Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 50
Cẩm Chanh
22/11/2020
Đêm nay có chút không được yên ổn.
Thời Mộ vốn nghĩ một người bình thường như lão Hoàng gặp phải tình huống như thế nhất định sẽ sợ, nào ngờ bước chân nhẹ bẫng, sắc mặt như thường.
Trên đường dẫn bọn họ trở về ký túc xá thì lão Hoàng nhắc đến lai lịch của trường trung học liên kết Anh Nam.
Nơi đây vốn là bãi tha ma, sau đó bên trên xây một nhà xưởng, không ngờ rằng xưởng bốc cháy, 63 người bị nhốt trong đó, không ai sống sót. Qua vài năm, nhà xưởng được tu sửa và tân trang, bình an vô sự không bao lâu, nhà xưởng bất ngờ nổ tung. Liên tục hai sự kiện bốc cháy cũng nảy sinh điều quỷ dị, sau đó người ta mời đạo sĩ đến làm phép xem bói, nơi đây tà khí nặng, cần đồng nam đồng nữ dương khí tràn đầy đè ép, vì vậy bên trên sửa thành trường học, phía dưới trường học còn chôn vài lá bùa, dùng để trấn áp ma quỷ.
Ngay cả như vậy, từ khi trường trung học liên kết Anh Nam được xây tới nay vẫn xảy ra không ít chuyện tà môn. Lúc nhậm chức, ban đêm lão Hoàng tuần tra nhìn thấy mấy lần nhưng gan anh lớn, dương khí nặng, cộng thêm đã từng đi lính, ma quỷ hoàn toàn không dám quấy phá, trường hợp như hôm nay đã sớm thấy nên không có gì quái dị.
“Thầy và bạn trai cũ là thế nào? Tình cảm hai người rất tốt sao?” Thời Mộ tò mò hỏi.
Lúc trước, mỗi lúc trời tối lão Hoàng đều uống say mèm, nói chuyện câu được câu chăng, trừ việc biết anh bị bạn trai đá ra thì không còn biết gì nữa.
Lão Hoàng vò tóc: “Đã không còn gì để nói.”
“Kể chút đi thầy, Phó Vân Thâm chắc chắn cũng rất tò mò.” Thời Mộ chạy chậm đến thùng rác trước mặt, ném bình nước vào, nhanh nhảu chạy về.
Phó Vân Thâm lườm cô, giọng nói nhạt nhẽo: “Em không tò mò.”
“Được, biết các em tò mò rồi, vậy thầy kể sơ thôi.”
Phó Vân Thâm: “Em không...”
“Kể ra chuyện của bọn thầy là bảy năm trước rồi...”
Phó Vân Thâm: “...”
Đã nói không muốn nghe rồi.
Hồi tưởng lại ký ức về người thương, cơ mặt anh hiếm khi lộ vẻ thẹn thùng như vậy.
Bảy năm trước lão Hoàng mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát không bao lâu, lần đầu tiên làm nhiệm vụ bên ngoài chính là một vụ bắt cóc trọng đại, vì che chở cho con tin rút lui, chân lão Hoàng trúng đạn, vết thương rất nặng, anh không nói tiếng nào, cõng con tin thoát khỏi ổ sói.
Bị trọng thương, mất máu quá nhiều, cả đêm lão Hoàng được đưa đến bệnh viện số 3 để chữa trị, mổ chính cho anh là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nhất, Ninh Phong Lai.
Anh nằm trên bàn mổ, ba hồn bảy phách gần như bay mất một nửa, không nhìn thấy cũng không biết gì nhưng lại có thể nghe được giọng nói. Giọng nói đó thật dễ nghe, sau này lão Hoàng nghĩ mình đã yêu Ninh Phong Lai khi đó.
Chỉ cần một giọng nói đã đưa anh trở lại nhân gian.
Ninh Phong Lai hoàn toàn khác với đám đàn ông trong đội, dáng anh ta thon gầy sừng sững, như một cây dương liễu, quanh năm luôn mặc áo khoác trắng, mắt kiếng viền vàng không thay đổi, gương mặt có rất ít biểu cảm, lạnh lùng như một cái máy.
Nhưng đúng gu lão Hoàng.
Đoạn thời gian nằm viện đó, anh ngoài sáng và trong tối quấy rầy người kia không ít nhưng Ninh Phong Lai như một tảng đá lạnh lẽo, không hề lay động.
Lão Hoàng không phải kiểu người si tình, người mình vừa ý chướng mắt mình, chướng mắt thì chướng mắt thôi, đàn ông không cần phải lằng nhằng như phụ nữ. Hơn nữa, anh cũng không phải không có lòng tự trọng, cần gì mặt dày sống chết theo đuổi.
Nửa năm sau, lão Hoàng tới tái khám.
Đó là buổi trưa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng báo động chói tai, ngay sau đó hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng ồn ào của nam nữ, y tá lớn tiếng hét, nói có bác sĩ gặp nạn.
Anh đến cửa.
Ninh Phong Lai được đẩy trên băng ca, trên áo toàn là máu.
Lão Hoàng bối rối.
Băng ca đi qua trước mắt, Ninh Phong Lai đột nhiên níu lấy ống tay áo của anh.
Mặt anh ta đầy máu, mắt kiếng không biết đã rơi ở đâu rồi, cả đôi mắt, đều là anh.
“Nếu tôi có thể tiếp tục sống, anh có thể tiếp tục theo đuổi tôi không?”
Trong cục diện hỗn loạn đó, anh chỉ nghe được câu này.
Đường đến ký túc xá rất dài, lão Hoàng vốn không phải người dễ dàng sầu não, là người quân nhân, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, nhi nữ tình trường hoàn toàn không vật ngã được anh. Thế nhưng, khi nhớ đến Ninh Phong Lai, lão Hoàng vẫn rất khó chịu.
“Sau đó thì sao?”
Lão Hoàng cười khổ: “Sau đó, đi công tác bị hai tên tội phạm đâm vào chân, vết thương tái phát chuyển biến xấu, hoàn toàn giải ngũ, rảnh rỗi làm thầy, rất tốt.”
Thời Mộ hỏi nhỏ: “Em đang nói, bạn trai cũ của thầy đó?”
Dưới đèn đường, ngũ quan anh vặn vẹo, có vẻ hung thần ác sát, mặt càng thêm dữ tợn: “Súc sinh kia nói một bệnh viện nước ngoài nào đó muốn mời, muốn qua đó học bảy năm, có thể sẽ không trở về. Thầy nói vậy anh dẫn em theo đi, em đoán xem tên chó kia nói gì?”
“Anh ta nói tôi thô tục ngu dốt không biết tiếng Anh, vì vậy chia tay đi, còn cmn cho ông đây một căn hộ và hai triệu tiền chia tay, tôi cóc cần?! Ông đây thích tiền của anh ta sao? Được rồi, tên mất dạy đó đúng là rất có tiền nhưng đại lão gia tôi đây cũng không thể khuất phục!”
Dứt lời, lão Hoàng bắt đầu tức giận, anh cố bình tĩnh lại: “Anh ta chê tôi hoa tàn ít bướm, cúc hoa không chặt, đi tìm tiểu thịt tươi khác rồi, ai cmn không biết trong bệnh viện người ta chỉ theo đuổi cái con “rồng to dài” kia của anh ta, mẹ kiếp, đừng để tôi gặp lại, gặp được, ông đây sẽ cắt phăng cái chân thứ ba của anh ta!!”
Mắng đã miệng, cuối cùng đã tới bên ngoài tòa nhà ký túc xá, lão Hoàng móc chìa khóa ra mở cửa: “Được rồi, các em vào đi, chuyện hôm nay đừng nói với người khác. Nếu các em có nói thì tôi cũng không có cách nào, quá lắm bị người ta gọi tên gay chết tiệt thôi.”
Lão Hoàng nghĩ rất thoáng, chủ yếu là miệng người khác không lợi hại như quả đấm của anh, cho dù biết cũng không ai dám nhiều lời trước mặt anh.
Thời Mộ gật đầu liên tục, đi theo Phó Vân Thâm vào ký túc xá, thấy họ đã rời đi, lão Hoàng lại khóa cửa. Sợ nguồn điện lại bị hư, hai người nhất trí quyết định leo thang bộ.
Vì để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, Thời Mộ bước đi vô cùng nhẹ.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của lão Hoàng, nội tâm của cô lại sụt sùi. Lão Hoàng nói từng hận Ninh Phong Lai, nói đã là quá khứ nhưng nhìn dáng vẻ kia nhất định vẫn chưa thoát ra được, nói không chừng ông anh vai u thịt bắp này mỗi lúc trời tối đều trốn trong chăn khóc.
Cô cắn môi: “Phó Vân Thâm, có thể Ninh Phong Lai đã chết rồi.”
Cậu dừng bước lại: “Sao cậu biết?”
Thời Mộ kề sát Phó Vân Thâm, thấp giọng nói: “Sinh tử cổ là một trong những thuật vu cổ, nó lấy hồn phách của người, khi một người chết đi thì ba hồn bảy phách chênh vênh, lúc này là thời kỳ lấy hồn chủng cổ tốt nhất. Vì thế tôi hoài nghi... Ninh Phong Lai hoàn toàn không xuất ngoại, có thể anh ta mắc phải căn bệnh nan y nào đó. Ninh Phong Lai biết đại nạn sắp giáng xuống, vì vậy... nhân cơ hội này gieo sinh tử cổ lên người lão Hoàng.”
Đôi mắt Thời Mộ lập lòe trong đêm: “Người sau khi chết, ba hồn bảy phách thoát khỏi thân thể, sinh tử cổ mới có thể có hiệu lực, thế nên, Ninh Phong Lai có 80% là đã chết.”
“Còn 20% kia?”
“Anh ta còn sống, sinh tử cổ đó là người khác cho.”
Thời Mộ và Phó Vân Thâm cũng biết, 20% này không thể nào.
Cậu kéo chặt căp, bước chân tăng nhanh, không nói gì.
Thời Mộ sửng sốt, vội vàng đuổi theo: “Tôi hỏi cậu, nếu quả thật là vậy, chúng ta có cần nói rõ chân tướng cho lão Hoàng không?”
Thiếu niên đang đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, Thời Mộ không để ý, chợt tông thẳng vào.
Cô xoa mũi, nhe răng trợn mắt.
Ánh trăng lạnh lùng, thêm tiếng nói của cậu: “Có những lời nói dối còn tốt hơn sự thật.”
Thời Mộ cau mày, bước nhanh đuổi theo: “Vậy cậu nói xem, tôi có cần tụ hồn phách của Ninh Phong Lai lại, cho anh ta gặp lại lão Hoàng một lần không?”
Người lúc chết ba hồn bảy phách tụ lại, người hành thiện vào thẳng luân hồi, chết oan chết ức sẽ biến thành du hồn ác quỷ. Còn như Ninh Phong Lai, không thuộc về cái trước cũng không thuộc về cái sau, lúc sinh thời anh ta đã rút một hồn một phách ra ngoài, chờ sau khi chết, hồn phách còn dư lại không thể nào tụ lại được, như một chuỗi hạt không dây, phiêu đãng tán loạn.
Cô hồn dã quỷ lúc đầu là hồn, là ma quỷ, Ninh Phong Lai thuộc về... UFO?
Nghĩ vậy, Thời Mộ chợt thấy thương cảm, bạn trai cũ của lão Hoàng thật thê thảm.
Phó Vân Thâm liếc cô: “Liên quan gì tới cậu, làm tốt chuyện của cậu là được.”
Thời Mộ bặm môi, thầm mắng Phó Vân Thâm máu lạnh.
Đến phòng 415, cậu tìm chìa khóa mở cửa.
Bên trong, Chu Thực và Hạ Hàng Nhất ngủ ngáy phì phò, rõ ràng, hai người này hoàn toàn không phát hiện ra bọn họ biến mất.
“Phó Vân Thâm, cậu còn tắm sao?”
Cậu lại liếc cô: “Cậu nói đi?”
Nằm trên màn sân khấu bẩn lâu như vậy, dưới đất còn có con gián bò qua, chẳng những quần áo trở nên nhăn nhúm, trên người còn dính một mùi ẩm ướt khiếp đảm.
“Vậy cậu mang đèn bàn vào đi.”
Dù trường học có điện nhưng điện ở ký túc xá vẫn trong tình trạng bị cúp.
Cô thở dài, quy định mười giờ rưỡi tắt đèn này thật quá đáng ghét.
“Không cần.” Phó Vân Thâm cởi áo, dưới ánh trăng hiện rõ vòng eo cường tráng: “Tôi sợ bị giật.”
Cậu đi thẳng vào phòng tắm.
Thời Mộ thừa cơ thay đồ lót sạch sẽ, mới vừa mặc vào áo ngủ quần ngủ vào, giọng nói của Phó Vân Thâm truyền ra từ bên trong.
“Này, lấy giúp tôi cái quần lót.”
“Ờ.” Cô đi tới trước tủ treo quần áo của Phó Vân Thâm: “Quần lót cậu để ở đâu vậy?”
Phó Vân Thâm hơi bực mình: “Ngăn tủ thứ hai phía dưới.”
“Ờm.”
Thời Mộ không nhìn thấy, tìm một cây đèn pin nho nhỏ bật lên, thành thật mà nói lần đầu tiên nhìn thấy quần lót của con trai... Chẳng có cảm giác gì.
Cuộc sống của cậu chàng này luôn chỉnh tề sạch sẽ, ngăn tủ của cậu còn ngăn nắp hơn cả của nữ, quần lót gấp rất ngay ngắn, có màu đen, màu trắng, màu xám tro, màu xám bạc, lạc... màu lông lạc đà?
“Wow, Phó Vân Thâm, cậu còn mặc quần lót tam giác nữa à, cậu hay thật đấy!”
Thời Mộ như phát hiện ra lục địa mới, giơ quần lót tam giác kia lên nhìn quanh.
Lách cách.
Cửa phòng tắm mở ra một khe hở, cậu đè thấp giọng, nóng nảy nói: “Cậu mau lấy cho tôi.”
Thời Mộ quay đầu lại, cười hì hì: “Vậy cậu muốn lấy cái nào.”
“Tùy.” Còn vội vàng nói thêm: “Trừ tam giác!”
Thời Mộ bĩu môi, chọn ra một cái màu đen truyền thống đưa tới.
Cách khe cửa, cô mơ hồ nhìn thấy thân thể trần truồng của anh chàng, ánh mắt lóe lên đầy quỷ dị: “Có muốn tôi đấm lưng cho cậu không?”
Đấm lưng một lần được 800 điểm huynh đệ đó, tính sơ cô lời 300 rồi!
“Không, cút.”
Bộp.
Cửa đóng.
Vấp phải trắc trở, Thời Mộ sờ mũi: “Cậu nhanh lên một chút, tôi còn muốn tắm nữa.”
Nói xong, từ cặp lấy điện thoại di động ra nằm lên giường.
Thời gian chờ đợi cực nhàm chán, Thời Mộ rảnh rỗi lại mở Green JJ [1] ra, chuẩn bị đọc vài trang tiểu thuyết chờ Phó Vân Thâm ra ngoài. Không may, cô vừa dò bảng danh sách chợt thấy được một cái ID tác giả tên là [Đừng nói chuyện với tôi]. Nếu nhớ không lầm, đây chính là tác giả tam quan bất chính viết [Hắc ám vĩnh sinh] đây mà.
[1] đề cập đến trang web Tấn Giang, vì giao diện Tấn Giang có màu chủ đạo là xanh lá.
Cô mở truyện mới, tên là [Câm miệng], Thời Mộ nhấn vào.
Lần này nhân vật chính rốt cuộc không phải là một cô nhi nữa rồi. Có hai nam phụ, chẳng qua nam phụ nào cũng đáng ghét, hơn nữa nam phụ ba kia lại không biết nam hai là gay, cả ngày cứ há mồm lải nha lải nha, trừ cái đó ra, tam quan vẫn làm người ta khó chịu.
Quả nhiên, bình luận vẫn là tiếp tục mắng chửi.
Tức bất quá Thời Mộ lách cách gõ chữ.
[-2 chấm điểm -2: Tác giả, mi có thể viết tình tiết yêu đương bình thường không hả? Đại JJ không muốn xem những thứ đen tối, không có tam quan này. Cảm ơn, còn cái tên đáng ghét Cổ Nhật Lâm kia nữa!!!! Hệt như là một con teddy động dục vậy, cả ngày ngoài bb thì chuyên môn phát tình!]
Mới vừa gửi xong, âm thanh hệ thống vang lên.
[Đinh! Ngài và mục tiêu nhiệm vụ trải qua một đêm vô cùng tuyệt vời, hệ thống thưởng x1000 điểm huynh đệ, hiện tại điểm huynh đệ là 5500. Chúc mừng ngài mở ra nhiệm vụ cao cấp, đồng thời ngài có thể xem thêm thông tin nhân vật, chi tiết mời xem trang chủ.]
Thời Mộ vốn nghĩ một người bình thường như lão Hoàng gặp phải tình huống như thế nhất định sẽ sợ, nào ngờ bước chân nhẹ bẫng, sắc mặt như thường.
Trên đường dẫn bọn họ trở về ký túc xá thì lão Hoàng nhắc đến lai lịch của trường trung học liên kết Anh Nam.
Nơi đây vốn là bãi tha ma, sau đó bên trên xây một nhà xưởng, không ngờ rằng xưởng bốc cháy, 63 người bị nhốt trong đó, không ai sống sót. Qua vài năm, nhà xưởng được tu sửa và tân trang, bình an vô sự không bao lâu, nhà xưởng bất ngờ nổ tung. Liên tục hai sự kiện bốc cháy cũng nảy sinh điều quỷ dị, sau đó người ta mời đạo sĩ đến làm phép xem bói, nơi đây tà khí nặng, cần đồng nam đồng nữ dương khí tràn đầy đè ép, vì vậy bên trên sửa thành trường học, phía dưới trường học còn chôn vài lá bùa, dùng để trấn áp ma quỷ.
Ngay cả như vậy, từ khi trường trung học liên kết Anh Nam được xây tới nay vẫn xảy ra không ít chuyện tà môn. Lúc nhậm chức, ban đêm lão Hoàng tuần tra nhìn thấy mấy lần nhưng gan anh lớn, dương khí nặng, cộng thêm đã từng đi lính, ma quỷ hoàn toàn không dám quấy phá, trường hợp như hôm nay đã sớm thấy nên không có gì quái dị.
“Thầy và bạn trai cũ là thế nào? Tình cảm hai người rất tốt sao?” Thời Mộ tò mò hỏi.
Lúc trước, mỗi lúc trời tối lão Hoàng đều uống say mèm, nói chuyện câu được câu chăng, trừ việc biết anh bị bạn trai đá ra thì không còn biết gì nữa.
Lão Hoàng vò tóc: “Đã không còn gì để nói.”
“Kể chút đi thầy, Phó Vân Thâm chắc chắn cũng rất tò mò.” Thời Mộ chạy chậm đến thùng rác trước mặt, ném bình nước vào, nhanh nhảu chạy về.
Phó Vân Thâm lườm cô, giọng nói nhạt nhẽo: “Em không tò mò.”
“Được, biết các em tò mò rồi, vậy thầy kể sơ thôi.”
Phó Vân Thâm: “Em không...”
“Kể ra chuyện của bọn thầy là bảy năm trước rồi...”
Phó Vân Thâm: “...”
Đã nói không muốn nghe rồi.
Hồi tưởng lại ký ức về người thương, cơ mặt anh hiếm khi lộ vẻ thẹn thùng như vậy.
Bảy năm trước lão Hoàng mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát không bao lâu, lần đầu tiên làm nhiệm vụ bên ngoài chính là một vụ bắt cóc trọng đại, vì che chở cho con tin rút lui, chân lão Hoàng trúng đạn, vết thương rất nặng, anh không nói tiếng nào, cõng con tin thoát khỏi ổ sói.
Bị trọng thương, mất máu quá nhiều, cả đêm lão Hoàng được đưa đến bệnh viện số 3 để chữa trị, mổ chính cho anh là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nhất, Ninh Phong Lai.
Anh nằm trên bàn mổ, ba hồn bảy phách gần như bay mất một nửa, không nhìn thấy cũng không biết gì nhưng lại có thể nghe được giọng nói. Giọng nói đó thật dễ nghe, sau này lão Hoàng nghĩ mình đã yêu Ninh Phong Lai khi đó.
Chỉ cần một giọng nói đã đưa anh trở lại nhân gian.
Ninh Phong Lai hoàn toàn khác với đám đàn ông trong đội, dáng anh ta thon gầy sừng sững, như một cây dương liễu, quanh năm luôn mặc áo khoác trắng, mắt kiếng viền vàng không thay đổi, gương mặt có rất ít biểu cảm, lạnh lùng như một cái máy.
Nhưng đúng gu lão Hoàng.
Đoạn thời gian nằm viện đó, anh ngoài sáng và trong tối quấy rầy người kia không ít nhưng Ninh Phong Lai như một tảng đá lạnh lẽo, không hề lay động.
Lão Hoàng không phải kiểu người si tình, người mình vừa ý chướng mắt mình, chướng mắt thì chướng mắt thôi, đàn ông không cần phải lằng nhằng như phụ nữ. Hơn nữa, anh cũng không phải không có lòng tự trọng, cần gì mặt dày sống chết theo đuổi.
Nửa năm sau, lão Hoàng tới tái khám.
Đó là buổi trưa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng báo động chói tai, ngay sau đó hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng ồn ào của nam nữ, y tá lớn tiếng hét, nói có bác sĩ gặp nạn.
Anh đến cửa.
Ninh Phong Lai được đẩy trên băng ca, trên áo toàn là máu.
Lão Hoàng bối rối.
Băng ca đi qua trước mắt, Ninh Phong Lai đột nhiên níu lấy ống tay áo của anh.
Mặt anh ta đầy máu, mắt kiếng không biết đã rơi ở đâu rồi, cả đôi mắt, đều là anh.
“Nếu tôi có thể tiếp tục sống, anh có thể tiếp tục theo đuổi tôi không?”
Trong cục diện hỗn loạn đó, anh chỉ nghe được câu này.
Đường đến ký túc xá rất dài, lão Hoàng vốn không phải người dễ dàng sầu não, là người quân nhân, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, nhi nữ tình trường hoàn toàn không vật ngã được anh. Thế nhưng, khi nhớ đến Ninh Phong Lai, lão Hoàng vẫn rất khó chịu.
“Sau đó thì sao?”
Lão Hoàng cười khổ: “Sau đó, đi công tác bị hai tên tội phạm đâm vào chân, vết thương tái phát chuyển biến xấu, hoàn toàn giải ngũ, rảnh rỗi làm thầy, rất tốt.”
Thời Mộ hỏi nhỏ: “Em đang nói, bạn trai cũ của thầy đó?”
Dưới đèn đường, ngũ quan anh vặn vẹo, có vẻ hung thần ác sát, mặt càng thêm dữ tợn: “Súc sinh kia nói một bệnh viện nước ngoài nào đó muốn mời, muốn qua đó học bảy năm, có thể sẽ không trở về. Thầy nói vậy anh dẫn em theo đi, em đoán xem tên chó kia nói gì?”
“Anh ta nói tôi thô tục ngu dốt không biết tiếng Anh, vì vậy chia tay đi, còn cmn cho ông đây một căn hộ và hai triệu tiền chia tay, tôi cóc cần?! Ông đây thích tiền của anh ta sao? Được rồi, tên mất dạy đó đúng là rất có tiền nhưng đại lão gia tôi đây cũng không thể khuất phục!”
Dứt lời, lão Hoàng bắt đầu tức giận, anh cố bình tĩnh lại: “Anh ta chê tôi hoa tàn ít bướm, cúc hoa không chặt, đi tìm tiểu thịt tươi khác rồi, ai cmn không biết trong bệnh viện người ta chỉ theo đuổi cái con “rồng to dài” kia của anh ta, mẹ kiếp, đừng để tôi gặp lại, gặp được, ông đây sẽ cắt phăng cái chân thứ ba của anh ta!!”
Mắng đã miệng, cuối cùng đã tới bên ngoài tòa nhà ký túc xá, lão Hoàng móc chìa khóa ra mở cửa: “Được rồi, các em vào đi, chuyện hôm nay đừng nói với người khác. Nếu các em có nói thì tôi cũng không có cách nào, quá lắm bị người ta gọi tên gay chết tiệt thôi.”
Lão Hoàng nghĩ rất thoáng, chủ yếu là miệng người khác không lợi hại như quả đấm của anh, cho dù biết cũng không ai dám nhiều lời trước mặt anh.
Thời Mộ gật đầu liên tục, đi theo Phó Vân Thâm vào ký túc xá, thấy họ đã rời đi, lão Hoàng lại khóa cửa. Sợ nguồn điện lại bị hư, hai người nhất trí quyết định leo thang bộ.
Vì để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, Thời Mộ bước đi vô cùng nhẹ.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của lão Hoàng, nội tâm của cô lại sụt sùi. Lão Hoàng nói từng hận Ninh Phong Lai, nói đã là quá khứ nhưng nhìn dáng vẻ kia nhất định vẫn chưa thoát ra được, nói không chừng ông anh vai u thịt bắp này mỗi lúc trời tối đều trốn trong chăn khóc.
Cô cắn môi: “Phó Vân Thâm, có thể Ninh Phong Lai đã chết rồi.”
Cậu dừng bước lại: “Sao cậu biết?”
Thời Mộ kề sát Phó Vân Thâm, thấp giọng nói: “Sinh tử cổ là một trong những thuật vu cổ, nó lấy hồn phách của người, khi một người chết đi thì ba hồn bảy phách chênh vênh, lúc này là thời kỳ lấy hồn chủng cổ tốt nhất. Vì thế tôi hoài nghi... Ninh Phong Lai hoàn toàn không xuất ngoại, có thể anh ta mắc phải căn bệnh nan y nào đó. Ninh Phong Lai biết đại nạn sắp giáng xuống, vì vậy... nhân cơ hội này gieo sinh tử cổ lên người lão Hoàng.”
Đôi mắt Thời Mộ lập lòe trong đêm: “Người sau khi chết, ba hồn bảy phách thoát khỏi thân thể, sinh tử cổ mới có thể có hiệu lực, thế nên, Ninh Phong Lai có 80% là đã chết.”
“Còn 20% kia?”
“Anh ta còn sống, sinh tử cổ đó là người khác cho.”
Thời Mộ và Phó Vân Thâm cũng biết, 20% này không thể nào.
Cậu kéo chặt căp, bước chân tăng nhanh, không nói gì.
Thời Mộ sửng sốt, vội vàng đuổi theo: “Tôi hỏi cậu, nếu quả thật là vậy, chúng ta có cần nói rõ chân tướng cho lão Hoàng không?”
Thiếu niên đang đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, Thời Mộ không để ý, chợt tông thẳng vào.
Cô xoa mũi, nhe răng trợn mắt.
Ánh trăng lạnh lùng, thêm tiếng nói của cậu: “Có những lời nói dối còn tốt hơn sự thật.”
Thời Mộ cau mày, bước nhanh đuổi theo: “Vậy cậu nói xem, tôi có cần tụ hồn phách của Ninh Phong Lai lại, cho anh ta gặp lại lão Hoàng một lần không?”
Người lúc chết ba hồn bảy phách tụ lại, người hành thiện vào thẳng luân hồi, chết oan chết ức sẽ biến thành du hồn ác quỷ. Còn như Ninh Phong Lai, không thuộc về cái trước cũng không thuộc về cái sau, lúc sinh thời anh ta đã rút một hồn một phách ra ngoài, chờ sau khi chết, hồn phách còn dư lại không thể nào tụ lại được, như một chuỗi hạt không dây, phiêu đãng tán loạn.
Cô hồn dã quỷ lúc đầu là hồn, là ma quỷ, Ninh Phong Lai thuộc về... UFO?
Nghĩ vậy, Thời Mộ chợt thấy thương cảm, bạn trai cũ của lão Hoàng thật thê thảm.
Phó Vân Thâm liếc cô: “Liên quan gì tới cậu, làm tốt chuyện của cậu là được.”
Thời Mộ bặm môi, thầm mắng Phó Vân Thâm máu lạnh.
Đến phòng 415, cậu tìm chìa khóa mở cửa.
Bên trong, Chu Thực và Hạ Hàng Nhất ngủ ngáy phì phò, rõ ràng, hai người này hoàn toàn không phát hiện ra bọn họ biến mất.
“Phó Vân Thâm, cậu còn tắm sao?”
Cậu lại liếc cô: “Cậu nói đi?”
Nằm trên màn sân khấu bẩn lâu như vậy, dưới đất còn có con gián bò qua, chẳng những quần áo trở nên nhăn nhúm, trên người còn dính một mùi ẩm ướt khiếp đảm.
“Vậy cậu mang đèn bàn vào đi.”
Dù trường học có điện nhưng điện ở ký túc xá vẫn trong tình trạng bị cúp.
Cô thở dài, quy định mười giờ rưỡi tắt đèn này thật quá đáng ghét.
“Không cần.” Phó Vân Thâm cởi áo, dưới ánh trăng hiện rõ vòng eo cường tráng: “Tôi sợ bị giật.”
Cậu đi thẳng vào phòng tắm.
Thời Mộ thừa cơ thay đồ lót sạch sẽ, mới vừa mặc vào áo ngủ quần ngủ vào, giọng nói của Phó Vân Thâm truyền ra từ bên trong.
“Này, lấy giúp tôi cái quần lót.”
“Ờ.” Cô đi tới trước tủ treo quần áo của Phó Vân Thâm: “Quần lót cậu để ở đâu vậy?”
Phó Vân Thâm hơi bực mình: “Ngăn tủ thứ hai phía dưới.”
“Ờm.”
Thời Mộ không nhìn thấy, tìm một cây đèn pin nho nhỏ bật lên, thành thật mà nói lần đầu tiên nhìn thấy quần lót của con trai... Chẳng có cảm giác gì.
Cuộc sống của cậu chàng này luôn chỉnh tề sạch sẽ, ngăn tủ của cậu còn ngăn nắp hơn cả của nữ, quần lót gấp rất ngay ngắn, có màu đen, màu trắng, màu xám tro, màu xám bạc, lạc... màu lông lạc đà?
“Wow, Phó Vân Thâm, cậu còn mặc quần lót tam giác nữa à, cậu hay thật đấy!”
Thời Mộ như phát hiện ra lục địa mới, giơ quần lót tam giác kia lên nhìn quanh.
Lách cách.
Cửa phòng tắm mở ra một khe hở, cậu đè thấp giọng, nóng nảy nói: “Cậu mau lấy cho tôi.”
Thời Mộ quay đầu lại, cười hì hì: “Vậy cậu muốn lấy cái nào.”
“Tùy.” Còn vội vàng nói thêm: “Trừ tam giác!”
Thời Mộ bĩu môi, chọn ra một cái màu đen truyền thống đưa tới.
Cách khe cửa, cô mơ hồ nhìn thấy thân thể trần truồng của anh chàng, ánh mắt lóe lên đầy quỷ dị: “Có muốn tôi đấm lưng cho cậu không?”
Đấm lưng một lần được 800 điểm huynh đệ đó, tính sơ cô lời 300 rồi!
“Không, cút.”
Bộp.
Cửa đóng.
Vấp phải trắc trở, Thời Mộ sờ mũi: “Cậu nhanh lên một chút, tôi còn muốn tắm nữa.”
Nói xong, từ cặp lấy điện thoại di động ra nằm lên giường.
Thời gian chờ đợi cực nhàm chán, Thời Mộ rảnh rỗi lại mở Green JJ [1] ra, chuẩn bị đọc vài trang tiểu thuyết chờ Phó Vân Thâm ra ngoài. Không may, cô vừa dò bảng danh sách chợt thấy được một cái ID tác giả tên là [Đừng nói chuyện với tôi]. Nếu nhớ không lầm, đây chính là tác giả tam quan bất chính viết [Hắc ám vĩnh sinh] đây mà.
[1] đề cập đến trang web Tấn Giang, vì giao diện Tấn Giang có màu chủ đạo là xanh lá.
Cô mở truyện mới, tên là [Câm miệng], Thời Mộ nhấn vào.
Lần này nhân vật chính rốt cuộc không phải là một cô nhi nữa rồi. Có hai nam phụ, chẳng qua nam phụ nào cũng đáng ghét, hơn nữa nam phụ ba kia lại không biết nam hai là gay, cả ngày cứ há mồm lải nha lải nha, trừ cái đó ra, tam quan vẫn làm người ta khó chịu.
Quả nhiên, bình luận vẫn là tiếp tục mắng chửi.
Tức bất quá Thời Mộ lách cách gõ chữ.
[-2 chấm điểm -2: Tác giả, mi có thể viết tình tiết yêu đương bình thường không hả? Đại JJ không muốn xem những thứ đen tối, không có tam quan này. Cảm ơn, còn cái tên đáng ghét Cổ Nhật Lâm kia nữa!!!! Hệt như là một con teddy động dục vậy, cả ngày ngoài bb thì chuyên môn phát tình!]
Mới vừa gửi xong, âm thanh hệ thống vang lên.
[Đinh! Ngài và mục tiêu nhiệm vụ trải qua một đêm vô cùng tuyệt vời, hệ thống thưởng x1000 điểm huynh đệ, hiện tại điểm huynh đệ là 5500. Chúc mừng ngài mở ra nhiệm vụ cao cấp, đồng thời ngài có thể xem thêm thông tin nhân vật, chi tiết mời xem trang chủ.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.