Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 43
Cẩm Chanh
01/11/2020
“Không dám ăn à.” Khóe mắt Phó Vân Thâm buông xuống, mỉm cười vừa đẹp
trai vừa xấu xa: “Cả mẹ kế của tôi cậu còn dám ăn, chỉ là một miếng thịt chuột đã hù sợ cậu rồi à? Xem ra lá gan của cậu không lớn lắm nhỉ.”
Giọng cậu rất thấp, chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Thời Mộ này chạy không thoát khỏi phép khích tướng, khẽ cắn răng, nhận lấy cái đuôi, nhắm hai mắt nhét bừa vào miệng. Phải nói, khô này khá ngon, hương cay vô cùng còn có khá dai, nhịn không được, lại ăn thêm hai miếng.
Hôm nay đã ăn đặc sản rồi lại bảo người ta đi mua bữa trưa thì không được, Thời Mộ càng sợ nam chủ đại lão mang thù rồi quay đầu lại xử đẹp ba người bọn họ.
“Tôi đi xuống mua cơm được rồi, bạn học mới, cậu muốn ăn gì?”
Hạ Hàng Nhất đẩy mắt kiếng dưới sống mũi lên: “Gọi tôi là Hạ Hàng Nhất được rồi, còn chưa biết xưng hô với các cậu thế nào.”
Thời Mộ giới thiệu: “Đây là Phó Vân Thâm, đó là Chu Thực, tôi tên là Thời Mộ, tôi và Phó Vân Thâm đều 11A15, Chu Thực ở A14.”
Hạ Hàng Nhất lại nói: “Cậu chỉ tôi biết căng tin ở đâu, tôi đi mua cho.”
Không đợi Thời Mộ nói tiếp, Chu Thực đã chen miệng: “Được đó, chẳng qua cái căng tin này nấu rất khó ăn, nếu không thì cậu ra đối diện trường, bên kia có một quán tư nhân [1] bán đồ rất ngon.”
[1] Nguyên văn (私房菜 - Ẩm thực tư nhân): là hoạt động “kinh doanh” dịch vụ ăn uống quy mô nhỏ trong các khu dân cư hoặc tòa nhà văn phòng nơi đầu bếp có tay nghề.
Đúng là có một quán cơm tư nhân, thế nhưng nó không ở đối diện trường, đi bộ phải mất 40 phút, đi rồi về tệ lắm cũng phải hai tiếng, Chu Thực này rõ ràng đang làm khó người ta.
Mí mắt Thời Mộ nhảy lên, vội vàng ngăn cản: “Không cần, chúng ta ăn ở căng tin được rồi.”
“Đừng đừng, mỗi ngày đều có thể ăn ở căng tin, đợi ngày mai giới nghiêm sẽ phải chờ một tuần, cậu bạn này mới vừa tới, phải nên mời cậu ấy một bữa ra trò chứ.”
Chu Thực nhếch môi, từ trong túi lấy ví tiền, móc ra năm tờ tiền: “Này.”
Ánh mắt Hạ Hàng Nhất hơi lóe sáng, im lặng nhận lấy tiền: “Tôi đi mua.”
Sọ não của Thời Mộ bắt đầu đau, nam chủ này vì giả thuần lương cũng thật liều mạng, dựa vào trí thông minh của cậu ta sao sẽ không nhìn ra Chu Thực cố ý làm khó, thế mà vẫn đồng ý.
“Thôi, quán kia rất xa, đi lâu lắm, trở về thức ăn cũng nguội.”
Phó Vân Thâm một tay chống cằm, giọng điệu lười biếng: “Chu Thực, lấy tiền về.”
Hai người đều bênh Hạ Hàng Nhất, khơi dậy tính khí đại thiếu gia của Chu Thực, hai tay vòng ngực hừ lạnh: “Dẹp, tôi phải ăn của quán tư nhân đó.”
Hạ Hàng Nhất thờ ơ cười: “Không sao, tôi đi mua.”
Nói xong, xoay người rời khỏi túc xá.
Đôi mắt Thời Mộ ánh lên, vội vàng đuổi theo: “Này, tôi đi với cậu.”
Chu Thực há hốc mồm, còn chưa kịp lên tiếng, bóng dáng hai người đã biến mất.
Cậu ta càng tức, đá cái ghế ngồi: “Thứ gì vậy, tên kia nhìn không phải thứ gì tốt, còn không biết xấu hổ ở nhà Bối Linh người ta, Mộ ca bênh cậu ta làm gì.”
Phó Vân Thâm khom lưng nâng cái ghế dậy: “Hóa ra cậu nhìn người ta không vừa mắt?”
“Đúng đấy, không vừa mắt, ba thằng chúng ta ở được rồi, chẳng hiểu sao thêm một tên chuyển vào, chà, cậu nói xem chúng ta có nên chuyển lại vào 515 không chứ?”
Phó Vân Thâm cười mỉa: “Cậu đừng quên, cậu cũng là chẳng hiểu sao được chuyển vào đấy, so ra, cậu càng không biết xấu hổ.”
Chu Thực bị nghẹn, gân cổ nói: “Tôi, tôi và các cậu có tình hữu nghị cách mạng, chúng ta cùng nhau trải qua cái đợt phòng dụng cụ, vậy sao có thể giống được. Dù sao tôi mặc kệ, Thâm ca, cậu phải về phe tôi đấy.”
Đôi mắt cậu đảo lòng vòng, liếc về tủ đầu giường của Thời Mộ, ở trong đó dường như còn thận hươu mà bạn cùng lớp tặng cho Thời Mộ, cứ để đó không sử dụng, Chu Thực cười hé hé, nảy ra ý tưởng gì đó.
Phó Vân Thâm mắt sáng như gương, sao không nhìn ra cái bảng cửu chương này của Chu Thực. Cậu nhìn cậu ta, giọng nói bất đắc dĩ: “Hạ Hàng Nhất đó không phải người đơn giản, nếu chuyển vào rồi thì cứ ở chung bình thường đi, đừng cứ đi gây chuyện với người ta, đến lúc đó cậu gặp phiền toái, tôi sẽ không giúp cậu đâu.”
Chu Thực khoát khoát tay, dửng dưng: “Tôi biết tôi biết, tôi có chừng mực, sẽ không gây thêm phiền phức cho lão nhân ngài đâu, yên tâm đi.”
Chỉ muốn cho tên mắt kiếng kia biết ai mới là bố già của phòng 415!
Buổi trưa trời bắt đầu nóng, Thời Mộ đi tới nhà xe, vừa khéo thấy hai nam sinh cùng lớp đang khóa xe đạp. Mặc dù trường trung học liên kết Anh Nam đều là con em nhà giàu nhưng cũng có không ít người vì hứng thú mà đạp xe tới, lớp cô cũng có vài người.
“Trần Hạo Lâm, Tiền Vĩ, hai cậu có thể cho tôi mượn xe một lát được không?”
Thấy là Thời Mộ giúp A15 lập được “chiến công”, Trần Hạo Lâm không do dự đồng ý: “Được chứ, ngài mượn tôi sao tôi có thể không cho.”
Hai cái chìa khóa bay vào tay.
Thời Mộ lắc lắc cái chìa: “Cám ơn.”
“Cậu muốn ra ngoài à?”
Thời Mộ lấy một cái chìa khóa trong đó đưa cho Hạ Hàng Nhất: “Ra ngoài mua cơm, một lát trở về tôi khóa lại cho các cậu.”
Trần Hạo Lâm cười há há, ánh mắt đột nhiên liếc về hạ bộ của cậu ta: “Mộ ca, cậu cũng phải cẩn thận một chút, ghế ngồi của tôi hơi cà vào quần tí xíu, cậu đừng có tình cũ tái phát đấy.”
Sắc mặt Thời Mộ thay đổi liên tục, thẹn quá hóa giận: “Biến ngay, ông đây 18cm thẳng tắp.”
“Có phải 18cm hay không không biết, nhưng chắc chắn không thẳng nổi rồi.”
Có lẽ là sợ bị đánh, nói xong, hai người hi hi ha ha chạy xa.
Thời Mộ bước lên xe đạp, tức giận nghiến răng.
Hạ Hàng Nhất đi theo ở phía sau, muốn hỏi lại không dám hỏi, cuối cùng nói: “Bà ngoại tôi có một loại thuốc rất hiệu quả với bệnh không tiện nói, nếu cậu cần, về tôi sẽ nhờ bà gửi lên cho cậu.”
“...” Không hổ là nam chủ, ý định thật thiện lương, đáng tiếc, không đáng để sử dụng với loại tài khoản giả như cô.
“Quán tư nhân kia cách khá xa, chúng ta đạp xe nhanh lên, đi và về tầm khoảng 40 phút.”
Hai người đạp xe ra khỏi trường học, con đường này thẳng tắp, xe cộ thưa thớt, đến trưa, con đường càng lộ vẻ vắng lặng.
Khí trời nóng bức, bánh xe ma sát dưới đất vang lên lạch cạch.
Thời Mộ rất hưởng thụ cảm giác phơi mình dưới ánh mặt trời, tốt với cơ thể, còn có thể để làm làn da sạm đen, đỡ phải tốn một khoản dưỡng đen da.
“Vừa nãy, Chu Thực làm vậy cậu đừng để ý, cậu ấy không có gì ý xấu, chỉ có miệng tiện, chờ quen rồi, cậu cũng sẽ thấy cậu ấy là người rất tốt.”
Nếu bọn họ giống trong nội dung truyện, nói vậy Chu Thực chính là pháo hôi bi kịch luôn áp dụng bạo lực với nam chủ rồi. Nếu là lúc đầu cô chắc chắn sẽ không quản sống chết của Chu Thực nhưng bây giờ hai người là bạn bè, cô không thể bỏ mặc bạn bè thế được.
Thời Mộ cũng không hy vọng xa vời để nam chủ giả vờ kết bạn với cô, lại càng không hy vọng xa vời sẽ có một tình bạn chí cốt cùng nam chủ, chỉ cầu không oán không hận qua hết hai năm, sau khi nhiệm vụ hoàn thành có thể lại trở về thế giới của mình.
“Tôi sẽ không để ý.” Cậu nói, liếc Thời Mộ: “Bạn Thời Mộ, cậu thật lương thiện, chẳng trách Bối Linh sẽ dán tên cậu ở đầu giường.”
Két két.
Xe lảo đảo, lúc sắp ngã nhào thì cô kịp thời nhấn thắng xe.
Bối Linh, Bối Linh... Thật sự dán hình cô ở đầu giường à?
Trạng thái này của Thời Mộ khiến Hạ Hàng Nhất khẽ cười, chậm rãi nói: “Dường như cô ấy rất thích cậu, màn hình điện thoại di động cũng để hình cậu.”
Hạ Hàng Nhất không thích xem trộm thứ riêng tư của người khác. Chẳng qua Bối Linh quá nhiệt tình, ăn cơm trưa xong, cô chợt giơ di động lên trước mặt cậu, khoe hình của người trong đó như khoe bảo bối, dùng các từ ngữ hoa mỹ khen cô tới tận 20 phút, xong chuyện còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu.
Thành thật mà nói, kỹ thuật chụp hình Bối Linh rất đỉnh.
Dưới ánh mặt trời, chàng thiếu niên như được bao phủ một tầng sáng dìu dịu, da trắng, mảnh khảnh, đôi mắt lấp lánh rực rỡ. Cuộc sống ở thâm sơn hoang dã cùng việc theo dấu thi thể hàng năm khiến Hạ Hàng Nhất hoàn toàn chưa từng thấy một chàng trai nào đẹp như vậy. Nếu cô ở trong thôn bọn họ, trăm phần trăm là một loại cỏ quý của thôn, dựa vào tật xấu yêu mặt đẹp của mẹ cậu thì đầu óc nóng lên, nói không chừng còn có thể bắt cậu gả cho cậu ấy.
Thế nhưng rất ưa nhìn, cho nên lúc Bối Linh dẫn cậu đi mua điện thoại di động, còn thiết lập màn hình bảo vệ thành hình của Thời Mộ, cậu không từ chối cũng không thay đổi, một có lẽ là không biết đổi, hai là đẹp.
“Cậu đừng hiểu lầm, Bối Linh là đàn em của tôi, chúng tôi không có quan hệ gì.”
Người ta luôn nói hủy CP đáng bị xử tử. Người ta lại là CP chính hiệu, Thời Mộ không dám làm nam phụ ác độc kiểu đó đâu.
“Không sao, cậu đẹp trai như vậy, cô ấy thích cậu cũng đúng mà.”
Hạ Hàng Nhất nghiêm túc nói.
Thời Mộ *người da đen dấu chấm hỏi* [2]: “Cậu, cậu cảm thấy tôi đẹp trai?”
[2] mình kèm hình nha
Hạ Hàng Nhất nghiêm túc gật đầu: “Cực kỳ đẹp trai. Đợi lúc về, tôi có thể lấy hình cậu cho mẹ tôi xem không? Bà ấy rất thích xem mặt, càng đẹp càng thích.”
“Được chứ, vậy về phòng tôi chọn vài bức cho cậu.”
Hạ Hàng Nhất: “Không cần, tôi có rồi.”
Bối Linh gửi cho cậu vài bức rồi, gì mà hình khóa màn hình, màn hình chính, còn có cuộc gọi tới, cậu cũng chả hiểu đâu là đâu.
“... ?”
“... ???”
Có phải có điểm nào không đúng không!! Vì sao thằng nhóc nam chủ này lại có hình của cô!
Có phải cậu ta có sở thích khó nói gì đó không, Thời Mộ hơi sợ rồi đấy.
Cuối cùng đã tới quán ăn rồi.
Quán ăn tư nhân này cũng không có nhiều người, hai người ì ạch đạp xe vừa mệt vừa đói, ngửi mùi thơm thức ăn từ phòng bếp truyền tới, con sâu tham ăn trong bụng Thời Mộ không nhịn được.
“Chúng ta ăn xong rồi mang về cho bọn họ đi.”
Hạ Hàng Nhất hơi do dự: “Được không vậy.”
“Không sao, bọn họ đều nghe tôi cả, trong ký túc xá tôi là lão đại, hai người kia đều là đàn em của tôi, sau này cậu đi theo tôi, tôi bảo vệ cậu cho.” Thời Mộ đập bành bạch vào ngực kêu lên vang đội.
Hạ Hàng Nhất hoài nghi, rõ ràng không tin: “Nhưng tôi cảm thấy bạn Phó Vân Thâm khá lợi hại.”
Những lời này hoàn toàn làm tổn thương lòng tự ái cao quý của Thời Mộ, cô khẽ cắn răng hung ác nói: “Cậu không tin đúng không? Về tôi sẽ chứng minh cho cậu xem, tối nay tôi sẽ đè Phó Vân Thâm bên dưới bắt cậu ta gọi tôi là ba!!”
[Đinh! Ký chủ chủ động mở ra nhiệm vụ ẩn, thời hạn là trước 12 giờ đêm, đè mục tiêu nhiệm vụ bên dưới bắt gọi cô là ba, phần thưởng: Điểm huynh đệ x1500, nếu quá hạn vẫn chưa xong thì khấu trừ gấp đôi điểm huynh đệ.] ??????
CMM!!!!
Cô làm gì có đủ cái điểm gấp đôi kia mà trừ!
Con hệ thống ngu ngục này có phải không biết cái gì gọi là nổ không hả? Biết cái gì gọi là nổ banh lồng không!
Giọng cậu rất thấp, chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Thời Mộ này chạy không thoát khỏi phép khích tướng, khẽ cắn răng, nhận lấy cái đuôi, nhắm hai mắt nhét bừa vào miệng. Phải nói, khô này khá ngon, hương cay vô cùng còn có khá dai, nhịn không được, lại ăn thêm hai miếng.
Hôm nay đã ăn đặc sản rồi lại bảo người ta đi mua bữa trưa thì không được, Thời Mộ càng sợ nam chủ đại lão mang thù rồi quay đầu lại xử đẹp ba người bọn họ.
“Tôi đi xuống mua cơm được rồi, bạn học mới, cậu muốn ăn gì?”
Hạ Hàng Nhất đẩy mắt kiếng dưới sống mũi lên: “Gọi tôi là Hạ Hàng Nhất được rồi, còn chưa biết xưng hô với các cậu thế nào.”
Thời Mộ giới thiệu: “Đây là Phó Vân Thâm, đó là Chu Thực, tôi tên là Thời Mộ, tôi và Phó Vân Thâm đều 11A15, Chu Thực ở A14.”
Hạ Hàng Nhất lại nói: “Cậu chỉ tôi biết căng tin ở đâu, tôi đi mua cho.”
Không đợi Thời Mộ nói tiếp, Chu Thực đã chen miệng: “Được đó, chẳng qua cái căng tin này nấu rất khó ăn, nếu không thì cậu ra đối diện trường, bên kia có một quán tư nhân [1] bán đồ rất ngon.”
[1] Nguyên văn (私房菜 - Ẩm thực tư nhân): là hoạt động “kinh doanh” dịch vụ ăn uống quy mô nhỏ trong các khu dân cư hoặc tòa nhà văn phòng nơi đầu bếp có tay nghề.
Đúng là có một quán cơm tư nhân, thế nhưng nó không ở đối diện trường, đi bộ phải mất 40 phút, đi rồi về tệ lắm cũng phải hai tiếng, Chu Thực này rõ ràng đang làm khó người ta.
Mí mắt Thời Mộ nhảy lên, vội vàng ngăn cản: “Không cần, chúng ta ăn ở căng tin được rồi.”
“Đừng đừng, mỗi ngày đều có thể ăn ở căng tin, đợi ngày mai giới nghiêm sẽ phải chờ một tuần, cậu bạn này mới vừa tới, phải nên mời cậu ấy một bữa ra trò chứ.”
Chu Thực nhếch môi, từ trong túi lấy ví tiền, móc ra năm tờ tiền: “Này.”
Ánh mắt Hạ Hàng Nhất hơi lóe sáng, im lặng nhận lấy tiền: “Tôi đi mua.”
Sọ não của Thời Mộ bắt đầu đau, nam chủ này vì giả thuần lương cũng thật liều mạng, dựa vào trí thông minh của cậu ta sao sẽ không nhìn ra Chu Thực cố ý làm khó, thế mà vẫn đồng ý.
“Thôi, quán kia rất xa, đi lâu lắm, trở về thức ăn cũng nguội.”
Phó Vân Thâm một tay chống cằm, giọng điệu lười biếng: “Chu Thực, lấy tiền về.”
Hai người đều bênh Hạ Hàng Nhất, khơi dậy tính khí đại thiếu gia của Chu Thực, hai tay vòng ngực hừ lạnh: “Dẹp, tôi phải ăn của quán tư nhân đó.”
Hạ Hàng Nhất thờ ơ cười: “Không sao, tôi đi mua.”
Nói xong, xoay người rời khỏi túc xá.
Đôi mắt Thời Mộ ánh lên, vội vàng đuổi theo: “Này, tôi đi với cậu.”
Chu Thực há hốc mồm, còn chưa kịp lên tiếng, bóng dáng hai người đã biến mất.
Cậu ta càng tức, đá cái ghế ngồi: “Thứ gì vậy, tên kia nhìn không phải thứ gì tốt, còn không biết xấu hổ ở nhà Bối Linh người ta, Mộ ca bênh cậu ta làm gì.”
Phó Vân Thâm khom lưng nâng cái ghế dậy: “Hóa ra cậu nhìn người ta không vừa mắt?”
“Đúng đấy, không vừa mắt, ba thằng chúng ta ở được rồi, chẳng hiểu sao thêm một tên chuyển vào, chà, cậu nói xem chúng ta có nên chuyển lại vào 515 không chứ?”
Phó Vân Thâm cười mỉa: “Cậu đừng quên, cậu cũng là chẳng hiểu sao được chuyển vào đấy, so ra, cậu càng không biết xấu hổ.”
Chu Thực bị nghẹn, gân cổ nói: “Tôi, tôi và các cậu có tình hữu nghị cách mạng, chúng ta cùng nhau trải qua cái đợt phòng dụng cụ, vậy sao có thể giống được. Dù sao tôi mặc kệ, Thâm ca, cậu phải về phe tôi đấy.”
Đôi mắt cậu đảo lòng vòng, liếc về tủ đầu giường của Thời Mộ, ở trong đó dường như còn thận hươu mà bạn cùng lớp tặng cho Thời Mộ, cứ để đó không sử dụng, Chu Thực cười hé hé, nảy ra ý tưởng gì đó.
Phó Vân Thâm mắt sáng như gương, sao không nhìn ra cái bảng cửu chương này của Chu Thực. Cậu nhìn cậu ta, giọng nói bất đắc dĩ: “Hạ Hàng Nhất đó không phải người đơn giản, nếu chuyển vào rồi thì cứ ở chung bình thường đi, đừng cứ đi gây chuyện với người ta, đến lúc đó cậu gặp phiền toái, tôi sẽ không giúp cậu đâu.”
Chu Thực khoát khoát tay, dửng dưng: “Tôi biết tôi biết, tôi có chừng mực, sẽ không gây thêm phiền phức cho lão nhân ngài đâu, yên tâm đi.”
Chỉ muốn cho tên mắt kiếng kia biết ai mới là bố già của phòng 415!
Buổi trưa trời bắt đầu nóng, Thời Mộ đi tới nhà xe, vừa khéo thấy hai nam sinh cùng lớp đang khóa xe đạp. Mặc dù trường trung học liên kết Anh Nam đều là con em nhà giàu nhưng cũng có không ít người vì hứng thú mà đạp xe tới, lớp cô cũng có vài người.
“Trần Hạo Lâm, Tiền Vĩ, hai cậu có thể cho tôi mượn xe một lát được không?”
Thấy là Thời Mộ giúp A15 lập được “chiến công”, Trần Hạo Lâm không do dự đồng ý: “Được chứ, ngài mượn tôi sao tôi có thể không cho.”
Hai cái chìa khóa bay vào tay.
Thời Mộ lắc lắc cái chìa: “Cám ơn.”
“Cậu muốn ra ngoài à?”
Thời Mộ lấy một cái chìa khóa trong đó đưa cho Hạ Hàng Nhất: “Ra ngoài mua cơm, một lát trở về tôi khóa lại cho các cậu.”
Trần Hạo Lâm cười há há, ánh mắt đột nhiên liếc về hạ bộ của cậu ta: “Mộ ca, cậu cũng phải cẩn thận một chút, ghế ngồi của tôi hơi cà vào quần tí xíu, cậu đừng có tình cũ tái phát đấy.”
Sắc mặt Thời Mộ thay đổi liên tục, thẹn quá hóa giận: “Biến ngay, ông đây 18cm thẳng tắp.”
“Có phải 18cm hay không không biết, nhưng chắc chắn không thẳng nổi rồi.”
Có lẽ là sợ bị đánh, nói xong, hai người hi hi ha ha chạy xa.
Thời Mộ bước lên xe đạp, tức giận nghiến răng.
Hạ Hàng Nhất đi theo ở phía sau, muốn hỏi lại không dám hỏi, cuối cùng nói: “Bà ngoại tôi có một loại thuốc rất hiệu quả với bệnh không tiện nói, nếu cậu cần, về tôi sẽ nhờ bà gửi lên cho cậu.”
“...” Không hổ là nam chủ, ý định thật thiện lương, đáng tiếc, không đáng để sử dụng với loại tài khoản giả như cô.
“Quán tư nhân kia cách khá xa, chúng ta đạp xe nhanh lên, đi và về tầm khoảng 40 phút.”
Hai người đạp xe ra khỏi trường học, con đường này thẳng tắp, xe cộ thưa thớt, đến trưa, con đường càng lộ vẻ vắng lặng.
Khí trời nóng bức, bánh xe ma sát dưới đất vang lên lạch cạch.
Thời Mộ rất hưởng thụ cảm giác phơi mình dưới ánh mặt trời, tốt với cơ thể, còn có thể để làm làn da sạm đen, đỡ phải tốn một khoản dưỡng đen da.
“Vừa nãy, Chu Thực làm vậy cậu đừng để ý, cậu ấy không có gì ý xấu, chỉ có miệng tiện, chờ quen rồi, cậu cũng sẽ thấy cậu ấy là người rất tốt.”
Nếu bọn họ giống trong nội dung truyện, nói vậy Chu Thực chính là pháo hôi bi kịch luôn áp dụng bạo lực với nam chủ rồi. Nếu là lúc đầu cô chắc chắn sẽ không quản sống chết của Chu Thực nhưng bây giờ hai người là bạn bè, cô không thể bỏ mặc bạn bè thế được.
Thời Mộ cũng không hy vọng xa vời để nam chủ giả vờ kết bạn với cô, lại càng không hy vọng xa vời sẽ có một tình bạn chí cốt cùng nam chủ, chỉ cầu không oán không hận qua hết hai năm, sau khi nhiệm vụ hoàn thành có thể lại trở về thế giới của mình.
“Tôi sẽ không để ý.” Cậu nói, liếc Thời Mộ: “Bạn Thời Mộ, cậu thật lương thiện, chẳng trách Bối Linh sẽ dán tên cậu ở đầu giường.”
Két két.
Xe lảo đảo, lúc sắp ngã nhào thì cô kịp thời nhấn thắng xe.
Bối Linh, Bối Linh... Thật sự dán hình cô ở đầu giường à?
Trạng thái này của Thời Mộ khiến Hạ Hàng Nhất khẽ cười, chậm rãi nói: “Dường như cô ấy rất thích cậu, màn hình điện thoại di động cũng để hình cậu.”
Hạ Hàng Nhất không thích xem trộm thứ riêng tư của người khác. Chẳng qua Bối Linh quá nhiệt tình, ăn cơm trưa xong, cô chợt giơ di động lên trước mặt cậu, khoe hình của người trong đó như khoe bảo bối, dùng các từ ngữ hoa mỹ khen cô tới tận 20 phút, xong chuyện còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu.
Thành thật mà nói, kỹ thuật chụp hình Bối Linh rất đỉnh.
Dưới ánh mặt trời, chàng thiếu niên như được bao phủ một tầng sáng dìu dịu, da trắng, mảnh khảnh, đôi mắt lấp lánh rực rỡ. Cuộc sống ở thâm sơn hoang dã cùng việc theo dấu thi thể hàng năm khiến Hạ Hàng Nhất hoàn toàn chưa từng thấy một chàng trai nào đẹp như vậy. Nếu cô ở trong thôn bọn họ, trăm phần trăm là một loại cỏ quý của thôn, dựa vào tật xấu yêu mặt đẹp của mẹ cậu thì đầu óc nóng lên, nói không chừng còn có thể bắt cậu gả cho cậu ấy.
Thế nhưng rất ưa nhìn, cho nên lúc Bối Linh dẫn cậu đi mua điện thoại di động, còn thiết lập màn hình bảo vệ thành hình của Thời Mộ, cậu không từ chối cũng không thay đổi, một có lẽ là không biết đổi, hai là đẹp.
“Cậu đừng hiểu lầm, Bối Linh là đàn em của tôi, chúng tôi không có quan hệ gì.”
Người ta luôn nói hủy CP đáng bị xử tử. Người ta lại là CP chính hiệu, Thời Mộ không dám làm nam phụ ác độc kiểu đó đâu.
“Không sao, cậu đẹp trai như vậy, cô ấy thích cậu cũng đúng mà.”
Hạ Hàng Nhất nghiêm túc nói.
Thời Mộ *người da đen dấu chấm hỏi* [2]: “Cậu, cậu cảm thấy tôi đẹp trai?”
[2] mình kèm hình nha
Hạ Hàng Nhất nghiêm túc gật đầu: “Cực kỳ đẹp trai. Đợi lúc về, tôi có thể lấy hình cậu cho mẹ tôi xem không? Bà ấy rất thích xem mặt, càng đẹp càng thích.”
“Được chứ, vậy về phòng tôi chọn vài bức cho cậu.”
Hạ Hàng Nhất: “Không cần, tôi có rồi.”
Bối Linh gửi cho cậu vài bức rồi, gì mà hình khóa màn hình, màn hình chính, còn có cuộc gọi tới, cậu cũng chả hiểu đâu là đâu.
“... ?”
“... ???”
Có phải có điểm nào không đúng không!! Vì sao thằng nhóc nam chủ này lại có hình của cô!
Có phải cậu ta có sở thích khó nói gì đó không, Thời Mộ hơi sợ rồi đấy.
Cuối cùng đã tới quán ăn rồi.
Quán ăn tư nhân này cũng không có nhiều người, hai người ì ạch đạp xe vừa mệt vừa đói, ngửi mùi thơm thức ăn từ phòng bếp truyền tới, con sâu tham ăn trong bụng Thời Mộ không nhịn được.
“Chúng ta ăn xong rồi mang về cho bọn họ đi.”
Hạ Hàng Nhất hơi do dự: “Được không vậy.”
“Không sao, bọn họ đều nghe tôi cả, trong ký túc xá tôi là lão đại, hai người kia đều là đàn em của tôi, sau này cậu đi theo tôi, tôi bảo vệ cậu cho.” Thời Mộ đập bành bạch vào ngực kêu lên vang đội.
Hạ Hàng Nhất hoài nghi, rõ ràng không tin: “Nhưng tôi cảm thấy bạn Phó Vân Thâm khá lợi hại.”
Những lời này hoàn toàn làm tổn thương lòng tự ái cao quý của Thời Mộ, cô khẽ cắn răng hung ác nói: “Cậu không tin đúng không? Về tôi sẽ chứng minh cho cậu xem, tối nay tôi sẽ đè Phó Vân Thâm bên dưới bắt cậu ta gọi tôi là ba!!”
[Đinh! Ký chủ chủ động mở ra nhiệm vụ ẩn, thời hạn là trước 12 giờ đêm, đè mục tiêu nhiệm vụ bên dưới bắt gọi cô là ba, phần thưởng: Điểm huynh đệ x1500, nếu quá hạn vẫn chưa xong thì khấu trừ gấp đôi điểm huynh đệ.] ??????
CMM!!!!
Cô làm gì có đủ cái điểm gấp đôi kia mà trừ!
Con hệ thống ngu ngục này có phải không biết cái gì gọi là nổ không hả? Biết cái gì gọi là nổ banh lồng không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.