phòng ngủ.
“Lạch cạch” đóng cửa.
Trên người chị trùm khăn tắm, tóc đã hoàn toàn được sấy khô, mùi hoa hồng thơm ngào ngạt.
“Em mới vừa chuyển vào nên không có nhiều quần áo, chỉ có một bộ đồ ngủ, có lẽ chị mặc không vừa, chịu khó vậy.” Thời Mộ gãi gãi đầu: “Giường rất lớn, em... sẽ cố gắng không tới gần chị.”
Lời này rất chột dạ.
Tướng ngủ của Thời Mộ không đàng hoàng, bên cạnh không có ai thì thôi, nếu có người nhất định cô sẽ quấn lấy người ta, bây giờ cô chỉ mong sau khi mình ngủ sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng thôi.
“Phó Vân Thâm” đã lớn lắm rồi, không còn kiểu ngại ngùng như trẻ con nữa, chị khoác áo choàng tắm rồi nằm lên. Nhìn chị, Thời Mộ cũng sang nằm ở mé bên kia.
Hai ngày nay cô mệt muốn chết rồi, mới vừa chạm đầu vào gối không lâu đã ngủ mất.
Thời Mộ ngủ yên ổn, hô hấp đều đều.
Bên cạnh, “Phó Vân Thâm” mở mắt ra, đưa tay vỗ vỗ đầu mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em trai à em trai, chị chỉ có thể giúp em đến đây thôi...”
Thở dài, “Phó Vân Thâm” lưu luyến trả quyền kiểm soát thân thể lại cho Phó Vân Thâm.
Cậu uống một ly, uống thêm vài bình rượu trái cây nên đã sớm say bí tỉ rồi.
Phó Vân Thâm đau đầu nhíu mày, cả người nóng rang, cậu chàng say rượu giật kéo quần áo của mình, cuối cùng thẳng tay giật áo choàng tắm ra ném xuống đất.
Bên trong trần truồng, ngay cả quần lót cũng không có.
Cậu trở mình, cánh tay dài một cách tự nhiên siết chặt lấy Thời Mộ nằm bên cạnh.
Bàn tay trượt xuống, lần mò đến hai cái trứng giả lạnh như băng trên người cô...
Ưm, thoải mái quá.
Trên người cậu dính đầy mùi rượu và bụi bặm, bẩn thỉu không thể lên giường ngủ được.
Chu Thực à một tiếng, sau đó thấy Thời Mộ khom lưng bế ngang Phó Vân Thâm cao 1m8 lên.
Thành thật mà nói, cảnh này quả thật hơi khó đập vào mắt, Chu Thực cảm thấy Phó Vân Thâm ẻo lả thế nào ấy.
Trở vào nhà, vào phòng tắm, nhét Phó Vân Thâm vào bồn.
Cậu cuộn mình, dáng vẻ ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Thời Mộ cắn môi, chậm rãi đưa tay cởi áo sơ mi, sau đó kéo khóa quần của Phó Vân Thâm, tiếp nữa... Thời Mộ không động tay nổi.
Phó Vân Thâm như cảm giác được gì đó nên hé mắt, con ngươi màu đen như tỏa sáng lung linh, vô cùng mê hoặc.
Thời Mộ đỏ mặt, không khỏi chột dạ.
“Trên người cậu có mùi rượu, tôi muốn tắm giúp cậu.”
Phó Vân Thâm đang bình tĩnh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cậu cười: “Mộ Mộ, em thật là tốt.”
Mộ Mộ.
Xưng hô này có vẻ không giống Phó Vân Thâm sẽ gọi.
Gánh nặng trong lòng Thời Mộ đột nhiên được gỡ bỏ, không chút do dự cởi hết quần áo cậu.
Phó Vân Thâm rất săn chắc, chân dài tay dài, bụng có múi, đường cong cơ bắp ở bắp chân hấp dẫn mạnh mẽ, hai chân cậu đặt ở mép bồn, hơi hé ra mắt , trông như một con mèo Ba Tư, lười biếng nhưng lại cao quý.
Nếu Vân Vân này có thân thể của mình, không biết sẽ làm điên đảo bao nhiêu tiểu nam sinh ngây thơ đây.
“Cởi quần lót không?”
Thời Mộ lướt xuống, nhìn vị trí giữa hai chân Phó Vân Thâm chợt thấy hâm mộ, trông có vẻ rất to, lớn hơn một size so với cái mình mới mua, nam sinh bây giờ trổ mã thật đầy đủ, tự ti quá đi thôi.
Phó Vân Thâm chớp mắt vài cái, lắc đầu: “Không thể tùy tiện nhìn cơ thể của con trai, không tốt.”
Thời Mộ không nhịn được cà khịa: “Đây cũng là cơ thể của chị đấy.”
Chị nghiêm trang: “Đây là của em Phó Vân Thâm, không phải của chị, không được em ấy đồng ý thì không thể cởi bậy.”
Thời Mộ cười: “Chị còn rất có nguyên tắc.”
“Đó là đương nhiên.” Phó Vân Thâm kiêu ngạo ưỡn ngực: “Được rồi, em đi ra ngoài đi, chị tự tắm, đúng rồi, tối nay chị ngủ với em hả?”
Thời Mộ gật đầu.
Chị thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, chị không thích ở cùng một tên đại ngốc.”
Nói xong, dùng nước nghiêm túc cọ rửa mùi rượu trên đùi.
Thời Mộ nhìn chị, nhặt quần áo dưới đất chuẩn bị mang đi giặt, nhưng vào lúc này, Phó Vân Thâm ngẩng đầu lên: “Mộ Mộ, em có dao cạo râu không?”
Dao cạo râu?
Thời Mộ chỉ chỉ cái kệ: “Mới mua đấy, em còn chưa xé vỏ đâu.”
Phải làm đủ nghi thức, ngoài một cây dao cạo râu ở ký túc xá ra, cô cũng cố ý mua thêm một cây ở nhà mới.
Phó Vân Thâm gật đầu: “Vậy em lấy xuống giúp chị đi.”
Thời Mộ do dự, đưa dao cạo râu tới, hỏi: “Chị muốn làm gì?”
Phó Vân Thâm: “Cạo lông chân.”
“... ?”
Nói xong, chị thật sự cạo lông chân của Phó Vân Thâm.
Thời Mộ hít một ngụm khí lạnh, vội vàng ngăn cản: “Đừng mà! Nếu Phó Vân Thâm tỉnh lại chắc chắn sẽ nghĩ là em làm, sẽ giết em đấy!!”
Người ta đang yên lành uống rượu, tỉnh lại không còn lông chân, vậy vậy vậy vậy khó nói lắm!
Phó Vân Thâm dửng dưng xua xua tay: “Không sao đâu, khi còn bé nó từng uống trộm rượu, bị mẹ kế đánh nhưng có chị giúp nó chịu, còn có một lần ăn trộm chocolate vị rượu, ha ha, cũng là chị giúp nó chịu. Thằng em ngốc tỉnh táo lại, cứ nghĩ là do mấy trò vặt của mình thôi, cho nên lần này cũng sẽ không nghĩ nhiều đâu. Yên tâm đi.”
Soạt soạt.
Một dao cạo xuống, lông chân lại rớt mất một mảng.
Mí mắt Thời Mộ nhảy nhảy, im lặng không lên tiếng thu tay mình lại .
Thôi, công chúa vui vẻ là được rồi.
“Vậy chị được sinh ra thế nào?”
Bé công chúa vừa cạo lông chân vừa nói: “Không biết, có lẽ do thằng bé muốn một người chị, chị nhớ được nhà hàng xóm có một đôi chị em, mỗi ngày cô chị đều sẽ kể truyện cho em trai trước khi ngủ, trên gác lửng của Vân Thâm vừa khéo có thể dễ dàng trông thấy phòng của họ, có lúc nó sẽ len lén mở cửa sổ ra nghe.”
Phó Vân Thâm rất cô đơn.
Chỉ có chị biết cậu trưởng thành thế nào.
Căn gác ẩm ướt chật hẹp, sau khi ba bị bệnh nặng, mẹ kế tắt hết đèn trong nhà, mùa hè có đom đóm bay lượn đã xem như là ấm áp rồi.
Cậu cuộn mình trong đêm tối, lắng tai nghe giọng nói dịu dàng của cô gái nhỏ, có một khoảng thời gian rất dài cậu nghĩ mình là em trai của cô bé ấy, thay thế mình vào mái nhà hạnh phúc kia.
Nhưng có một ngày.
Cô bé ấy đi mất.
Mưa to, tai nạn xe, cậu tận mắt nhìn thấy linh hồn của cô bé rời đi.
Đêm hôm đó Phó Vân Thâm khóc rất lâu, núp trong tủ quần áo đau khổ kiềm nén, cho dù mỗi ngày bị mẹ kế đánh dữ dội thế nào cũng không bù được sự đau đớn của hôm đó.
Cô gái qua đời kia tên Vân Vân, Vân Vân trong vân vân chúng sinh, sau đó... chị xuất hiện.
Lần đầu tiên xuất hiện là lúc cậu ăn trộm chocolate vị rượu, lần ấy Vân Thâm đã chịu bị đánh thay. Sau đó, Phó Vân Thâm còn đói cả một ngày nên đã uống trộm rượu đỏ của mẹ kế, đoạn thời gian đó chị đã hoàn toàn được sinh ra, thích váy hoa, thích giày cao gót, thích mỹ phẩm, thích màu sắc rực rỡ, thích công chúa.
Vân Thâm ham chơi quên mất mình có trách nhiệm của một người chị, không cưỡng lại được hấp dẫn nên mặc quần áo và mang giày cao gót của mẹ kế, chuyện bại lộ, chị bị đánh rất thảm. Từ đó về sau, chị biết cách thu liễm.
Cho dù Phó Vân Thâm không cẩn thận uống rượu khiến chị ra ngoài, điều chị có thể làm là tìm một quyển truyện cổ tích, tự mình xoa lấy mình, như cô gái nhỏ đã mất kia kể chuyện cho đứa em trai say rượu của chị, dỗ cậu ngủ, mặc dù chị biết Phó Vân Thâm hoàn toàn không nghe được.
Vân Thâm chua xót, không phải vì em trai, mà là vì mình.
Chị ——
Thật sự rất muốn được yêu đương đó!
Thật sự rất muốn được sinh hoạt tình dục nữa cơ!!!!
“Móa nó, em nói xem bà đây đã tạo cái nghiệt gì!” Phó Vân Thâm khẽ cắn răng: “Đúng rồi, vừa nãy có người đánh chị phải không?”
Nghĩ đến trái bưởi đó của Chu Thực, Thời Mộ liên tục lắc đầu.
Chị xoa gáy: “Chính là bị đập, chẳng qua cú đập đó khiến thằng nhóc chết bầm này tỉnh lại.”
Thời Mộ cẩn thận hỏi: “Vậy... Thằng nhóc chết bầm ấy đâu rồi ạ?”
Phó Vân Thâm: “Nó uống một ly, say đến bất tỉnh, sáng sẽ tỉnh thôi.”
Thời Mộ à lên, đột nhiên thấy chị nâng cánh tay, soạt soạt nhổ lông nách.
Trong lòng giật nảy, tất cả suy nghĩ không thể hóa thành lời, “đàn ông” thì muốn liều mạng để lông nách dài, còn “phụ nữ” thà chết cũng phải cạo lông nách.
y gù, đau xót thay.
Thời Mộ ra ngoài mang quần áo đi giặt sạch sẽ, phơi lên, lại sửa sang lại giường.
Chu Thực cũng đã rửa xong đồ làm bếp, vẻ mặt khó xử chậm rãi đi tới chỗ cô.
Thời Mộ lau nước đọng trên tay, cẩn thận lườm kẻ gây sự, một phát túm lấy Chu Thực, nhón chân kề sát tai cậu: “Tôi nói này, chuyện ngày hôm nay cậu đừng bao giờ nói cho Phó Vân Thâm biết.”
Chu Thực trợn to mắt: “Vì sao?”
Thời Mộ hạ thấp giọng: “Cậu nghĩ thử xem, nếu Phó Vân Thâm biết cậu muốn hôn cậu ta, còn dùng bưởi đập vào đầu cậu ta, cậu ta có thể bỏ qua cậu không?”
“Không, không thể.”
“Vậy thì đúng rồi, cậu nghĩ tiếp xem, con trai bình thường thấy mình uống rượu say lại biến thành ẻo lả thì có tâm trạng thế nào?”
Chu Thực: “Không ổn lắm...”
Thời Mộ: “Vậy là anh em với cậu ta thì cậu nhất định phải giúp cậu ta giấu giếm, đúng chứ.”
“...”
Ừm, có lý lắm.
Chu Thực bị thuyết phục.
Bé công chúa đã tắm xong đang đi ra ngoài.
Chu Thực nằm trên ghế sofa đã bị hù dọa đến mức ám ảnh, hoàn toàn không dám liếc cậu cái nào.
Vào phòng ngủ.
“Lạch cạch” đóng cửa.
Trên người chị trùm khăn tắm, tóc đã hoàn toàn được sấy khô, mùi hoa hồng thơm ngào ngạt.
“Em mới vừa chuyển vào nên không có nhiều quần áo, chỉ có một bộ đồ ngủ, có lẽ chị mặc không vừa, chịu khó vậy.” Thời Mộ gãi gãi đầu: “Giường rất lớn, em... sẽ cố gắng không tới gần chị.”
Lời này rất chột dạ.
Tướng ngủ của Thời Mộ không đàng hoàng, bên cạnh không có ai thì thôi, nếu có người nhất định cô sẽ quấn lấy người ta, bây giờ cô chỉ mong sau khi mình ngủ sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng thôi.
“Phó Vân Thâm” đã lớn lắm rồi, không còn kiểu ngại ngùng như trẻ con nữa, chị khoác áo choàng tắm rồi nằm lên. Nhìn chị, Thời Mộ cũng sang nằm ở mé bên kia.
Hai ngày nay cô mệt muốn chết rồi, mới vừa chạm đầu vào gối không lâu đã ngủ mất.
Thời Mộ ngủ yên ổn, hô hấp đều đều.
Bên cạnh, “Phó Vân Thâm” mở mắt ra, đưa tay vỗ vỗ đầu mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em trai à em trai, chị chỉ có thể giúp em đến đây thôi...”
Thở dài, “Phó Vân Thâm” lưu luyến trả quyền kiểm soát thân thể lại cho Phó Vân Thâm.
Cậu uống một ly, uống thêm vài bình rượu trái cây nên đã sớm say bí tỉ rồi.
Phó Vân Thâm đau đầu nhíu mày, cả người nóng rang, cậu chàng say rượu giật kéo quần áo của mình, cuối cùng thẳng tay giật áo choàng tắm ra ném xuống đất.
Bên trong trần truồng, ngay cả quần lót cũng không có.
Cậu trở mình, cánh tay dài một cách tự nhiên siết chặt lấy Thời Mộ nằm bên cạnh.
Bàn tay trượt xuống, lần mò đến hai cái trứng giả lạnh như băng trên người cô...
Ưm, thoải mái quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.